Thẩm Hy Mạt đứng dưới mái hiên bên ngoài, qua màn mưa, ngơ ngẩn nhìn những ánh đèn lốm đốm như sao phía xa.

Từ đây làm sao bắt xe bus về nhà, cô không biết, trời lại đang mưa, nên quyết định chờ taxi. Nhưng chờ đã lâu, vẫn không thấy chiếc nào đi qua, cũng bắt đầu sốt ruột.

Nước mưa hắt vào quần áo, kèm với từng cơn gió ào ào, người hơi run, bất giác rùng mình ớn lạnh.

Không biết từ khi nào, cảm giác có người đứng phía sau, vội ngoái đầu, thoáng hốt hoảng.

“Sợ gặp anh như thế sao?” Trịnh Gia Vũ vừa nói vừa mở ô.

Thẩm Hy Mạt lùi về sau, cố gắng kiềm chế xúc cảm phức tạp vừa nhen trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Không phải sợ, chỉ hơi ngạc nhiên.”

“Có duyên với nhau, chỗ nào chẳng gặp.” Trịnh Gia Vũ dịch ô về phía cô.

Mấy ngày không gặp, Thẩm Hy Mạt bỗng cảm thấy anh mệt mỏi hơn rất nhiều, buột miệng hỏi: “Dạo này công việc bận lắm à?”

“Vẫn tốt.” Trịnh Gia Vũ nắm tay cô kéo lui vào phía trong mái hiên, nói: “Chỗ này không bị hắt mưa.”

Thẩm Hy Mạt lặng lẽ rút tay về, mặt hơi bối rối: “Hình như anh tiều tụy rất nhiều.”

Trịnh Gia Vũ cúi xuống, đăm đắm nhìn cô.

Hai người đều không nói, thời gian dường như ngưng trệ. Gần trong gang tấc, Thẩm Hy Mạt nghe rõ hơi thở của anh, lát sau, hơi ấm đó đã phả lên trên mặt cô, nhồn nhột như chiếc lông vũ quét qua.

Anh cúi xuống, ghé sát cô, ánh mắt thâm trầm, tiếng nói nhỏ hơi khàn vẳng qua tai: “Do tình yêu dày vò.”

Nghe mấy chữ này, Thẩm Hy Mạt bất giác co người, nỗi buồn như thủy triều dâng trong lồng ngực.

“Đàn ông mạnh mẽ lắm cơ mà!” Thẩm Hy Mạt chậm rãi nói.

“Em yêu anh ta đến thế sao?” Mặt Trịnh Gia Vũ thấm buồn.

“Điều đó có quan trọng không?” Thẩm Hy Mạt nhìn màn mưa vẫn liên miên bên ngoài, ánh mắt hoang hoải.

“Thời gian chúng ta quen nhau cũng không ngắn, lẽ nào em vẫn không hiểu lòng anh?” Trịnh Gia Vũ nắm vai cô xoay lại, để cô đối diện với anh.

“Vậy anh có hiểu lòng em không?” Thẩm Hy Mạt hỏi lại.

Bàn tay anh từ từ tuột khỏi vai cô, nỗi thất vọng lồ lộ trên mặt.

Một lúc sau, anh mới nói: “Có thể quay lại với anh không?” Ánh mắt anh đượm buồn, giọng như cầu xin.

Thẩm Hy Mạt sững sờ.

Từ sau lần chia tay đó, cô chưa từng nghĩ họ có thể quay lại như cũ, cô cảm thấy một số chuyện khi đã kết thúc, không có cách nào quay lại như xưa, tình cảm lại càng như vậy, huống hồ, anh đã có người khác.

“Chúng ta…” Thẩm Hy Mạt đang định nói, Trịnh Gia Vũ đã đưa ngón tay để lên môi cô, nói giọng chân thành: “Anh nghĩ, có một chuyện em đã hiểu lầm anh.” Nói xong, buông tay.

“Chuyện gì?”

“Anh và Thư Hàm chỉ là bạn.” Trịnh Gia Vũ giải thích, “Em đừng thấy anh ngồi ở quán bar với cô ấy mà cho rằng bọn anh có gì.”

Có tiếng “ùng” vang trong đầu, Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, nhất định Tiền Khê Khê đã kể với Trịnh Gia Vũ chuyện cô nhìn thấy họ và phản ứng của cô hôm đó.

“Nếu chỉ là bạn bình thường, sao lại thân mật thế?” Cô không nén được, hỏi.

“Anh sai rồi, Hy Mạt, từ nay anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.” Trịnh Gia Vũ ôn tồn nói, “Đó là một ngoại lệ, cô ấy có chuyện buồn, tìm đến anh, nên mới có cảnh như em đã nhìn thấy.”

“Không cần nói nữa, chúng ta không thể.” Thẩm Hy Mạt quả quyêt, thầm nghĩ: Dù quay lại với nhau, liệu có còn tin nhau như trước không?

Lúc này, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, rời xa nơi có anh, nấn ná thêm một giây cũng khó chịu. Vậy là bước nhanh vào màn mưa, nước mưa lập tức xối khắp người.

Trịnh Gia Vũ đuổi theo, một tay kéo tay cô, một tay che ô cho cô, giọng nặng nề: “Em chưa từng yêu anh, phải không?”

Thẩm Hy Mạt bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp, băn khoăn, tự hỏi: Mình có yêu anh ấy không? Nếu có, tại sao khi chia tay không cảm thấy đất sụt toác dưới chân? Vẫn nhớ hồi chia tay với Diệp Như Thìn, những ngày đầu, tim cô như bị khoét rỗng, đau không chịu nổi. Nếu không yêu, tại sao lúc ở bên anh ấy lại cảm thấy thoải mái vui vẻ? Câu hỏi đó, cô không biết trả lời thế nào, chỉ lặng lẽ đứng bên anh.

“Được rồi.” Một lúc sau, Trịnh Gia Vũ từ từ nói ra hai chữ đó với vẻ mặt thê thảm, “Nhiều lúc, anh nghĩ, có lẽ sự quen biết của chúng ta là một sai lầm. Nếu chúng ta không gặp nhau, sẽ không có kết cục này. Nhưng, anh không hối hận đã gặp em, em đã đem đến cho anh bao kỷ niệm đẹp. Những ngày mình bên nhau, anh sẽ không bao giờ quên, càng không quên em. Em đừng quên anh, được không?” Giọng anh quá đỗi dịu dàng, chân thành.

Nhìn đôi mắt đau buồn đó, trái tim Thẩm Hy Mạt lại mềm ra giống như băng tan, nhiệt đồ dần tăng lên, biến thành một vũng nước ấm áp. Không, không thể như thế, một khi đã rơi vào đó, thế giới của mi sẽ biến thành một mớ bòng bong, một tiếng nói khác vang trong lòng.

Có lẽ chỉ có cơn mưa lớn mới có thể gột đi ý nghĩ vừa rồi. Thẩm Hy Mạt bước thẳng vào màn mưa, bắt đầu chạy, nước mưa lạnh dội xối xả vào người, cũng không hay biết. Chạy đến ngã tư đèn đỏ, như mất hết lí trí, cô vẫn không dừng lại, bỗng một chiếc xe từ đầu đường bên phải lao ra.

Lúc đó, Thẩm Hy Mạt mới sực tỉnh, trợn mắt, đầu óc trống rỗng, kinh hãi nhìn chiếc xe đang lao tới. Cảnh tượng bị đóng khung trong màn mưa, khi thế giới của cô sụp xuống cũng là lúc mọi âm thanh của nó vụt tắt.

Vào tích tắc cuối cùng, một ý nghĩ lóe qua đầu cô: Nếu em ra đi trước, anh có nhớ em không? Nếu còn sống, nhất định em sẽ nói với anh, thực ra, em không ghét anh chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play