Thanh Tiêu về lại C Trung đã là chuyện hai tháng sau khi khai giảng.
Lại lên bục giảng mới được biết Tiền Hàm đã từ tạm nghỉ học biến thành đuổi học vĩnh viễn.
Đây là chuyện làm Thanh Tiêu bất ngờ.
Anh không biết bởi vì Tiền Đốc tiết lộ cơ mật thương nghiệp kiếm chác bất
chính bị chính quyền xử phạt, Tiền gia lại xảy ra chuyện gì, cũng không
biết vào giờ phút này Tiền Hàm hối hận đến cỡ nào, hối hận về những việc mình làm sau khi có thành tích kỳ thi.
Tốc độ đường truyền mạng vô tuyến C Trung vẫn rất tốt.
Tốt dến mức giờ tự học buổi tối mấy chục học sinh đồng thời cọ mạng, download tài liệu còn có thể đạt tới 475KBS.
“Anh Phi đến rồi! Anh Phi tới bắt người rồi!”
Trong lớp không biết người nào hô câu đó, giống như là kéo lên cảnh báo, cúi
thấp đầu, xì xào bàn tán, chơi đùa oánh lộn chỉ một thoáng đều tĩnh lặng lại, đổi thành bộ dáng chăm chú suy nghĩ nhìn đề mục.
Thanh Tiêu nhìn về cửa ra vào, giáo viên phòng giáo vụ Tề Phi đang đi ngang qua, đằng sau đi theo hai học sinh, một nam một nữ.
Hai học sinh kia, vừa vặn Thanh Tiêu đều biết, hơn nữa rất quen thuộc.
Co quắp bất an, xoắn góc áo chính là Mạch Thiên Ngôn.
Hai tay đút túi, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn là Khang Ninh Mông.
“Đây không phải là cặp trong lớp 4 sao” Một nữ sinh trong lớp như phát hiện
đại lục mới nói với bạn ngồi cùng bàn của cô bé: “Bọn họ cũng bị anh Phi phát hiện”
Bạn ngồi cùng bàn để bút xuống, che miệng, dường như
sắp nói một bí mật động trời, “Anh Phi nhìn thấy bọn họ ăn chung một
chỗ, một nam một nữ ăn chung, hơn nữa lúc bị bắt cử chỉ còn rất thân
mật, ha ha, đương nhiên là…”
Thanh Tiêu thính lực không kém, hơn
nữa hai nữ sinh kia ngồi ở hàng thứ nhất dưới bục giảng, nên nghe được
không sót chút nào đoạn đối thoại.
Tề Phi ở C Trung có danh xưng là “Ma vương phòng giáo vụ” “Thiên sư xử
phạt”, bị hắn nhìn thấy, cho dù Khang Ninh Mông và Mạch Thiên Ngôn thật
sự không có gì, cũng không thiếu bị quyết định một tội danh “Quan hệ bạn học nam nữ quá mức thân mật”.
Tan học giờ tự học buổi tối, Thanh Tiêu liền trở về văn phòng, trong thời gian đó nhận được một tin nhắn
của Đoạn Đồng, hỏi tự học buổi tối lúc nào kết thúc, bây giờ hắn đang
tăng ca, có thể thuận đường mang Thanh Tiêu về.
Thanh Tiêu tính
một chút từ DK đến C Trung bình thường lái xe cần bao nhiêu thời gian,
sau khi hồi âm cho Đoạn Đồng, liền mở cửa văn phòng ra.
Bây giờ là tám giờ rưỡi tối, trong văn phòng chỉ có một người, chính là Cổ Hiểu Tùng phải trực ban ở lớp ba đêm nay.
Cổ Hiểu Tùng đang dựa vào cái bàn gần cửa sổ, sâu sắc phun ra một vòng khói.
Đó là lần đầu tiên Thanh Tiêu thấy Cổ Hiểu Tùng hút thuốc.
Cổ Hiểu Tùng nhìn lên bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì.
Bầu trời tối tăm rơi vào trong đôi mắt Cổ Hiểu Tùng, như màu đen mù mịt.
Thanh Tiêu không hút thuốc, đương nhiên cảm thấy từ từ phun khói lên có chút sặc mũi.
Lúc này Cổ Hiểu Tùng mới chú ý tới Thanh Tiêu.
Hắn dụi tàn thuốc, miễn cưỡng duy trì ôn hòa thường ngày, giải thích nói:
“Phạm vào nghiện thuốc lá, nhất thời không nhịn được.” Lời nói sau cùng
còn cười khan vài tiếng.
Trong tiếng cười mang theo cay đắng.
Thanh Tiêu mơ hồ cảm giác mình đoán được cái gì, lại cực nhanh phủ định điều đó.
Ngay khi hai người đang im lặng, Tề Phi lại dẫn Khang Ninh Mông và Mạch
Thiên Ngôn đi vào trong văn phòng, vừa đi vừa nổi giận, “Học sinh có chí khí tại sao yêu đương trong trường cấp 3, đừng nói với tôi là không
có, tôi quan sát hai cô cậu một hồi rồi! Nếu như không có chuyện gì, vậy tại sao cậu có thể sờ mặt của một nữ sinh không có quan hệ với cậu! Đây là trêu đùa lưu manh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT