Thanh Tiêu đã làm tốt tâm lý bị Đoạn Đồng lạnh lùng, tức giận, xem thường thậm chí là phất tay áo mà đi.
Nhưng một phút đồng hồ trôi qua… Năm phút đồng hồ trôi qua… Mười lăm phút
đồng hồ trôi qua, cũng không thấy Đoạn Đồng có động tác gì lớn.
Thanh Tiêu hơi nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện Đoạn Đồng đang cẩn thận trét bơ lên bánh mì.
Chờ trét một tầng bơ lên bánh mì, Đoạn Đồng đưa bánh mì cho Thanh Tiêu.
“Sao đột nhiên em muốn nói vậy” Giọng bình tĩnh hòa hoãn của Đoạn Đồng vượt quá dự liệu của Thanh Tiêu.
Nếu là vừa mới biết, Đoạn Đồng khẳng định chính mình sẽ không thể trấn định được như vậy.
May mà một tháng trước y từ Chính Huyền Nhật Lăng Không đã biết được.
Một tháng ngẫm nghĩ đủ để Đoạn Đồng có đủ trấn định tự nhiên trước phần cảm tình của Thanh Tiêu đối với y.
Nhưng mà, Đoạn Đồng lúc này còn chưa phát hiện, lúc Thanh Tiêu ở trước mặt y nói yêu y, nội tâm của y, chớp mắt rất vui vẻ.
Đoạn Đồng bình tĩnh ở trong mắt Thanh Tiêu là một loại hình thức khủng bố dọa người khác, càng làm anh chật vật hơn.
Thanh Tiêu không nhận miếng bánh mì Đoạn Đồng đưa tới, anh thật sự không hề có dục vọng muốn ăn cái gì.
Đoạn Đồng còn tưởng rằng Thanh Tiêu không thích bơ, lại lấy một miếng, tinh tế quệt một tầng bơ đậu phộng, đưa tới.
Hành vi này của Đoạn Đồng mang theo tính chất cưỡng chế, Thanh Tiêu chỉ được lựa chọn thuận theo.
Bánh mì nướng hơi cháy vàng hòa với lúa mạch thơm mát và bơ đậu phộng vào
miệng hương vị ngọt ngào, chỉ ăn một ít, Thanh Tiêu đã rót cho mình một
ly nước.
Đoạn Đồng ăn rất chậm, Thanh Tiêu cũng ăn rất chậm,
dường như muốn chừa thời gian dư giả để cho đối phương nói gì đó. Nhưng
hai người đều không mở miệng.
“Nếu như anh từ chối em, anh sẽ lang thang đầu đường hả” Đoạn Đồng đột nhiên hỏi.
Y bây giờ chính là ở tạm nhà Thanh Tiêu.
“Sao như vậy được, cho dù sư huynh không muốn ở nhà em cũng có thể đến nhà
Đoạn Lục Khí, còn có thể ở khách sạn.” Thanh Tiêu buồn bực, sao Đoạn
Đồng lại có cảm giác anh ấy sẽ lang thang đầu đường.
Nghe Thanh Tiêu trả lời như vậy, Đoạn Đồng đột nhiên nhìn thật sâu vào Thanh Tiêu.
“Em… Em biết sư huynh không thích em.” Đôi mắt ôn hòa của Thanh Tiêu hiện
lên một tia đau khổ “Nhưng, em chỉ muốn cho sư huynh biết.”
Thích, rất thích, rất thích.
Thanh Tiêu bất an, Thanh Tiêu kiên trì, Thanh Tiêu đau khổ toàn bộ đều rơi
vào trong mắt Đoạn Đồng, khiến cho Đoạn Đồng có chút đau lòng.
Đối mặt với Thanh Tiêu như vậy, Đoạn Đồng trái lại nói không ra lời.
Kỳ quái nhất chính là, y lại không quá muốn cự tuyệt.
Nghĩ đến Đoạn Lục Khí đã từng nói một câu không biết nghe được từ nơi nào “Anh em nhiều năm cuối cùng làm gay.”
Đoạn Đồng mơ hồ cảm giác mình và Thanh Tiêu có khuynh hướng phát triển theo câu nói này.
Đến bây giờ, Đoạn Đồng cũng không biết vì sao Thanh Tiêu thích mình.
Rõ ràng khắp nơi đều có người lấy lòng Thanh Tiêu, như ở trường đại có Cố Tự.
Thời gian điểm tâm, Thanh Tiêu nhận được điện thoại của Uông Thái Vi, lại là hỏi thăm anh về tình huống của Đoạn Đồng.
Từ ngày sinh, đến tốt nghiệp đại học, hiện thuộc công ty nào, chức vị ra
sao, một năm thu nhập bao nhiêu, sở thích là gì, có nhà có xe hay không.
Chờ Thanh Tiêu dựa vào sự hiểu biết của mình với Đoạn Đồng đáp xong từng
cái, Uông Thái Vi lại ném ra hàng loạt các vấn đề nặng ký khác.
“Sư huynh của em bây giờ có bạn gái chưa, trước kia từng có bạn gái không,
thích dạng phụ nữ gì, dạng tương tự như Thái Cúc nhà chị không, có bao
nhiêu đoạn lịch sữ tình cảm, tại sao cùng một chỗ, tại sao chia tay nha”
Giọng của Uông Thái Vi quá mức phấn khởi, cho dù không mở loa lớn, Đoạn Đồng ở bên cạnh Thanh Tiêu cũng có thể nghe được đại khái.
Đoạn Đồng vỗ vỗ Thanh Tiêu, ý bày ra là Thanh Tiêu đưa di động cho y, sau đó hồi đáp “Không có lịch sử tình ái, không có bạn gái” Nhìn Thanh Tiêu lại nói
“Tương lai có lẽ sẽ có bạn trai.”
Sau đó, liền ngắt cuộc nói chuyện.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi quyết định, bây giờ gõ xong sẽ đăng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT