“Tiểu Noãn, chúng ta tới căn-tin sớm một chút đi, tối nay còn phải
tới khu lớp học tranh máy tính cướp khoá học chớp nhoáng nữa!”
“Không phải chứ? Còn phải tranh cướp? Không phải mới cải tiến kỹ
thuật, cứ treo máy auto là có thể mỗi 0.5 giây làm mới một lần sao? Tôi
còn định ở lại phòng để ngủ đây!” Nghe bạn cùng phòng Trần Mặc nhắc tới
hoạt động đáng sợ nhất kích thích nhất rèn luyện trái tim nhất ở đại học Z là hoạt động lấy lớp chớp nhoáng kia, Hạ Đông Noãn mặc áo ngủ Hello
Kitty đang đưa đồ ăn vặt lên tới miệng liền bị doạ đến làm rớt đồ xuống.
Mỗi lần lấy khoá học mới đều đòi cái mạng già của nàng không nói, mà
nhiều lần đều chỉ có thể lấy được mấy lớp rất nhàm chán, không phải mấy
ông giáo cổ hủ tóc trắng xoá, gần đất xa trời thì chính là mấy kẻ cuồng
điểm danh chấm chuyên cần. Vì thế đến cuối học kỳ bình thường thành tích đều không nhìn nổi, nếu không phải cuối kỳ nàng làm bài tốt thì điểm
tích luỹ chắc sẽ không dám gặp người mất. Hạ Đông Noãn thực không biết
nói gì với vận khí xui xẻo của mình, cho dù đi tranh cướp cũng không lấy được lớp tốt thì còn không bằng ở trong phòng vừa ăn vặt vừa chơi game
còn có ích hơn.
“Ngủ ngủ ngủ, cậu chỉ biết ngủ thôi! Cậu là heo à! Tôi nói với cậu,
hệ thống chọn lớp chớp nhoáng của trường mới đổi rồi, dùng chương trình
auto bị theo dõi ra được thì cũng sẽ huỷ tư cách lấy lớp, nhường cho
những người khác! Hơn nữa, sư thái tôi đây lần này nhất định phải lấy
được lớp của Lương Sơ Lam! Hai học kỳ trước đều không lấy được, lần này
tôi mà không lấy được nữa thì tôi thề với cậu tôi sẽ đổi thành họ Hạ
giống cậu!!!” Trần Mặc nhéo lỗi tai Hạ Đông Noãn, son sắt thề thốt mục
tiêu của mình, nhìn qua tựa một con gà trống sục sôi ý chí chiến đấu.
Trần Mặc đã mơ ước lấy được lớp của Lương Sơ Lam từ lâu, trừ một lần
tình cờ gặp mặt trên đường ra, cô biết đây là cơ hội duy nhất để tiếp
cận với một Lương Sơ Lam nổi tiếng toàn trường, cô sẽ không đầu hàng
buông tha đâu! Ánh mắt Trần Mặc lấp lánh hoa đào. Từ khi lén liếc mắt
nhìn Lương Sơ Lam một cái, về sau trong mộng cũng sẽ không còn hình bóng ai khác ngoài người kia. Nàng chính là nữ thần duy nhất của mình!
“Chờ…dừng dừng dừng! Đau chết mất! Mặc sư thái, ngài giơ cao đánh
khẽ! Khỏi cần theo họ tôi, nhà tôi đầy người, không nhọc ngài đại giá.
Phải rồi, Lương Sơ Lam? Là ai thế?” Hạ Đông Noãn bị nhéo tai lập tức đầu hàng, ngao ngao kêu Trần Mặc buông tay. Không phải chỉ lấy lớp thôi
sao, có cần nghiêm trọng vậy không, ngay cả họ của mình cũng đem ra đánh cược.
Kỳ thật Hạ Đông Noãn là một siêu cấp trạch*, là một nữ sinh siêu nhàm chán, bạn bè bình thường đều thuộc loại quân tử chi giao nhạt như nước, thế nên mấy lời đồn đại trong trường cơ bản hai tai không nghe, nếu
không phải do Trần Mặc ngày ngày đều lải nhải đủ loại tin tức vỉa hè lớn nhỏ bên tai nàng thì chỉ sợ ngay cả hiệu trưởng là ai nàng cũng không
biết.
(*trạch: đại loại chỉ những người chỉ thích ru rú ở trong nhà, ko màng sự đời)
“Tiểu Noãn, cậu là người trong núi hay là ‘người Đứng Thẳng [1]’ vậy
hả? Lương Sơ Lam cũng không biết! Chính là băng sơn mỹ nữ trong truyền
thuyết mà tôi đã kể với cậu cả trăm lần rồi đó! Mỹ nữ giáo sư khoa Quốc
văn mà nam sinh thấy liền yêu, nữ sinh thấy chỉ muốn nhảy lầu ấy! Nghe
nói hả……” Thật đáng giận, nói một trăm lần mà cậu ta vẫn không nhớ được! Trần Mặc nhìn chằm chằm Hạ Đông Noãn, vẻ mặt như Gia Cát Lượng nhìn A
Đẩu [2], sau đó không ngại phiền, lại bắt đầu sinh động như thật giảng
truyền thuyết về Lương Sơ Lam cho Hạ Đông Noãn nghe.
“……Mặc Mặc, mẹ cậu thực hiểu cậu, đặt cho cậu cái tên như vậy chính
là hy vọng cậu ít nói một chút, làm một thục nữ, không ngờ người tính
không bằng trời tính, cậu vẫn là một con chích choè lắm miệng ồn ào.”
Nghe xong một đống lời miêu tả rõ ràng được thổi phồng vô số lần của
Trần Mặc, Hạ Đông Noãn hoàn toàn hết chỗ để nói. Mấy lời này căn bản
chính là hình dung về tiên nữ mà. Nàng đã gặp qua không ít mỹ nữ, huống
chi với hoàn cảnh gia đình của nàng thì việc nàng gặp mấy ngôi sao cũng
đơn giản như ăn cơm bữa vậy, cho nên nàng vẫn tin tưởng, 99% mỹ nữ là
dựa vào trang điểm mà nên, tẩy lớp son phấn đi rồi thì chẳng còn là gì
cả, cho nên nàng căn bản cũng không tin lời Trần Mặc nói.
Có điều cũng chỉ có với Trần Mặc nàng mới có thể tỏ ra thân thiện
không như bình thường vậy, hoàn toàn vui vẻ vô tư không chút cố kỵ trêu
chọc, đấu võ mồm, nếu là người khác nói một đống chuyện vớ vẩn trên trời dưới đất thế thì nàng đã sớm không thèm nể mặt vỗ mông chạy lấy người
rồi. Nhưng cho dù là Trần Mặc thì nàng vẫn có điều giữ lại trong lòng,
ví dụ như gia đình nàng, ví dụ như……
“Tiểu Noãn, cậu ‘thông’ rồi chứ? Tôi đây là làm việc thiện, những
kiến thức cơ bản như thế coi bộ cũng tạm ổn rồi, một người ngay cả Lương Sơ Lam là ai cũng không biết như vậy thì làm sao ở trong cái trường này được, nếu không phải Mặc sư thái tôi đây có lòng tốt thu giữ cậu thì
không biết cậu còn đang ở nơi nào bị người ta bắt nạt đâu! Đi thôi đi
thôi, đi ăn cơm, tôi còn cần liều mạng chuẩn bị cho tốt, hôm nay phải ăn nhiều một chút!”
“Được được được, ngài nói gì cũng đúng hết, tôi tìm chỗ save lại trò
game này đã, sau đó chúng ta có thể đi ăn cơm không?” Hạ Đông Noãn vẻ
mặt không còn lời nào để nói bày ra bộ dáng cầu xin tha thứ, xem chừng
trò chơi nàng đang chơi đã bắt đầu khó lên, nếu không nói vài lời hay để yên thân, trong mê cung không tìm thấy điểm để lưu lại thì coi như chơi phí công.
“Vậy cũng được, nhanh lên chút.”
Nhìn khuôn mặt như thể sương giá tan biến của Hạ Đông Noãn, lòng Trần Mặc không khỏi đột nhiên cao hứng lên, bởi vì chỉ có cô mới có thể
khiến Hạ Đông Noãn cười như vậy.
Ở trong mắt bạn học cùng lớp, Hạ Đông Noãn là một mỹ nữ không cần
trang điểm, một loli đáng yêu, rất có tư sắc, chỉ một điểm không tốt
chính là cơ bản không thể nào giao tiếp được với người khác, có phần cự
nhân ở ngoài ngàn dặm, cực kỳ không thích hợp với vẻ ngoài thân thiện dễ gần đáng yêu của nàng. Tuy có phần hơi lạnh lùng, nhưng ong bướm bên
người vẫn nhiều không đếm xuể.
Cũng có mấy tên nam sinh đáng khinh, đặc biệt bởi vì nàng ở trong
khoa nổi tiếng với danh hiệu băng sơn mà đến khiêu chiến, điều này khiến Hạ Đông Noãn phi thường chán ghét, nàng cũng đâu phải phần thưởng, có
cái gì mà cần đọ sức. Chẳng qua nàng trời sinh tính ngoài lạnh trong
nóng, cũng là người không quan tâm tới những người không liên quan tới
mình, nhưng chỉ có nàng biết, một khi nàng để ý tới thứ gì thì mới có
thể biểu hiện ra dục vọng chiếm hữu khiến người ta sợ hãi.
Qua hơn mười phút, rốt cục Hạ Đông Noãn chạy loạn khắp mê cung tìm
được chỗ lưu, nhanh chóng đóng máy tính rồi sắp xếp túi sách, thay đổi
quần áo, tuỳ ý trang điểm một chút, liền theo Trần Mặc đi ra ngoài. Bất
quá vừa đi ra khỏi phòng, khí thế của nàng liền hoàn toàn thay đổi. Vừa
rồi Hạ Đông Noãn mới mặc áo ngủ, lôi thôi lếch thếch, bộ dáng chẳng khác gì cô vợ bé bị Trần Mặc ăn hiếp giờ lại đúng chuẩn một tiểu mỹ nữ, tiểu loli, đi trên đường cũng khiến không ít người phải quay đầu nhìn.
Nhìn Hạ Đông Noãn từ xa, chiếc mũ lưỡi trai màu trắng che khuất mái
tóc được buộc cao cùng nửa khuôn mặt, nhưng lại có thể khiến người ta từ nửa sườn mặt rất đẹp kia nhìn ra được nàng tuyệt đối là một mỹ nữ. Mấy
lọn tóc không chui vào được trên đuôi tóc buộc cao được tuỳ ý thả xuống, rơi trên vai, bỗng nhiên tăng thêm vài phần khí chất tươi mát thanh
nhã. Tuy rằng thân hình nhỏ nhắn nhưng cũng cao chừng 160m, lại có được
dáng cười cực kỳ hoàn mỹ theo đúng tỷ lệ hoàng kim. Thân hình chỗ lồi
lõm, lại không quá thô, khiến người ta vừa liếc mắt một cái sẽ cảm thấy
bị hấp dẫn, muốn nhìn rõ cô gái xinh đẹp này. Nhìn kỹ lại, lập tức sẽ bị nữ sinh này khiến cho kinh diễm. Đôi mi như ánh trăng rằm dưới ánh nắng của một buổi chiều tàn vẽ nên một đường cong khiến người ta mê muội,
ánh mắt thâm thuý thoáng có chút hờ hững làm cho người ta đoán không ra, mà sống mũi cao thẳng tinh xảo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn lại tôn thêm cho khuôn mặt trắng như trứng gà bóc, càng thêm quyến rũ động lòng
người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT