Nghe anh nói những lời này, Thẩm Hy mạt không phải không kinh ngạc, nhưng lại bình tĩnh lạ thường, chỉ đăm đăm nhìn anh, đây là lần đầu tiên chứng kiến vẻ đau khổ tột cùng của anh, lòng cũng rưng rưng, tư lự ngồi im.

“Khi biết em quay về với Diệp Như Thìn, anh thực sự rất buồn. Anh đã tìm mọi cách để em yêu anh, kết quả em vẫn quay lại với anh ta, anh đã thất bại, phải vậy không? Nhưng anh cũng rất vui, rất vui vì nhìn thấy hai người bên nhau. Anh nghĩ, chỉ có anh ta mới là người tình em cần nhất, chỉ có ở bên anh ta, em mới thấy hạnh phúc.” Giọng nói Trịnh Gia Vũ mỗi lúc một nhỏ, nói mãi, bất giác khóe môi hơi nhếch, không hợp chút nào với vẻ mặt ưu phiền.

“Những chuyện đó đều qua rồi, không phải sao? Chúng ta cùng quên nhé?” Thẩm Hy Mạt bình thản nói, lòng không khỏi chua chát, người ở bên mình lâu như vậy hóa ra lại luôn lừa dối mình, cô không muốn tin điều đó chút nào. Nhưng chuyện đã xảy ra, đã xảy ra rồi, không có cách nào có thể đảo ngược, không chấp nhận còn có thể làm gì? Còn nhớ, Diệp Như Thìn có lần nói với cô, “Đời người ngắn ngủi, hà tất ôm mãi nỗi khổ đau”, vì thế, oán hận anh ấy chi bằng bỏ qua chuyện đó, cho anh và cũng là cho mình nỗi an bình.

“Anh không mong em sẽ tha thứ cho anh, chỉ mong em được hạnh phúc.” Trịnh Gia Vũ nhìn vết xước ở chân cô, khẽ nói: “Xin lỗi, anh không nên nổi nóng với em, có đau không?”

Anh không nói, thì cô đã quên sự cố vừa rồi, gượng cười: “Không đau. Em tìm người dọn dẹp, anh nghỉ đi nhé, đừng nghĩ nhiều.” Nói xong, quay người, ra khỏi phòng bệnh.

Trịnh Gia Vũ lặng lẽ nhìn theo, ánh mắt đăm đăm dừng mãi ở khung cửa trống không.

Thời gian vừa rồi, thấy Thẩm Hy Mạt ngày nào cũng đến bệnh viện, anh càng áy náy không yên. Nghĩ đến mục đích không trong sáng của mình hồi đầu tiếp cận cô, cảm thấy mình không xứng đáng được đối xử như thế, cho nên đắn đo mãi có nên nói ra sự thật. Nếu nói ra, sợ cô sẽ khinh ghét, thậm chí oán hận anh. Nhưng nếu không nói, thì lòng day dứt. Sau bao đêm trăn trở, không ngủ, mãi hôm nay mới đủ can đảm nói với cô tất thảy những điều cất giấu trong lòng, không ngờ, Thẩm Hy Mạt không những không giận, mà còn an ủi anh. Trịnh Gia Vũ không biết có phải anh là bệnh nhân, nên cô phải nhẫn nhịn, nhưng dù sao những lời của cô làm anh nhẹ nhõm đi nhiều, mọi buồn phiền tích tụ bấy lâu cũng vợi bớt.

Bất kể cô có tha thứ cho anh không, bất kể sau này cô đối với anh thế nào, chỉ cần cô vui vẻ, hạnh phúc là anh đã yên lòng.

Thẩm Hy Mạt cúi nhìn chân mình, một vết xước đỏ lồ lộ trên đôi tất màu nuy, trông cũng hơi sợ. Để Diệp Như Thìn khỏi lo lắng, cô quyết định gọi taxi về nhà.

Bình thường hay đi xe bus, nên không biết vẫy taxi ở cổng bệnh viện lại khó đến thế, chờ một lúc lâu vẫn không thấy chiếc xe nào chạy qua, bắt đầu sốt ruột. Hôm nay là cuối tuần, lúc đi, Diệp Như Thìn đã dặn, phải về nhà trước 3 giờ, anh sẽ dành cho cô một niềm vui bất ngờ. Thẩm Hy Mạt nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ 40, cô đã đợi xe chẵn 20 phút, thầm rên: Bao giờ mới có xe đây?

Bỗng có một chiếc xe hơi màu xanh ngọc rất phong cách dừng trước mặt cô, cửa kính hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quá quen thuộc, anh nhướn mày, nói bằng cái giọng trầm trầm rất hay của mình: “Thẩm tiểu thư, cô còn bao nhiêu lần 20 phút có thể lãng phí đây?”

Giọng anh đầy giễu cợt, Thẩm Hy Mạt bực quá không nói được, lẳng lặng đi đến mở cửa xe, nhưng không mở được, “Mở cửa xe.”

“Sao, muốn lên hả?” Diệp Như Thìn trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy, hình như không có ý mở cửa xe cho cô.

“Chẳng lẽ anh định để em đi bộ về nhà?” Thẩm Hy Mạt cao giọng nói.

“Thì ra em khỏe như vậy, có thể đi bộ về nhà?” Diệp Như Thìn hào hứng nói, “Lần sau hãy để anh chứng kiến em khỏe thế nào!”

“Đồ lưu manh!” Thẩm Hy Mạt nghiến răng, rít lên.

“Thẩm tiểu thư, định đi đâu? Anh muốn em về nhà chạy trên máy tập chạy, xem em có thể chạy được bao lâu.” Diệp Như Thìn mặt tỉnh khô, nghiêm túc nói.

Thẩm Hy Mạt tức tối, không nói được gì, lừ mắt nhìn anh, đúng lúc nhìn thấy trạm xe bus cách đó chừng hơn trăm mét, liền đi về phía đó.

“Đi đâu?” Diệp Như Thìn vội hỏi.

Thẩm Hy Mạt dừng lại, liếc nhìn Diệp Như Thìn đang ngồi ngay ngắn trong xe, giọng hơi gắt, trả lời gọn lỏn: “Về nhà.”

“Không bắt được taxi, sao không gọi cho anh?” Diệp Như Thìn ung dung nói.

“Em không thèm để anh đưa về!” Thẩm Hy Mạt cố chịu đau, bước nhanh về phía trước, lòng thầm nghĩ, lúc mình ốm, thì dịu dàng thế, tưởng đã đổi tính, hóa ra vẫn chứng nào tật ấy!

Có lẽ do bước quá nhanh, vết rách ở mu bàn chân càng đau, cô phải dừng lại, đứng im, nhăn mặt nhìn xuống chân.

Còn chưa kịp nghĩ có nên quay lại lên xe của Diệp Như Thìn, thì đã bị ai ôm eo bế bổng lên.

“Làm gì vậy?” Thẩm Hy Mạt sợ thót tim, hốt hoảng nhìn Diệp Như Thìn.

“Đã không ngoan như thế thì anh đành phải ra tay.” Diệp Như Thìn nhếch mép.

Giữa ban ngày ban mặt, ở ngay trước cổng bệnh viện, đông người qua lại, bị người khác bế như thế, Thẩm Hy Mạt xấu hổ, nghiêm mặt, ra lệnh: “Diệp Như Thìn, mau buông ra.”

“Từ nay có nghe lời anh không?” Diệp Như Thìn ung dung nói.

“Định chơi trò trao đổi chắc? Tại sao phải nghe lời anh?” Thẩm Hy Mạt lẩm bẩm.

“Nói gì thế?” Anh không nghe rõ, hỏi lại.

Thẩm Hy Mạt thấy anh đã đến gần chiếc xe, mừng thầm, cũng may chỉ cách một đoạn ngắn, vừa lắc đầu vừa nói dứt khoát: “Không nghe, không nghe!”

Ai ngờ, anh cúi xuống, đôi môi nóng bỏng ngang tàng phủ lên môi cô, nhẹ nhàng nhắc lại: “Từ nay có nghe lời anh không?”

Diệp Như Thìn không chịu từ bỏ khi chưa đạt được mục đích, nhưng Thẩm Hy Mạt không để anh được đắc ý, liền cắn vào đôi môi ngang tàng đó, anh khẽ kêu đau một tiếng lập tức buông ra, mắt nghiêm lạnh nhìn cô, nói: “Thẩm Hy Mạt, sau này anh sẽ cho em biết không nghe lời anh, hậu quả thế nào!” Nói xong, ôm cô bước nhanh về phía chiếc xe.

Trên đường đi, Thẩm Hy Mạt vẫn nghĩ, không biết niềm vui bất ngờ Diệp Như Thìn định mang đến cho mình là gì. Hôm nay không phải ngày lễ, cũng không phải sinh nhật, sao phải làm thế? Cuối cùng, không nén được tò mò, bèn hỏi, giọng dịu dàng chưa từng có: “Như Thìn, có thể tiết lộ tí ti không? Niềm vui bất ngờ anh định dành cho em là gì?”

“Không phải là chuyện xấu.” Diệp Như Thìn chăm chú lái xe, lơ đãng trả lời.

Lẽ nào trong mắt anh, niềm vui bất ngờ còn có chuyện xấu? Thẩm Hy Mạt không hài lòng với câu trả lời, nhưng không có cách nào bắt anh nói ra, đành im thít, lặng lẽ ngoảnh nhìn ra cửa sổ.

Về đến căn hộ đặc biệt trang nhã của anh, thấy vẫn như mọi ngày, không có gì khác thường đợi mình, uổng công Thẩm Hy Mạt vừa rồi tưởng tượng ra đủ mọi khả năng, tưởng anh sẽ dành cho mình điều gì thật lãng mạn, chẳng hạn, đặt trên hàng lan can trắng một bó cỏ Huân y mà cô thích nhất, hoặc đột nhiên xuất hiện dải băng rôn lớn với lời tỏ tình thật đặc sắc vân vân… đúng là mình giàu trí tưởng tượng.

Cô nhìn thời gian, đã sắp 3 giờ, ngẩng lên nhìn Diệp Như Thìn, hỏi: “Sắp 3 giờ rồi, xin hỏi Diệp tiên sinh có bất ngờ đặc biệt gì đây?”

Chưa nhận được câu trả lời của Diệp Như Thìn, đã nhìn thấy một người từ trong phòng đi ra, Thẩm Hy Mạt lập tức trố mắt, há miệng, kinh ngạc, hết nhìn người đó, lại nhìn Diệp Như Thìn đang mặt tỉnh khô đứng một bên. Cô vội gọi: “Bà!”

Thẩm Hy Mạt không ngờ bà nội lại xuất hiện ở đây, hơn nữa…lại còn tủm tỉm cười.

“Ai đưa bà đến đây?” Cô hỏi nhỏ Diệp Như Thìn.

“Em nói xem còn có thể là ai?” Anh hỏi lại, cũng mỉm cười nhìn bà.

“Anh?” Thẩm Hy Mạt băn khoăn chỉ vào anh.

“Có biết thuyết phục bà phải tốn bao nhiêu thời gian, công sức không?”

“Làm sao em biết được!”

“Cũng may, công sức của anh không uổng phí, bà đã đồng ý cho hai chúng mình rồi.” Anh nói rồi đan tay vào tay cô.

Thẩm Hy Mạt sướng rơn, mặt rạng rỡ, kéo tay Diệp Như Thìn đến trước mặt bà nội, giọng ngọt lịm gọi: “Bà!”

Bà đáp lại cũng ngọt ngào không kém, Thẩm Hy Mạt nghe xong thấy mát lòng.

Đêm. Bị Diệp Như Thìn kéo vào trong phòng ngủ của anh, cô cảm kích nói: “Cảm ơn đã cho em niềm vui này.”

“Thực ra, bà nội là người dễ mềm lòng.” Diệp Như Thìn ngồi xuống mép giường, nhìn Thẩm Hy Mạt đứng trang nghiêm trước mặt, anh liếc xuống chân cô, sắc mặt hốt hoảng, vội đứng lên, đi đến gần cúi xuống hỏi: “Sao thế này?”

“Sơ ý bị quệt thôi.” Thẩm Hy Mạt điềm nhiên nói dối, nhưng tim đập thình thình, chỉ sợ bị anh phát hiện. Nếu Diệp Như Thìn biết vết thương này do Trịnh Gia Vũ gây ra, không biết anh sẽ làm chuyện gì.

“Lại đây!” Diệp Như Thìn để cô ngồi xuống mép giường, kéo chân cô đặt lên đùi mình, rồi cởi giày ra, nhìn thấy vết xước dài, ngẩng lên hỏi: “Còn đau không?”

“Vết xước vặt, không đau tẹo nào.” Thẩm Hy Mạt cười đáp.

Nhìn bộ dạng “không đau tẹo nào” của cô, Diệp Như Thìn lại thấy lo lo: “Vết thương đã dính vào tất rồi, lột tất ra sẽ rất đau, cố chịu một chút nhé.”

“Không sao, anh cứ cởi ra đi.” Thẩm Hy Mạt nói, nhưng khi anh nhẹ nhàng lột tất ra, cô lại đau nghiến răng nghiến lợi, nhăn nhó: “Nhẹ thôi, nhẹ thôi!”

“Đau không?” Diệp Như Thìn vẫn kiên nhẫn từ từ lột tất, miệng dỗ dành như dỗ trẻ con: “Xong ngay, xong ngay đây, cố chịu tí nữa!”

Nhìn chiếc tất đã được cởi ra, Thẩm Hy Mạt cuối cũng cũng thở phào.

“Lần sau đi đường phải cẩn thận.” Diệp Như Thìn nhắc nhở.

“Diệp tiên sinh, nếu em còn không cẩn thận nữa thì đắc tội với tất cả mọi người rồi.” Thẩm Hy Mạt hứa.

“Người em đắc tội nhất chính là anh đây?” Diệp Như Thìn kéo cô vào lòng, tì cằm lên đầu cô, mùi thơm từ mái tóc xông vào mũi anh.

“Tại sao?” Thẩm Hy Mạt ngước nhìn anh, mắt long lanh.

“Cái đó cũng không biết à?” Diệp Như Thìn bế cô đặt lên trên giường, đè lên người cô, ghé tai thì thầm: “Nếu em ốm, chẳng phải phúc lợi của anh bị hao tổn hay sao.”

Hơi thở của anh thoảng qua tai, ấm như làn gió mơn man, cảm giác buồn nhồn nhột, cô bĩu môi, nói: “Có phải thời gian vừa rồi, em phải nằm viện, nên quỷ kế của anh không thực hiện được?”

Diệp Như Thìn cắn nhẹ tai cô, nhay, mút mơn trớn, hơi thở gấp dần: “Không có quỷ kế gì hết, chỉ muốn…” Giọng anh nhỏ dần, cảm nhận được vành tai cô đang nóng lên, lòng anh đột nhiên bốc lửa, hấp tấp lần tìm môi cô, gắn chặt, miệng thầm thì: “Chỉ muốn thế này.”

Người cô càng nóng bừng bừng, tay vô thức ôm chặt anh, tim đập dồn, ngực phập phồng dữ dội.

Anh lần lượt cởi hết váy áo cô, làn da trắng sứ mịn như nhung hiện trước mắt, anh xúc động ghì chặt tấm thân mềm ấm thơm tho ấy, hôn từng tấc lên đó. Ham muốn bùng lên như lửa, anh mê mải chiếm hữu.

Khi cả hai sóng tình đã dịu, Thẩm Hy Mạt cuộn tròn trong vòng tay anh, mặt đỏ ửng, thì thầm: “Có hối hận đã gặp em không?”

“Em nói xem?” Diệp Như Thìn âu yếm vuốt tóc cô.

“Anh nói thì hơn.” Thẩm Hy Mạt nũng nịu.

“Hối hận, rất hối hận.” Diệp Như Thìn luồn tay vào tóc cô, ve vuốt.

“A…” Thẩm Hy Mạt giật mình, hốt hoảng hỏi: “Tại sao?”

“Nếu không gặp em, anh sẽ gặp rất nhiều giai nhân khác, sẽ giao lưu với những giai nhân khác nhau, anh có cơ hội trải nghiệm bao nhiêu vẻ dịu dàng, quyến rũ khác nhau.” Diệp Như Thìn than thở dường như vô cùng nuối tiếc.

”Được, nếu anh cảm thấy yêu chưa đủ, thì đi mà tìm giai nhân khác!” Thẩm Hy Mạt sầm mặt.

“Nhưng…bao nhiêu giai nhân cũng không bằng em!” Diệp Như Thìn cười gian, cúi hôn nhẹ vào trán cô.

Thẩm Hy Mạt nghe vậy, nhoẻn cười, nắm chặt tay anh.

“Tuy nhiên, đó không phải là điều anh hối hận nhất.” Diệp Như Thìn thủng thẳng nói tiếp.

“Hả?” Thẩm Hy Mạt ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy anh hối hận nhất là gì?”

“Anh ước gì không yêu em nhiều như thế, để em không là duy nhất trong tim anh.” Diệp Như Thìn nói xong, lại cúi xuống hôn môi cô.

Anh ước gì không yêu em nhiều như thế, tiếc là, mọi việc không như ý.

Tình yêu đẹp biết mấy, cuộc đời lắm phong ba, nhiều trắc trở, hai người yêu nhau dù xa cách bao lâu, cuối cùng vẫn gặp nhau ở ngã tư đường, như lần gặp đầu tiên.

HẾT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play