Trong vòng nửa năm, Hạ Đông Noãn dùng một phương thức làm cho
tất cả mọi người phải rớt tròng mắt, trực tiếp ngay trong buổi họp báo
ra mắt bộ phim điện ảnh cuối cùng công khai giới tính, hơn nữa tuyên bố
giải nghệ. Kết quả là, bộ phim điện ảnh vốn có quy mô cực kỳ nhỏ lại bất ngờ đột phá doanh thu triệu vé, một số ngôi sao hạng hai cũng bởi vì
một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, nhanh chóng chen lên hạng nhất.
Đương nhiên đây không thể thiếu công lao của vô số công ty
truyền thông giải trí có ý đồ tìm ra nữ nhân vật chính thứ hai, cùng với trận khẩu chiến giữa nhóm fan ủng hộ và không ủng hộ Hạ Đông Noãn công
khai giới tính. Ở trong một thế giới tinh thần phù phiếm, lại cung cấp
một đề tài thảo luận rất thú vị, gần như trở thành đề tài câu chuyện cho tất cả mọi người bàn luận trong lúc trà dư tửu hậu.
Chẳng qua, người khác nghĩ thế nào Hạ Đông Noãn không xen vào,
quan trọng là ba mẹ mình nghĩ gì. Tuy nàng tiền trảm hậu tấu, nhưng
không có nghĩa là có thể không “tấu”. Sau một lần nàng dẫn theo Y Vận
Hàm về trò chuyện công bằng với ba mẹ mình, không chỉ gạo sống đều đã
nấu thành cơm, hơn nữa dùng thời gian hai năm kiến thiết tâm lý cũng đại khái có thể thành công, cho nên bọn họ chỉ có thể hậm hực đáp ứng, ai
bảo hai người chỉ có một đứa con gái bảo bối.
So với đôi này, chuyện của Lương Sơ Lam có vẻ phức tạp hơn một
chút, tế bào não cũng chết một đám lớn, nhưng cũng may sự tình đều vẫn
phát triển theo chiều hướng tốt. Tuy nhà họ Cảnh làm ầm ỹ đến long trời
lở đất, ba mẹ của Cảnh Đằng còn đi tìm Lương Sơ Lam, nhưng đây đã không
liên quan đến chuyện của nàng và Trần Mặc.
Ly hôn đơn giản hơn kết hôn, chỉ cần một tờ giấy là xong xuôi.
Chẳng qua, vấn đề duy nhất chính là, Cảnh Ý vẫn không chịu sửa miệng,
mặc kệ Trần Mặc cưỡng bức lợi dụ thế nào, thằng bé vẫn vui vẻ gọi mẹ,
cũng không sợ đủ loại uy hiếp của Trần Mặc.
Đến cuối cùng, siêu cấp đại mỹ nữ này vẫn thua trên tay tiểu
chính thái*. Cũng không biết là thằng nhóc thật sự quen thói sửa không
được, hay là do thích cãi nhau với Trần Mặc. Bất quá dưới tình huống đó, tuy trong miệng Trần Mặc nói chán ghét nó, tầng ngăn cách trong lòng
lại đã sớm biến mất đi nơi nào.
(*tiểu chính tái = shota: chàng trai/bé trai ngây thơ)
Cậu bé đó đối với việc ba mẹ ly hôn thật ra không có chút cảm
xúc khó chịu nào, có một ngày còn phi thường giống ông cụ non nói: “Con
đã sớm biết ba ba không thương mẹ, mà mẹ cũng không yêu ba ba.” chọc cho mọi người cười ngất. Cho nên trăm ngàn lần đừng xem nhẹ sức quan sát
của trẻ nhỏ, phải biết rằng, đám nhỏ chỉ là lười không nói, không có
nghĩa là không biết.
Thời gian ở dưới bầu không khí ngập tràn tình yêu trôi qua thật sự mau. Cuộc sống mà mỗi ngày đều có người yêu ở bên cạnh cổ vũ động
viên, mọi chuyện phức tạp cho dù cần rất nhiều tinh lực để ứng phó, cũng trở nên thích thú. Tuy đôi khi vẫn xảy ra tranh cãi nho nhỏ, mâu thuẫn
nhỏ, nhưng chỉ cần một buổi tối là thường có thể rất nhanh làm hoà. Về
phần buổi tối đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì lại là bí mật nho nhỏ chốn khuê phòng.
Điều duy nhất có thể khẳng định là, ngày hôm sau hẳn là ngày
nghỉ ngơi, bởi vì mỗi lần cãi nhau bạn đều có thể phát hiện một hiện
tượng đáng kinh ngạc, đó là hai nữ nhân vật chính ngày hôm sau đều vì eo xảy ra vấn đề mà không dời nổi giường. Cho nên cuối cùng về sau biến
thành mỗi khi các nàng cãi nhau đều sẽ tìm dịp nào mà hôm sau là cuối
tuần, còn nếu đang trong ngày làm việc, cơn tức có lớn đến đâu cũng đều
sẽ để dành đến cuối tuần bùng nổ.
Cứ như vậy, cãi nhau rồi giận hờn vu vơ đến hơn nửa năm sau,
bốn người liền vui vẻ khải hoàn xuất phát đến Hà Lan. Trên máy bay, Trần Mặc lải nhải suốt mấy tiếng đồng hồ, bởi vì dư uy của Hạ Đông Noãn làm
cho bốn người giống kẻ trộm, phải tránh né giờ cao điểm đông người, lại
còn không thể quang minh chính đại ăn cơm. Nếu để nữ nhân bảo bối của cô bị đói, cô thật sẽ không để yên cho Hạ Đông Noãn.
Đương nhiên, những chuyện oái oăm không bình thường của hai
nàng cũng không chỉ mỗi việc đó. Ví dụ như đến cửa hải quan quên mang
chứng minh thư, ra cửa quên chìa khoá phải mất mấy trăm đô la thuê thợ
khoá phá cửa. Những việc tương tự như thế, rất nhiều chuyện đáng xấu hổ
đều nói không rõ ràng được. Cho dù Trần Mặc đã sinh hoạt ở nước ngoài
hai năm, cũng thường xuyên ăn ở bừa bãi, nhưng kết quả vẫn phải nhìn túi tiền của mình dần dần gầy mòn, thẳng cho đến khi khô quắt.
Ngày đó, Trần Mặc phi thường chờ mong đợi xem Lương Sơ Lam mặc
áo cưới, kết quả liền phát hiện có hai người từ cách đó không xa đi tới, chuẩn xác mà nói là hai người đàn ông cao lớn.
Cô vẫn không rõ, vì sao đang yên đang lành hôn lễ của bốn người lại biến thành lễ cưới tập thể. Vì cái gì Cảnh Đằng và Lâm Mộc Phong
cũng muốn lại đây giúp vui, phá hoại phong cảnh. Vừa thấy hai người đàn
ông ngọt ngào gọi nhau bảo bối rồi cục cưng gì đó, liền cảm thấy lạnh
người. Tuy rằng cô thường xuyên gọi Lương Sơ Lam đủ kiểu nghe buồn nôn.
Đương nhiên, bản thân mình sẽ không giống, Trần Mặc coi mấy xưng hô nghe buồn nôn đó quy thành có tình yêu.
Nghi thức rất đơn giản, cũng rất ấm áp, bởi vì không ai theo
đạo, cho nên cũng không cần tuân theo toàn bộ quá trình phức tạp, chỉ
cần cùng nhau nói lời thề cùng trao đổi nhẫn là được. Bọn họ đều nghĩ đã ở bên nhau lâu như vậy, kết hôn hẳn cũng chỉ bất quá là một hình thức,
nhưng khi chiếc nhẫn vừa vặn theo hai ngón tay của người kia lồng vào
ngón tay mình, đẩy vào chỗ sâu nhất, bọn họ vẫn khóc đến nước mắt ràn
rụa. Nước mắt nước mũi thành hàng, làm cho thợ trang điểm đã bỏ một số
tiền lớn mời đến từ Hàn Quốc nhìn thấy lớp trang điểm mà mình mất công
hoàn thành biến thành nhem nhuốc như thế, thiếu chút nữa đập đầu vào
tường tự sát.
Nhưng người đẹp dù sao cũng là người đẹp, cho dù từ vẻ tươi mát biến thành lớp trang điểm như bị hun khói, vẫn đẹp rạng ngời. Đương
nhiên đây là ở trong mắt đối phương, khách quý ở phía dưới nhìn thấy lại cảm thụ thế nào thì miễn bàn.
Khi Trần Mặc nhấc khăn voan của Lương Sơ Lam lên, khi Lương Sơ
Lam mở to mắt, thấy người kia là Trần Mặc mà mình yêu nhất yêu nhất,
nàng mới nhận ra, được gả cho người mình yêu là điều hạnh phúc cỡ nào.
Mọi cảm xúc ở khoảnh khắc này đều hỏng mất, mọi nỗi khổ từng chịu đựng,
trong khoảnh khắc đó đều trở nên đáng giá.
Dì Hà là người chứng hôn, vui mừng nhìn ba đôi mới cưới kia
không kịp chờ đợi ôm hôn đối phương. Niềm hạnh phúc của tuổi trẻ cùng
nỗi tiếc nuối vĩnh viễn, dường như ở một khắc này đều viên mãn. Bà thậm
chí có thể tưởng tượng dáng vẻ mình và người ấy mặc áo cưới, chắc hẳn
cũng sẽ hạnh phúc nở nụ cười sáng lạn thế này.
Tuy mỗi người cha mẹ đều từng phản đối tình yêu đó, nhưng khi
bọn họ chứng kiến nụ cười thật lòng của con gái mình, cùng tình yêu chân tình, sự tán đồng của nhân loại đối với một tình cảm tốt đẹp sẽ rất tự
nhiên thể hiện ra.
Hôn lễ không quá lãng mạn, không có sân khấu xa hoa xa xỉ, càng không có bài trí phô trương, chỉ có vài người bạn tốt, người thân nhất
của mình ở đây chứng kiến tình cảm đã trải qua biết bao thăng trầm gian
khổ mới có thể đến bên nhau. Tất cả mọi người chân thành phát ra lời
chúc phúc từ tận đáy lòng về phía các nàng.
***
“Vợ à ~~~” Trần Mặc bị chuốc thật nhiều rượu dính bên cạnh
Lương Sơ Lam, nhu thuận cọ cọ, tuy chỉ hô một tiếng, nhưng thế nào nghe
vào tai lại đầy hương vị sắc tình như thế. Thật vất vả mới có thể thoát
khỏi một đám tửu quỷ đòi uống, đêm dài từ từ, xuân tiêu một khắc đáng
giá ngàn vàng, tuy Trần Mặc cảm thấy hai mắt của mình đã sao bay đầy
trời.
“Có phải mệt lắm không, chúng ta đi nghỉ ngơi nhé.” Lương Sơ
Lam bởi vì mẫn cảm, cho nên vẫn lấy trà thay rượu, nhìn Trần Mặc thay
mình cản rượu, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, cùng đôi mắt long lanh như sắp chảy nước.
“Được! Vợ yêu, hi hi, tắm uyên ương!” Trần Mặc không e lệ chút
nào, gác cằm lên giữa hai điểm mềm mại trước ngực Lương Sơ Lam, nói.
“Nằm mơ à, nhanh đi tắm rửa!” Lương Sơ Lam dùng ngón tay mảnh khảnh oán trách gõ lên trán cô.
“Không, không có sức, tắm không nổi, chị tắm ~~~~ tắm giúp em,
được không?” Trần Mặc lắc đầu như trống bỏi, cọ cọ cằm, Lương Sơ Lam bị
biến thành thân thể mềm nhũn. Cũng không biết mình làm sao, thế nhưng
lại nhận lời thỉnh cầu hoang đường của Trần Mặc.
Nhìn khối thân thể lồi lõm tràn đầy dấu vết mà vừa rồi ở trước
cửa phòng tắm mình kiềm chế không được chính miệng mình lưu lại, giống
như tự tay khắc xuống vết tích, mỹ lệ làm cho người ta thoả mãn.
Xuống nước, thân thể thon dài mạn diệu như ẩn như hiện, vẻ mặt
dung túng cùng mặc cho người bài bố của Lương Sơ Lam làm cho Trần Mặc
không khắc chế được tâm thần rung động, không nhịn được cúi người hôn
lên đôi môi như dính sương sớm, có vẻ kiều diễm ướt át, dưới bàn tay là
cảm giác ẩm ướt, hơi ấm khi da thịt thân cận, lại một lần làm cho hai
người gắt gao dính chặt lấy nhau.
“Tắm rửa tử tế cho tôi.”
Lương Sơ Lam bị sự nhiệt tình cùng nụ hôn mang theo hương rượu
say lòng người của Trần Mặc làm cho có phần hít thở không thông. Sau khi rút về cái lưỡi đinh hương, há miệng dồn dập hít thở không khí ẩm ướt
trong phòng tắm, oán trách. Không thể không nói, kỹ thuật hôn của Trần
Mặc thật sự rất tốt, hơi thở độc đáo trên đầu lưỡi làm cho Lương Sơ Lam
vốn thân thể nhạy cảm, không tự chủ được mềm xuống gần đụng làn nước.
Trần Mặc rên rỉ “đừng mà”, ngón tay lại tiếp tục ngả ngớn trêu
đùa thân thể của nàng. Cô biết Lương Sơ Lam chính là ngại ngùng không
được tự nhiên, cô sẽ có biện pháp làm cho nàng thoải mái phóng đãng.
Trong lòng đầy ắp suy nghĩ xấu xa, trên tay không dừng lại, bởi vì khối
thân thể này, cô thật sự rất quen thuộc, rất hiểu nơi nào có thể khiến
cho Lương Sơ Lam động tình.
Lương Sơ Lam vẫn luôn cảm thấy mình là một người có dục vọng
rất nhạt, cho tới giờ cũng sẽ không trầm mê trong đó, hiện tại mới biết, thì ra chỉ là dục vọng được che dấu quá sâu, một khi có thể nhìn thấy
ánh mặt trời, lập tức sẽ nảy mầm trưởng thành. Mỗi một động tác của Trần Mặc, mỗi một cái động chạm đều như mang theo ngọn lửa, đốt lên thứ kích tình không biết tên trên thân thể. Cũng không biết vì cái gì, tay cô
vừa tiếp xúc, thân thể của nàng sẽ lập tức đưa ra câu trả lời làm cho
ngay cả chính nàng cũng cảm thấy xấu hổ.
Tuy nàng biết ở trong phòng tắm, nếu không cẩn thận sẽ xảy ra
chuyện gì đó, nhưng không nghĩ tới Trần Mặc uống rượu rồi còn có sức
chiến đấu mãnh liệt như thế. Nụ hôn nhiệt tình nóng bỏng ấy làm cho thân thể nhanh chóng sắp bị cọ ra lửa.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, không khí ẩm ướt mời gọi, mỗi một tế
bào đều kêu gào đòi được phóng thích, tựa hồ ầm ỹ một thứ cảm xúc khác,
kích thích tâm thần hai người trong lúc đẩy đưa lui tới. Da thịt của
Lương Sơ Lam bởi vì mẫn cảm mà trở nên ửng hồn, mỗi khi dùng đầu ngón
tay nhẹ nhàng kẹp khẽ, sẽ xuất hiện mạt đỏ ửng, giống như nhiệt độ trong phòng tắm lên quá cao, hai người đều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Trong phòng tắm tràn ngập xuân sắc nồng đậm, giống như muốn đem mọi cảm xúc đều kích động đến đỉnh điểm, mọi cảm xúc đều chìm đắm trong không gian nho nhỏ này. Tay chân đan xen, linh hồn gần sát, Lương Sơ
Lam thế nhưng lại phát hiện, mình đã hoàn toàn không thể ngăn cản sự
nhiệt tình của Trần Mặc, ngón tay cùng đầu lưỡi ôn nhu bá đạo, thân thể
bị nhồi đầy từng chút một, từng đợt sóng triều kích thích thần kinh
trong đại não, đẩy nàng dạt lên bờ đối diện.
Trần Mặc cũng như phát điên, không dừng được, hơi thở gấp gáp
ấy, động tác ẩn ẩn kháng cự, vẻ động tình đó, mỗi một điểm đều mang theo lực hấp dẫn trí mạng làm cho người ta nghiện. Từng vòng khí trong suốt
dâm mỹ theo tiếng thở dốc của hai người tràn ra, đốt cháy không khí,
biến thành pháo hoa rực rỡ nhất rơi xuống.
Vốn chỉ là tắm rửa, lại trực tiếp trình diễn một màn hoạt sắc
sinh hương diễm tình tiết mục như thế. Xuân sắc kiều diễm ở trong phòng
tắm nho nhỏ nở rộ một đoá hoa đào say lòng người, làm bạn với cánh bướm, phảng phất như cùng hoà vào sắc xuân, vạn vật sinh sôi.
Tối đầu tiên sau khi kết hôn không ngờ lại kích tình như thế,
Trần Mặc cảm thấy mình về sau cuộc sống “tình dục” của mình nhất định sẽ hạnh phúc đến cực điểm.
“Vợ à, chị cảm thấy tiểu Noãn và Y Vận Hàm đang làm gì? Hi hi.” Trần Mặc ngoan ngoãn chà lưng cho Lương Sơ Lam, nhìn trên da thịt trắng nõn có vô số dấu vết được để lại sau khi ân ái, đột nhiên linh quang
chợt loé trong đầu, nở nụ cười đáng khinh hỏi.
“Làm sao tôi biết được chứ? Không biết!” Đương nhiên Lương Sơ
Lam biết Trần Mặc muốn hỏi gì, chẳng qua nàng không muốn trả lời, bởi vì đáp án … như thế, chỉ có người không biết xấu hổ ngượng ngùng như Trần
Mặc mới có thể nói ra lời.
“Chị cảm thấy có thể nào hai người đó cũng làm chuyện vừa rồi
hai chúng ta làm không? Hắc hắc. Nhấm nháp hương vị thân thể.” Trần Mặc
lại thích nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn lại e lệ của Lương Sơ Lam, đáng yêu chết
mất, cõi lòng cũng ngứa ngáy khó chịu.
“Người ta mới không nóng vội lại đáng ghét như em!” Tuy Lương
Sơ Lam đưa lưng về phía Trần Mặc, nhưng mặt vẫn không tự chủ được đỏ
lên.
“Sao chứ! Em thích nhất nhìn chị đỏ mặt, ha ha, không nghĩ nữa, vẫn là thương vợ mình quan trọng hơn.” Trần Mặc thấy vành tai của Lương Sơ Lam bỗng nhiên chuyển màu hồng, thân thể lại bắt đầu rục rịch, hung
hăng hôn một cái, ngọt ngào nũng nịu nói.
“Á! Tôi mệt chết mất!” Lương Sơ Lam hoảng sợ, nàng đã được trải nghiệm mấy ngón tay không biết mệt của Trần Mặc: “Tôi lớn tuổi rồi,
muốn đi ngủ.” Nói xong liền muốn đứng lên.
“Đừng mà, đến đây!” Trần Mặc tà ác ôm Lương Sơ Lam, mùi rượu
phả lên nơi nhạy cảm nhất trên lỗ tai của nàng, cũng không tin mình
không gợi lên được dục vọng của Lương Sơ Lam.
Chẳng qua lần này cô thất thủ, Lương Sơ Lam rất quyết tâm không tiếp tục làm chuyện đó với cô. Mạnh mẽ hất tay cô ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngày mai còn phải gặp người khác, còn làm loạn nữa, tháng sau em
ngủ phòng khách cho tôi!”
“Không phải chứ?!” Trần Mặc nghe được nửa câu sau, xem như bị
doạ sợ: “Được rồi! Lão bà đại nhân.” Trần Mặc không có cách nào, chỉ có
thể không có cốt khí bị vợ quản nghiêm. Ai bảo lão bà đại nhân lên tiếng chứ. Trần Mặc ngoan ngoãn thu hồi móng vuốt, vẻ mặt không tình nguyện
cộng thêm bộ dáng như phải ăn mười cân hoàng liên đắng nghét, ở trên
lưng Lương Sơ Lam vẽ vòng vòng.
Trần Mặc đột nhiên cảm thấy bi ai, xem ra cuộc sống “tình dục”
hài hoà hạnh phúc mà mình khẳng định là quá sớm, còn không phải nắm
trong tay mình.
Về phần buổi tối đoàn tụ sum vầy hôm đó, Hạ Đông Noãn và Y Vận
Hàm ngạo kiều lại đã làm gì, nếu để cho Hạ Đông Noãn biết chuyện mà Trần Mặc và Lương Sơ Lam làm với nhau, nàng nhất định cảm thấy ông trời thật không công bằng, vì sao đồng nhân bất đồng mệnh* như thế chứ.
(*người giống nhau mà số mệnh khác nhau)
“Tiểu Noãn, tôi đột nhiên rất muốn ăn tiểu long bao ở Thặng Châu, còn cả thịt kho trong niêu đất nữa! Hi hi.”
“Sax……cái gì cơ? Nơi này là Hà Lan mà!”
“Buổi tối không có thời gian ăn gì cả, hiện tại đói bụng quá, chính là đột nhiên rất muốn ăn thôi!”
“Ách……Được được được, cục cưng, chị chờ một lát!” Hạ Đông Noãn
cười bồi, kỳ thật diễn biến nội tâm đằng sau khuôn mặt tươi cười là:
Trời giết ta, Hà Lan kiếm đâu ra tiểu long bao và thịt om niêu đất chứ,
đây chẳng qua là cố tình lờ đi không chịu cho người ta ăn đại tiệc “thịt người” chứ còn gì! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lão Phật gia đã hạ ý chỉ thì thế nào cũng phải quán triệt thực hiện.
Hạ Đông Noãn cầm điện thoại lên, bắt đầu gọi loạn vô số đường
dây nóng để cầu cứu, chỉ là không thấy được, Y Vận Hàm ở phía sau, trên
mặt tràn đầy nụ cười của một người con gái hạnh phúc nhất thế gian.
Ngày hôm sau cuộc sống vẫn hé ra trang giấy trắng, các nàng đều phải học được cách sắm vai một nhân vật khác. Đương nhiên, hai người
học trò hiện tại cũng không còn là sinh viên, còn có một thân phận khác
đó chính là làm chồng ngoan, nhị thập tứ hiếu. Làm một người “chồng”
tốt, phải học thuộc điều lệ khi kết hôn, đó là chuyện đương nhiên, nếu
không, quỳ bàn phím, ngủ phòng khách, đó đều là tuyệt chiêu của vợ.
Chuyện xưa đến đây, kỳ thật chỉ là một sự tạm dừng, các nàng
còn có vô số thời gian để cùng học cách làm thế nào chung sống, làm cách nào để đối mặt với từng chút từng chút nhỏ nhặt vụn vặt củi gạo dầu
muối tương dấm trà trong cuộc sống.
Nhưng mà, yêu, không phải một hồ nước, mà là một hải dương. Khi bạn nhận ra có một ngày mình đã già đến mức đi đường không nổi, đã thở
không xong, tình yêu vẫn tràn đầy như thế đó.
Chính văn hoàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT