Đoạn Đồng không có trực tiếp chấp nhận hay từ chối Thanh Tiêu, bởi vì y còn muốn suy nghĩ cẩn thận lại.

Lúc Đoạn Đồng đưa Thanh Tiêu tới trường, Khang Ninh Mông đang mang vẻ mặt ưu thương, ngẩng đầu 45 độ nhìn cổng trường có hơn mấy chữ khẩu hiệu mạ vàng, một lát sau mới nói ra kết luận “Mạ đồng. Dùng đồng thô là điện cực dương, đồng tinh khiết là cực âm, nhúng vào trong dung dịch đồng clorua, mở điện. Phương trình điện cực dương là do đồng thô mất đi điện tử sinh ra 2 giá trị ion đồng, phương trình cực âm vì là hai giá trị ion đồng nhận được điện tử tạo thành đồng đơn chất.”

“Chào thầy Tiêu!” Sau lưng Thanh Tiêu truyền đến giọng của Diệp Linh Vận.

“Trò Diệp, em biết trò Khang Ninh đang làm gì không?” Thanh Tiêu quay đầu lại hỏi.

“Đọc công thức hóa học thôi!” Diệp Linh Vận bất đắc dĩ nhún vai “Do ngày đó lúc Mông Mông gặp thầy Cổ có nói với Mông Mông một câu bài thi hóa học cố gắng thi, sau đó cậu ấy liền thành bộ dạng như bây giờ.”

Với Bối Bối Khang Ninh Mông ở cổng trường đọc phương trình hoá học cũng tính là hành động bình thường nhất rồi.

Giờ ăn, cũng thế chỉ ăn một chút sau đó nói ra thành phần hóa học của nó, cầm cái bật lửa muốn đốt tóc Diệp Linh Vận và áo lông của mình, bảo là muốn ngửi mùi protein cháy, cầm nước có nồng độ axit sunfuric cao bên trong, bảo là muốn nhìn thấy chất lỏng làm sao bắn ra, bây giờ Khang Ninh Mông có thể thành thành thật thật đứng ở đó, chỉ động động miệng, thật sự là không thể tốt hơn rồi.

“Thầy, các người tốt nhất đừng tìm cậu ấy chào hỏi.” Diệp Linh Vận như nghĩ tới điều gì, ấm áp nhắc nhở Thanh Tiêu.

“?” Thanh Tiêu khó hiểu.

“Mông Mông nói bắt đầu từ bây giờ đến khi thi, cậu ấy muốn giới sắc.” ╮(╯_╰)╭ Diệp Linh Vận cho anh một vẻ mặt bó tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ cùng không ủng hộ loại hành động này của Khang Ninh Mông.

Khang Ninh Mông để ý bài thi như vậy? Thanh Tiêu lần thứ hai nhìn cổng trường, phát giác Khang Ninh Mông đã đi vào trước rồi, cách mấy mét, chính là hai chị em Mạch Thiên Ngôn Mạch Thiên Ngữ cùng đi vào trường.Dần dần người ở trước cổng trường học đông hơn, xe cộ lui tới cũng nhiều hơn, liếc mắt nhìn, Đoạn Đồng nói với Thanh Tiêu “Anh đi trước.”

Diệp Linh Vận cũng là lúc này mới phát hiện Thanh Tiêu được người khác đưa tới trường.

Một người có xe, một người đàn ông có xe, giọng của người đàn ông trên xe rất trầm thấp có khí thế.

“Đàn anh đi đường cẩn thận.” Thanh Tiêu nói, nhìn thấy bộ dạng hiếu kỳ của Diệp Linh Vận, bất đắc dĩ nở nụ cười “Em còn không vào lớp, bây giờ đã 6 giờ 57 rồi.”

Trường học quy định, trước 7 giờ nhất định phải vào phòng học tiến hành tự học, cho dù là ngày nghỉ đi học bù cũng không ngoại lệ. Hơn nữa sẽ có giáo viên giáo dục đạo đức đến từng lớp kiểm tra nhân số, người tới trễ mà bị phát hiện thì đạo đức học kỳ sẽ rớt một bậc, hơn nữa phải viết một ngàn chữ nói xin lỗi tới trễ, vào thứ hai sẽ phải đọc chậm trước mặt bạn học toàn trường lúc nghi thức kéo cờ.

Diệp Linh Vận lúc này mới nhìn thời gian, thầm kêu không ổn, nói với Thanh Tiêu “Tạm biệt thầy!” Lại chưa từ bỏ ý định, tiến đến trước xe Đoạn Đồng, hô “Tạm biệt chú đưa thầy Thanh Tiêu tới trường!” Thấy rõ mặt của Đoạn Đồng, mới chạy tới lớp học.

Có lẽ là giọng của Diệp Linh Vận quá lớn, ngay cả Mạch Thiên Ngôn Mạch Thiên Ngữ cũng nghe thấy được, nhìn về phía bên này.

Trước tiên nhìn thấy Thanh Tiêu, sau lại nhìn thấy xe Đoạn Đồng, sau đó hai chị em che miệng không biết đang xì xào bàn tán cái gì, biểu tình sầu khổ của Mạch Thiên Ngôn trước đó cũng trở nên sung sướng lên.

Lúc Diệp Linh Vận đến cửa lớp học, chợt ngừng lại, hồi tưởng đến khuôn mặt người lái xe vừa thấy kia, hít vào một ngụm khí lạnh.

Nếu như… Nếu như cô không nhìn lầm, người kia hẳn là….. Quy Thất Biến!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play