Lúc Thanh Tiêu đi qua cửa tiểu khu, bị người bảo an quen biết ngăn lại.
“?” Đèn đường hơi tối, Thanh Tiêu mất sức lực rất lớn mới nhận ra người kéo anh, “Lão Mục, sao vậy bác?”
“Nghe Tiểu Chu thay ca với tôi nói có mấy người hỏi thăm cậu ta là cậu ở
đâu.” Bảo an lão Mục sắc mặt ngưng trọng, “Hình như còn dẫn theo người,
Tiểu Chu không nói cho bọn họ biết, bọn họ liền quay qua tìm hỏi người
khác.”
Thanh Tiêu không nghĩ tới người của Tiền Đốc sẽ đến nhanh
như vậy, tạm biệt bảo an lão Mục liền lên lầu, sắp tới cửa nhà, còn chưa tìm được một món đồ thuận tay để phòng vệ.
Trên hành lang một mùi tanh cực kì nhạt xen lẫn trong không khí, truyền vào mũi Thanh Tiêu.
Là mùi máu?!
Không tự giác bước đi nhanh hơn, đi chưa được mấy bước, ngừng lại.
Thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Thanh Tiêu chỉ cảm thấy máu toàn thân trong phút chốc đông lại.
Đoạn Đồng một tay bụm lấy phần bụng không ngừng chảy máu, một tay chống trước cửa nhà Thanh Tiêu.
Giữa ngón tay bụm lấy miệng vết thương của Đoạn Đồng máu tươi không ngừng
chảy ra, lòng bàn tay chống cửa cũng có không ít máu đen.
Nằm rải rác trên mặt đất, là điện thoại di động của Đoạn Đồng, gậy, dao dính
đầy máu và mấy người trẻ tuổi xa lạ, hình như là khoảng hai mươi tuổi,
nằm trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, nhưng không có chảy máu.
Đoạn Đồng dường như thấy Thanh Tiêu, hắn đi tới trước mặt, một tay chống cửa buông lỏng ra, cả người ngã xuống trên người Thanh Tiêu, nhắm chặt hai
mắt, chắc đã tiêu hao hết sức lực.
Bệnh viện
Thừa lúc bác sĩ giúp Đoạn Đồng kiểm tra toàn thân, Thanh Tiêu gọi điện thoại cho Cổ Hiểu Tùng xin phép nghỉ.
“Bác sĩ, thương thế của anh ấy thế nào?” Thấy bác sĩ ra, Thanh Tiêu tiến lên nghênh tiếp, hỏi.
Mặc dù lần trước xem bệnh lầm, về sau sự tin phục của Thanh Tiêu với bệnh viện cũng suy giảm rất nhiều.“Vết thương không sâu, chỉ là mất quá nhiều máu.” Vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm
túc, “Miệng vết thương đã xử lý tốt, băng gạc mỗi ngày đổi một lần, vết
thương không thể đụng nước, người bệnh cũng không thể vận động mạnh
được.”
Một cảnh sát với gương mặt hiền lành từ phòng bệnh mấy người tuổi trẻ đi ra, hỏi người chứng kiến là Thanh Tiêu một vài vấn đề.
“Căn cứ màn hình giám sát trên hành lang đêm đó, ngài Đoạn là bị tên côn đồ
đâm một đao sau đó mới bắt đầu động thủ, tiến hành tự vệ.” Cảnh sát hỏi
qua bác sĩ, mấy tên côn đồ tổn thương nhẹ nhất là bị gãy một cái xương
sườn, bị thương nặng đến bây giờ vẫn còn chưa có tỉnh.
Kia đủ để chứng minh người bị hại trình độ vật lộn không phải bình thường, ngay từ đầu tại sao lại bị đâm bị thương?
Vấn đề này cảnh sát để ở trong lòng, không nói ra.
Lúc Thanh Tiêu vào phòng bệnh, Đoạn Đồng đang xem tin tức tài chính và kinh tế, cho dù là ở trên giường bệnh, vẫn ngồi ngay thẳng.
Biểu tình trên mặt cực kỳ lạnh nhạt, cho dù thấy Thanh Tiêu đến, cũng không thèm
giương mắt nhìn anh một giây, lại đem tầm mắt chuyển về phía màn hình
TV.
Điều này làm cho Thanh Tiêu có chút ngượng ngùng.
Dù sao, mục tiêu của những tên tay chân kia là anh, mà Đoạn Đồng… Thay anh chịu tất cả những thứ này.
“Thầy giáo quả nhiên là nghề nghiệp nguy hiểm.” Thấy Thanh Tiêu vẫn đứng ngốc ở một bên, biểu tình trên mặt Đoạn Đồng gần như sắp duy trì không nổi
nữa, hắn mở miệng nói, biểu tình biến hóa cực nhanh liếc Thanh Tiêu một
cái, “Anh hơi khát.”
Thanh Tiêu hiểu ý, thay Đoạn Đồng rót ly nước ấm.
“Chỉ là phụ huynh học sinh quá khích mà thôi.” Thanh Tiêu thở dài, không biết Đoạn Đồng biết chuyện này từ ai.
“Có tính toán gì chưa?” Đoạn Đồng để ly sang một bên, nhưng trong nháy mắt
đáy ly chạm đến mặt bàn thì chậm lại làm bại lộ sự căng thẳng của hắn.
“Tiếp tục dạy học.” Thanh Tiêu cười nhạt một tiếng, “Chuyện này em không thẹn với lương tâm.”
“Vậy… Vậy chuyển tới chỗ anh thì sao?” Đoạn Đồng nhìn chằm chằm vào ly trà trống rỗng, nói, “Bây giờ, chỗ em ở quá nguy hiểm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT