Luật sư của Đoạn Đồng, tên là Quách Sách Cường, là người đàn ông trung
niên có gương mặt hiền hậu, mặt chữ quốc [国], lông mày rậm, mắt nhỏ, lúc hỏi thăm Đoạn Đồng sự tình xảy ra, cũng rất ôn hòa.
“Nói như
vậy, có lẽ camera hành lang đã ghi lại tất cả, mà em là xuất phát từ tự
vệ mới động thủ…” Quách Sách Cường cân nhắc, dáng vẻ tinh anh không phù
hợp với bề ngoài, “Vậy em định tố cáo bọn họ tội danh gì?” Thấy Đoạn
Đồng không nói lại bổ xung thêm một câu, “Hay là buông tha cho bọn họ,
giải quyết riêng bằng cách bồi thường tiền thuốc men?” Quách Sách Cường
không tin Đoạn Đồng là người chịu nhân nhượng cho yên chuyện.
Đoạn Đồng liếc nhìn bốn phía.
Thanh Tiêu chẳng biết đã ra khỏi phòng bệnh từ lúc nào, có lẽ là đi làm thủ tục xuất viện cho hắn.
Ánh mắt lại quay về trên mặt Quách Sách Cường, giọng nói có chút lạnh, “Nếu không đánh chết, liền vào chỗ chết kiếm, cho bọn họ tội danh có ý đồ
xấu, nhưng mà…” Dừng trong chốc lát, lại nói: “Nếu bọn họ chịu chỉ ra
người đứng phía sau, tất cả có thể xem như chuyện cũ mà bỏ qua.”
“Người đứng phía sau?” Quách Sách Cường nổi lên hứng thú, nói, “Ý của em là, chuyện này có lập kế hoạch trước? ”
Dính đến âm mưu, toàn thân họ Quách nào đó như bị thiêu đốt, cực kỳ hưng phấn.
“Thầy, nhiều năm như vậy, anh vẫn còn tật xấu thích cười trên sự đau khổ của
người khác, vẫn chưa có bỏ nha.” Tiếng của Cố Tự truyền vào trong lỗ tai hai người.
Quách Sách Cường là thầy hướng dẫn trong đại học của Đoạn Đồng Thanh Tiêu Cố Tự, về sau đổi nghề làm luật sư.
Đoạn Đồng từng nghe người hướng dẫn đại học nói qua, Quách Sách Cường từ
thời đại học đã thích xem náo nhiệt nghe ngóng bát quái, ngẫu nhiên có
thể nghe được chút chuyện đau khổ của người khác, phản ứng bình thường
đều là cười trên sự đau khổ của người khác, hơn nữa là ai cũng có thể
nhìn ra được cái loại vui mừng rõ rệt đó, nhưng do trời sinh có khuôn
mặt thành thật hiền hậu, cắt giảm không ít cảnh giác và giá trị thù hận
của người khác đối với hắn ta.
Cố Tự đi tới bên cạnh Quách Sách
Cường, hoàn mỹ nói là “Xem đàn anh anh hùng cứu mỹ nhân bị thương nằm
viện cả đời tàn phế”, cầm trong tay bó… cúc trắng nhỏ.
“Sao em
không cầm vòng hoa?” Hoa cúc trắng nhỏ dưới ánh mắt có thể giết chết
người của Đoạn Đồng liền lộ ra dáng vẻ ủ rũ, đặc biệt là cánh hoa, còn
mang theo chấm vàng khô héo.
“Đề nghị của đàn anh rất hay!” Cố Tự đặt bó hoa ở đầu giường phòng bệnh Đoạn Đồng, giả vờ tiếc nuối nói:
“Cũng nghĩ tới, chỉ là chắc chắn bệnh viện sẽ không để cho em cầm vòng
hoa vào.” Còn nháy mắt với Đoạn Đồng đang ở kế bên, cậu ta nghiến răng,
dùng âm lượng Quách Sách Cường không nghe được, nói với Đoạn Đồng, “Em
vẫn rất chờ mong dáng vẻ lúc đàn anh Thanh Tiêu tặng vòng hoa cho anh
nha.”
Đoạn Đồng ánh mắt lạnh lẽo, dùng sức vỗ xuống vai Cố Tự, nói,
“Cám ơn lời nói của em, em có thể đi nói với Thanh Tiêu mong đợi của em
đó.”
Lần này, chưởng lực còn mang theo kình phong, nụ cười treo
trên mặt Cố Tự không được nhịn được nữa, vai trái bị vỗ một cái, tưởng
chừng muốn gãy ra rồi.
Cái này nhất định sẽ bị bầm tím rồi! Nhất
định sẽ bị nội thương mất! Mặt than chết tiệt, cướp vợ tương lai của em
rồi còn dám ra tay độc ác như vậy với em, bồi thường em tiền thuốc
thang! Bồi thường em phí tổn thất tinh thần!
Đương nhiên, đây chỉ là phát tiết trong lòng Cố Tự, không dám mở miệng.
Cậu sợ mới mở miệng, hai cánh tay cậu cũng sẽ bị tháo xuống.
Thanh Tiêu làm xong thủ tục xuất viện cho Đoạn Đồng, định thu xếp đồ đạc cùng Đoạn Đồng về nhà, mới phát hiện Cố Tự cũng tới.
Kể từ lần Cố Tự Đoạn Đồng ở nhà Thanh Tiêu tan rã trong không vui, Đoạn Đồng và Cố Tự cũng không còn liên lạc nữa.
Mặc dù bây giờ quan hệ của Cố Tự và Đoạn Đồng hình như không giống với loại quan hệ thời đại học Thanh Tiêu nghĩ, nhưng xem đối phương như kẻ thù
không đội trời chung cũng là không tốt, vì vậy Cố Tự có thể tới thăm
Đoạn Đồng, Thanh Tiêu vẫn rất cao hứng.
“Anh Thanh Tiêu hôm nay em đến chỗ anh ăn chực!” Cố Tự thấy Thanh Tiêu, lập tức treo lên tươi cười.
“Chuyện này…. Anh hôm nay đến chỗ đàn anh….. Em.” Thanh Tiêu do dự liếc nhìn Đoạn Đồng, không biết trả lời thế nào.
Lúc trước Thanh Tiêu từ chối qua nhà Đoạn Đồng, lý do là không muốn cho Đoạn Đồng thêm phiền phức.
Mà Đoạn Đồng nhìn Thanh Tiêu, hắn chỉ chỉ băng gạc phần bụng, chậm rãi
nói: “Anh là bệnh nhân.” Giọng nói lại có loại cảm giác đáng thuơng,
giống như đang cầu xin sự chăm sóc.
Đến bây giờ dường như Đoạn
Đồng vẫn còn bộ dáng không chào đón Cố Tự, đối với Thanh Tiêu lắc đầu,
nói, “Anh là bệnh nhân, cần phải tĩnh dưỡng. Cố Tự rất ồn ào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT