Tình yêu đẹp biết mấy, cuộc đời lắm phong ba, nhiều trắc trở, những người yêu nhau dù xa cách bao lâu, cuối cùng vẫn gặp lại ở ngã ba đường, như lần gặp đầu tiên.
*******
Lúc này, Diệp Như Thìn đang dùng bữa với một nhóm khách hàng, thì nhận được điện thoại của Diêu Thanh, mặt sa sầm, mắt tối lại, giải thích vắn tắt lí do với những vị khách rồi vội vã ra về. Đi đến cửa, có người gọi: “Áo khoác” lúc đó mới phát hiện để quên áo khoác, nhận lại áo, cảm ơn, rồi bước nhanh ra ngoài.
Sao có thể như vậy? Diệp Như Thìn không biết rốt cuộc Thẩm Hy Mạt xảy ra chuyện gì, trong điện thoại Diêu Thanh chỉ nói Thẩm Hy Mạt phải vào viện, bảo anh đến, giọng bà rất lo lắng, nghe xong, tim anh đau quặn như bị bàn tay bóp nghẹt.
Đến được bệnh viện, người anh cũng dính mưa ướt sũng, nước từ tóc mai tong tong nhỏ giọt. Một người trước giờ luôn rất chú trọng hình ảnh, lúc này như lửa đốt, chẳng chú ý gì nữa, vội vàng đi tìm phòng 314.
“Ở đây!” Diêu Thanh nhìn thấy anh vội vẫy tay.
“Thế nào rồi, có bị nặng không?” Diệp Như Thìn mặt đầy lo âu, sốt ruột hỏi ngay.
“Đang kiểm tra.” Diêu Thanh nôn nóng đi đi lại lại, bước đến trước mặt Diệp Như Thìn, nói: “Bây giờ bà nội vẫn chưa biết Thẩm Hy Mạt bị tai nạn.”
“Ai báo tin cho mẹ?”
“Một người qua đường tốt bụng tìm được số máy của mẹ trong danh bạ điện thoại của nó.” Mắt Diêu Thanh ươn ướt, mặt thiểu não: “Bao nhiêu năm, nó chỉ gọi thẳng tên mẹ, không ngờ…nó…” Cuối cùng bà bật khóc, hai tay bưng mặt, nước mắt ròng ròng từ kẽ tay chảy xuống.
Diệp Như Thìn biết, Thẩm Hy Mạt có lúc rất kiên định, những việc đã quyết không dễ thỏa hiệp, giống như cái lần cách đây năm năm.
Họ đã cãi nhau trong căn phòng nhỏ ấm áp đó, mặt cô lạnh tanh, anh không hiểu tại sao, cô kiên quyết ra đi, anh không giữ được. Sau đó, anh gọi điện rất nhiều, nhưng cô không nghe máy, tim anh như rơi xuống vực, từ lúc nào cô bắt đầu lạnh nhạt với anh như thế?
Đúng lúc tuyệt vọng nhất, thì cô gọi điện, giọng nói không để lộ bất kì cảm xúc nào, thoảng qua tai: “Anh rõ ràng đã biết từ lâu, tại sao không nói với tôi?”
Diệp Như Thìn lập tức hiểu ra cô đang nói đến chuyện gì, hơi ngây người, đáp: “Sợ em không chịu nổi.”
Một tháng trước, cô đã mất người cha qua đời vì bệnh nặng, bây giờ lại phải đón nhận sự thật mẹ sẽ tái giá, quả không dễ dàng với một cô gái mới bước vào đời. Anh định muộn một chút mới cho cô biết, để cô có thời gian nguôi ngoai nỗi buồn mất cha. Không ngờ, cô vẫn biết. Bởi vì, hai người đó kết hôn, cô nhận được thiếp mời.
“Tôi yếu đuối thế sao?” Giọng Thẩm Hy Mạt rất bình tĩnh.
“Là lỗi của anh.” Diệp Như Thìn trầm giọng, đầu bên kia im lặng rất lâu, anh vội vã “a lô”, nhưng cô vẫn không nói gì, lát sau có tiếng “tút tút” tín hiệu cúp máy vọng lại.
Từ đó về sau, bất cứ cuộc điện thoại nào anh gọi, cô đều không nghe.
Họ từ quen thuộc trở thành xa lạ, dường như chỉ trong giây phút.
Những ngày không có cô, lòng anh trống hoác, như một cái vỏ rỗng, vật vờ trong thế giới muôn màu.
Không gì đau khổ bằng hai người yêu nhau mà phải chia tay.
Cảm giác đó lúc này lại trào như sóng xâm chiếm lòng anh.
Nếu cô tỉnh lại, nhất định sẽ nói với cô, anh sợ mất cô, rất muốn cùng cô sống trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn không xa nhau.
Lời Diêu Thanh cắt ngang mạch suy nghĩ của anh: “Lúc Hy Mạt xảy ra tai nạn, bên cạnh còn có một người đàn ông bị thương rất nặng, bây giờ đang được cấp cứu.”
Mắt Diệp Như Thìn tối sầm, như không nghe thấy lời Diêu Thanh, lẩm bẩm tự an ủi: “Không có chuyện gì đâu.”
Chưa bao giờ Diệp Như Thìn cảm thấy thời gian trôi chậm như thế, đêm cũng trở nên dài đằng đẵng. Anh đi đến trước cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn những giọt nước mưa còn đọng chảy vòng vo trên cửa kính, mắt u ám như màn mưa ngoài kia.
Diêu Thanh đi đến bên, nhỏ nhẹ nói: “Con đã vất vả một ngày rồi, về nhà trước đi, mẹ ở đây là được.”
“Con phải đợi cô ấy tỉnh lại, còn rất nhiều chuyện con muốn nói với cô ấy.” Giọng anh khàn đặc, “Con sợ bây giờ không nói, sẽ không kịp nữa.”
Nếu cô tỉnh lại, anh không muốn rời chỗ này dù chỉ một bước. Anh phải ở đây, ở bên cô, anh không muốn để cô một mình đối diện với bệnh viện lạnh lẽo, không muốn để cô một mình chịu đựng đau khổ này.
“Nói gì vậy, sao có thể?” Diêu Thanh trách anh, “Con bé nhất định sẽ không có chuyện gì. Năm xưa cha nó đã qua đời, nó vẫn gắng gỏi chịu đựng.”
Lúc đó, bác sĩ đi ra, nói to: “Ai là người nhà của bệnh nhân số 20?”
“Tôi!” Diệp Như Thìn và Diêu Thanh đồng thanh trả lời.
“Bác sĩ, tình hình bệnh nhân thế nào?” Diệp Như Thìn căng thẳng hỏi.
Bác sĩ trái lại rất bình tĩnh: “Có một chấn thương nhỏ trong não, gãy xương cánh tay phải.”
Diệp Như Thìn nghe xong như trút được gánh nặng, lồng ngực nặng trĩu từ từ giãn ra.
Khi Thẩm Hy Mạt tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, cảm thấy đầu ong ong nặng trịch, từ từ mở mắt ra, ga giường và chăn trắng lóa, trước mặt là chiếc ti vi treo trên tường, tất cả đều xa lạ. Lại còn một người gục đầu ngủ ở mép giường, khỏi cần nhìn mặt, cũng biết đó là ai.
Mình đang ở đâu? Sao anh ấy lại ở đây? Cô băn khoăn, thử giơ tay phải, nhưng phát hiện nó đã bị bó cứng bằng thạch cao trắng. Lúc này, mới bừng tỉnh, trong đầu lập tức vụt hiện cảnh buổi tối hôm qua, chiếc xe lao thẳng về phía cô, đèn pha sáng chói, không thể nào mở mắt, sau đó đột nhiên có người hất ra ngoài, cô ngã nhào sang bên.
Người đẩy mình là ai? Thẩm Hy Mạt thử nghĩ, người đó có bị thương không? Bây giờ ra sao? Cô dùng tay trái khẽ lay Diệp Như Thìn.
Diệp Như Thìn lập tức bừng tỉnh, sắc mặt mệt mỏi, nhìn thấy Thẩm Hy Mạt không kìm được, sung sướng giang hai tay ghì chặt cô, thì thầm: “Anh tưởng em phải ngủ mấy ngày nữa.”
“Anh đang rất mong em không tỉnh lại phải không?” Thẩm Hy Mạt tì cằm lên vai anh, mùi hương quen thuộc tỏa ra từ cơ thể đó, làm cô lập tức thấy yên lòng, cảm giác này chỉ anh mới có thể mang đến cho cô.
Khi ở bên Trịnh Gia Vũ, cô đã nghĩ rất nhiều, cũng từng nhiều lần tự hỏi, rốt cuộc cô có yêu anh ấy không, mãi đến khi ngã xuống đất tối đó, cô mới biết, cô ở bên Trịnh Gia Vũ chỉ là tạm thời, người khiến tim cô day dứt không nỡ rời xa vẫn là Diệp Như Thìn.
Có lẽ tình yêu chính là như thế, không trải qua sinh ly tử biệt, sẽ không nghe thấy tiếng con tim chân thành.
Nếu không trải qua kiếp nạn này, cô sẽ không hiểu được một điều, yêu là không thể tạm bợ, yêu là ở bên người mình yêu.
Anh vỗ nhẹ lưng cô, giọng rất dịu dàng: “Nếu em không tỉnh lại thì cuộc sống của anh còn có ý nghĩa gì?” Lần này, anh sẽ không để cô ra đi nữa.
Mắt Thẩm Hy Mạt dần dần cay đỏ, lâu lắm rồi không nghe thấy anh nói với mình dịu dàng như thế, lời nói êm như nước nguồn, lặng lẽ chảy trong lòng cô, cảm giác trở về bến đỗ đã mất từ lâu lại ùa về, khiến cô bối rối. Bàn tay chơi vơi của cô cuối cùng đặt trên vai anh, áp lên áo sơ mi vải bông của anh, lòng dào dạt cảm giác bình yên, ấm áp.
“Sao anh luôn bụng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo thế?” Giọng cô hờn trách.
“Nếu em đã sớm nhận ra, sao không nói với anh suy nghĩ thật của mình?” Anh đặt hai tay lên vai cô.
“Đợi anh nói.” Thẩm Hy Mạt mỉm cười.
“Vậy bây giờ anh nói, có còn kịp không?” Diệp Như Thìn giơ tay vuốt ve mặt cô.
“Tại em chậm hiểu, tại em…”
Thẩm Hy Mạt muốn nói tiếp nhưng Diệp Như Thìn đã gắn môi vào môi cô, trao một nụ hôn.
Hơi thở của anh lan tỏa xung quanh, cô từ từ chìm sâu trong đó. Môi anh rất lạnh, như ngâm trong nước, còn môi cô lại nóng bỏng, từ từ sưởi ấm đôi môi lạnh giá đó. Trong sự giao hòa ấy, anh quá tham lam, liên tục muốn khám phá sâu hơn nữa, tìm cảm giác ấm hơn nữa. Anh ôm rất nhẹ, chỉ sợ cô đau.
“Từ nay không bao giờ để em rời xa anh nữa.” Diệp Như Thìn nắm tay cô, giọng chân thành, ánh mắt chan chứa dịu dàng.
Thẩm Hy Mạt ló đầu khỏi lòng anh, nháy mắt tinh nghịch: “Đã nghĩ ra cách để giữ em mãi mãi chưa?”
“Bây giờ, em chỉ có thể là của anh.” Diệp Như Thìn cúi đầu xuống, hôn nhẹ vào trán cô, cử chỉ quá dịu dàng.
“Có chê em không?” Thẩm Hy Mạt giơ cánh tay phải, bĩu môi, nũng nịu như trẻ nhỏ.
“Nếu tay em có vấn đề gì, lúc nào em cũng có thể sử dụng cánh tay anh.” Diệp Như Thìn an ủi cô: “Bác sĩ nói rồi, xương bị gẫy nhẹ thôi.”
“Tốt quá!” Thẩm Hy Mạt ôm chầm lấy anh, lòng vui không thể tả.
“Còn đau không?” Diệp Như Thìn vuốt tóc cô.
“Đầu vẫn nặng.” Thẩm Hy Mạt trả lời.
“Sọ não bị chấn thương nhẹ, vì vậy phải nghỉ ngơi thật nhiều.” Diệp Như Thìn xoa đầu cô, cười cười nói trêu: “Nếu không sẽ thành ra ngốc nghếch, chẳng ai cần nữa.“
“Tuân lệnh!” Thẩm Hy Mạt theo quán tính vội giơ tay phải, làm động tác chào.
Diệp Như Thìn thấy cô chào bằng cánh tay bó bột, cũng bắt chước chào lại, động tác cực buồn cười, Thẩm Hy Mạt không nhịn được bật cười.
“Lưng anh thế nào?”
“Không có em bôi thuốc, thay băng, làm sao khỏi được?” Diệp Như Thìn nói vẻ hờn dỗi.
“Diệp tổng, còn vấn đề đội thi công thì sao?” Thẩm Hy Mạt cười cười hỏi.
“Nếu em giám sát tốt, có thể vẫn dùng được.” Bị thương như thế vẫn còn lo công việc, không biết vì yêu nghề hay không quý trọng thời gian được ở bên nhau? Giờ đây tất cả những cái đó đều không còn quan trọng, quan trọng là Thẩm Hy Mạt đã ở bên anh. Như vậy, đã mãn nguyện lắm rồi.
“Như Thìn, vậy thì tốt quá.” Thẩm Hy Mạt vui vẻ nói như reo, bỗng nhớ đến câu “trong họa có phúc”, vụ tai nạn xe hơi lần này tuy khiến cô đau đớn thể xác, nhưng lại được cái ngoài mong đợi.
“Hy Mạt…” Diệp Như Thìn thì thầm vào tai cô, miệng cười tươi. Lát sau không cười nữa, hỏi: “Sao lại bị xe tông?”
“Tất cả đều tại em.” Mặt Thẩm Hy Mạt đau khổ, sực nhớ đến người đã cứu mình, vội hỏi: “Anh có biết người đã cứu em là ai không?”
Ánh mắt Diệp Như Thìn chợt tối, khẽ nói: “Trịnh Gia Vũ.”
Bà nội biết tin Thẩm Hy Mạt bị tai nạn, tức tốc đến bệnh viện, sau khi vất vả mãi mới tìm được phòng của cô, liền bước thẳng vào phòng, chẳng buồn gõ cửa, cảnh tượng đập vào mắt, khiến bà vô cùng sửng sốt.
“Hai người làm gì thế này?” Thấy hai người đang ôm nhau, bà tức giận nói to.
“Bà!” Thẩm Hy Mạt vội ngồi thẳng lên.
Diệp Như Thìn vẫn bình tĩnh, đứng dậy, nhìn bà, vui vẻ chào: “Bà!”
“Hy Mạt, còn đau không?” Sau khi nghe Diêu Thanh kể tình hình, bà rất lo, sọ não bị chấn thương nhẹ, tuy không nghiêm trọng, nhưng nếu không chú ý nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng chu đáo sẽ để lại di chứng về sau.
Thẩm Hy Mạt rất lúng túng khi thấy bà không nhìn Diệp Như Thìn, gượng cười, nói: “Không đau bà ạ, chỉ hơi choáng một chút.” Sau đó nắm tay bà, nói tiếp, “Bà, Diệp Như Thìn đã ở đây trông cháu suốt đêm.” Cô hi vọng nói vậy, có thể khiến bà đỡ ghét anh.
Không ngờ, bà bực bội: “Xảy ra chuyện lớn như thế cũng không nói với bà một tiếng, lại đi nói với bọn họ, bà thân thiết với cháu hay là bọn họ?”
“Bà, tim bà hơi yếu mà, cháu sợ bà không chịu nổi, nên bảo Diêu Thanh đừng vội báo cho bà biết.” Thẩm Hy Mạt nhỏ nhẹ giải thích.
“Bà tuy già, nhưng chăm sóc cháu vẫn làm được.” Bà nội có vẻ không hài lòng.
“Thôi, bà đừng chấp cháu, được không? Từ nay có chuyện gì, cháu sẽ thông báo với bà trước tiên.” Tuy nói vậy, nhưng Thẩm Hy Mạt biết, bà nội là người cố chấp.
“Cháu bướng thật! Lại còn lần sau nữa? Từ nay sao có thể xảy ra chuyện gì? Phải bình an chứ! Dưỡng bệnh là quan trọng, đừng nghĩ nhiều!” Bà đắp chăn cho Thẩm Hy Mạt, “Có đói không? Muốn ăn gì, bà mua cho?”
“Cháo đậu xanh.”
“Cùng đi nhé?” Bà nhìn Diệp Như Thìn hỏi, rồi ngoảnh lại nói với Thẩm Hy Mạt: “Cháu ngủ một lúc đi.”
Thẩm Hy Mạt biết bà bảo Diệp Như Thìn đi cùng, không phải chỉ để cùng đi mua cháo. Có một số chuyện cuối cùng cũng phải trực tiếp đối diện, bây giờ đã đến lúc nhất định phải làm rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT