Trần Mặc không yên lòng, đợi cô kiểm tra kỹ càng mình không còn chỗ nào không ổn mới dám đến gần nơi đã từng quen thuộc đến không thể
quen thuộc hơn kia. Khi đó cũng là lần đầu tiên cùng ở chung một phòng,
ngủ chung một giường với Lương Sơ Lam.
Dòng ký ức như thuỷ triều ập tới, mang theo ẩm ướt như muốn
khóc, nhuộm đẫm toàn bộsuy nghĩ, giống như đột nhiên quay ngược thời
gian, đến nhà Lương Sơ Lam ăn chùa, vui vẻ trò chuyện việc nhà với ba mẹ của nàng.
“Mặc Mặc đó à, lâu quá rồi con cũng không tới chơi, nhớ con lắm đó! Còn ngẩn ra đấy làm gì, mau vào đi.” Mẹ của Lương Sơ Lam thấy Trần
Mặc đứng đờ ra ở cửa liền vội vàng nhiệt tình đón cô vào. Bà trợn mắt
liếc Lương Sơ Lam một cái, khách đến mà cũng không tiếp đón, tuy nhìn
thấy biểu tình có phần ngưng trọng mà kỳ quái trên mặt Lương Sơ Lam và
Trần Mặc, nhưng tâm niệm vừa chuyển, cũng không nói gì, tiếp tục cười.
“Con chào cô! Cô đúng là càng nhìn càng trẻ mà!” Trần Mặc cười
bắt chuyện, trong lòng lại thầm nghĩ, nếu bà ấy biết mình đến để bắt cóc con gái bà thì chỉ sợ cũng không tỏ vẻ hoan nghênh như thế. Nhất thời,
vẻ mặt trở nên có phần cứng ngắc cùng run rẩy.
“Con bé này ăn nói khéo quá. Ha ha.” Nghe lời khen đó, mẹ của Lương Sơ Lam lập tức lòng như nở hoa.
Ba của Lương Sơ Lam không đứng lên, nhưng ánh mắt lại dời từ
trên ti vi lên hai cô gái đứng ở cửa, tuy vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng
ánh mắt có chút phức tạp. Trần Mặc nhìn thấy ba của Lương Sơ Lam, kêu
một tiếng “Con chào chú”, liền vào phòng.
“Đến đây, uống một chén với chú.”
Hai năm qua từ khi Trần Mặc đi, ông đã lâu lắm rồi không uống
rượu nói chuyện phiếm với cô bé này. Cảnh Đằng và Lương Sơ Lam đều thuộc loại cực kỳ chú trọng thân thể khoẻ mạnh, cơ bản đều chỉ uống qua loa,
uống thế nào cũng không đã nghiện. Đám bạn già của mình lại không có mấy người có thể tụ họp với nhau, thật lòng mà nói, ông thật đúng là có
chút nhớ cô bé bộ dáng đáng yêu, lại tửu lượng xuất sắc này. Chẳng
qua…..ông không muốn tiếp tục nghĩ sâu xa thêm.
“Dạ được!”
Trần Mặc không chối từ, rất sảng khoái đáp ứng, sau đó mới cảm
giác được Lương Sơ Lam nhẹ nhàng kéo cổ tay áo mình, vẻ mặt lo lắng.
Trần Mặc xoay người, không dấu vết vỗ tay Lương Sơ Lam, ý bảo nàng yên
tâm, lại không biết một động tác nhỏ này đều bị người khác xem vào mắt.
“Đừng chỉ mải nói chuyện, lại đây ăn cơm đi.” Thức ăn nóng hôi
hổi được bưng lên bàn, chỉ là vài món ăn gia đình, trong đó còn có món
tôm rim mà Trần Mặc thích ăn nhất. Trần Mặc đột nhiên bị chút quan tâm
nho nhỏ ấy cùng hồi ức làm cho có chút áy náy, bởi vì mục đích lần này
cô đến……
Trên bàn cơm, Trần Mặc cũng không nói nhiều lắm, nhưng cũng vẫn giống trước kia trò chuyện vui vẻ với người nhà của Lương Sơ Lam, chẳng qua kỳ quái là, bọn họ ăn cơm thế nhưng lại không hề nhắc tới Cảnh
Đằng, trước kia khi chưa kết hôn còn thường xuyên nhắc tới, hiện tại dĩ
nhiên ngay cả vài lời bâng quơ cũng không có, thật sự làm cho người ta
cảm thấy kỳ lạ.
Trần Mặc uống chút rượu, nhưng so với bình thường vẫn khắc chế
một chút. Tay nghề của mẹ Lam vẫn tốt như trước, chẳng qua bởi vì áp
lực, ảnh hưởng đến tâm trạng thèm ăn, làm cho Trần Mặc tuỳ tiện gắp vài
cái liền no. Có lẽ bởi vì những lời muốn nói tiếp đó, cô cứ cảm thấy
không khí rất căng thẳng, mà ánh mắt hai cô chú nhìn mình cũng rất khác
thường.
Trần Mặc nhìn Lương Sơ Lam, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, trao đổi ánh mắt một chút, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm. Cô
dừng đũa, dùng khăn lau miệng, không muốn Lương Sơ Lam làm một người
mang tội bất hiếu, chính mình vừa muốn mở miệng, Lương Sơ Lam đã đột
ngột gọi ba mẹ mình.
“Ba mẹ, con có chuyện này muốn nói với hai người.”
Lương Sơ Lam dừng thật lâu, trong lòng đắn đo không nỡ, nhưng
đã chuẩn bị sẵn sàng để nói thì vẫn phải nói. Nàng ngẩng đầu, nhìn ba mẹ đang gắp thức ăn, nghiêm túc nói. Bởi vì một câu của nàng, chiếc đũa
trên tay hai người đều khựng lại, quay đầu nhìn về phía Lương Sơ Lam,
chờ câu tiếp theo của nàng.
Trần Mặc nhìn Lương Sơ Lam muốn nói lại thôi, há miệng thở dốc
lại không nói được, liền đưa một tay đặt lên bàn tay đang để trên đùi
của nàng, nắm chặt. Nếu nàng muốn nói, việc duy nhất cô có thể làm chính là trao cho nàng sự ủng hộ lớn nhất.
“Có lẽ con và Cảnh Đằng sẽ ly hôn, con…..” Lương Sơ Lam nói ra
những lời này, áp suất không khí trong phòng lập tức thấp xuống. Trần
Mặc không nghe được vô số lời chất vấn dồn dập kinh hoảng, lại cảm giác
được điềm báo núi băng sắp sụp đổ, ngay cả hô hấp lẫn tiếng tim đập đều
trở nên lớn dị thường trong bầu không khí cực độ yên tĩnh.
“…….Nguyên nhân là gì?”
Ba của Lương Sơ Lam giả bộ phi thường bình tĩnh, bưng chén rượu lên, nhưng Trần Mặc vẫn nhìn thấy tay của ông khẽ run, sánh ra vài giọt chất lỏng. Mẹ của nàng chỉ nhìn chằm chằm Lương Sơ Lam, muốn từ trong
ánh mắt con gái mình nhìn ra được nguyên nhân chính xác.
“Con muốn có được hạnh phúc thực sự của mình.” Lương Sơ Lam
nhìn ba mẹ, cắn chặt răng, dám nói những lời này ra, tuy không phải đại
nghịch bất đạo gì, nhưng đối với Lương Sơ Lam mà nói, đây đã coi như là
sự đấu tranh mạnh mẽ nhất vì bản thân mình từ sau khi sinh ra.
“Hiện tại con không hạnh phúc à? Vì sao lại không?” Ba của
Lương Sơ Lam uống một hớp rượu, nghiêm khắc nhìn Lương Sơ Lam, tận lực
khống chế ngữ tốc cùng ngữ điệu, hỏi.
“Hiện tại……con không yêu anh ấy.”
“Vậy sao con biết mình không yêu cậu ta, gả cho cậu ta cũng hai năm rồi, hiện tại lại nói không yêu?”
“Bởi vì trước khi gả cho anh ấy, con đã yêu người khác, gả cho
anh ấy cũng chỉ hoàn toàn là âm soa dương thác* mà thôi.” Lương Sơ Lam
không biết phải giải thích tình hình lúc ấy thế nào, chỉ đành nói vậy.
(*thường vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia)
“Con yêu ai?”
Trong giọng của ba của Lương Sơ Lam rõ ràng có thể cảm giác
được tức giận. Ông là một người Trung Quốc truyền thống, ông dạy dỗ con
gái mỉnh phải biết lễ nghĩa liêm sỉ, phải biết làm một hiền thê lương
mẫu, cũng vẫn luôn tự hào vì sự hiểu chuyện của nàng, lại không ngờ nàng sẽ làm những việc như ngoại tình, thật giống như hung hăng tát vào mặt
ông một cái.
Tuy rằng một năm trước ông đã biết bí mật tày trời đó, nhưng
ông vẫn nghĩ Lương Sơ Lam sẽ giữ kín bí mật này cả đời, lại không thể
ngờ bí mật chung quy cũng phải nói ra.
“Là con!”
Trần Mặc thốt ra, không có cách nào tiếp tục nhìn Lương Sơ Lam
bị ba mình ép hỏi, vẻ mặt đau lòng lại thống khổ mà rối rắm. Cô đã chuẩn bị trả bất cứ giá nào, sau khi nói ra, phát hiện cũng không khó khăn
như mình tưởng, vừa nói xong, tâm tính lập tức chuyển thành lợn chết
không sợ nước sôi.
“Để cho nó nói!” Lời ông nói mang theo ngữ khí không thể nghi ngờ, còn có một tia không thể tin được.
“Phải, là em ấy, con yêu em ấy!” Lương Sơ Lam chung quy cũng
dũng cảm một lần. Sau khi Trần Mặc thốt ra, nàng gần như trong nháy mắt
cảm giác được một dòng nước ấm nhộn nhào tràn ra, cho dù kiên trì cũng
muốn nói tiếp.
Một câu “con yêu em ấy” giống như một quả bom nổ tung cái gia đình nho nhỏ này.
“Bộp!” Đôi đũa trên tay mẹ Lam rơi xuống như đáp lời, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, mà càng nhiều là kinh ngạc.
“Ba hỏi con một lần cuối cùng, con xác định? Vĩnh viễn cũng không hối hận?”
“Con không hối hận.” Lương Sơ Lam nắm tay Trần Mặc, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, biểu tình lại kiên định chưa từng có.
Lại một lần rơi vào trầm mặc, tất cả mọi người không biết nên mở miệng thế nào, sau khi mở miệng lại muốn nói gì.
“Con à, con vào thư phòng, mẹ có chuyện muốn nói với con!” Mẹ
của Lương Sơ Lam nhìn chồng mình, rốt cục phá vỡ trầm mặc, chỉ là lồng
ngực còn phập phồng, xem ra còn không chế chế tốt cảm xúc.
“Đi đi!” Trần Mặc cười an ủi, nhìn Lương Sơ Lam lộ ra vẻ mặt lo lắng vì phải để lại mình đối diện với ba nàng một mình.
“Mẹ, con xin lỗi!” Lương Sơ Lam nhìn bóng dáng có chút lam lũ
của người mẹ đã lớn tuổi của mình đóng cửa lại, trong nháy mắt nước mắt
liền rớt xuống.
“Đừng nói xin lỗi, con có biết mình đang làm gì sao? Có rõ con
đường sau này mình phải đi không?” Bà đau lòng kéo tay Lương Sơ Lam qua, ngồi trên ghế, trịnh trọng hỏi. Bà muốn nghe Lương Sơ Lam nghiêm túc
nói một lần, con gái mình rất ngoan, ngoan làm người ta đau lòng.
“Con biết, mẹ, hai năm qua, con biết con thật lòng yêu em ấy.
Con chưa bao giờ tùng đòi hỏi cái gì, lần này, con thật sự muốn nghe
theo trái tim mình. Con biết, ba mẹ cảm thấy hai đứa con gái yêu nhau là chuyện đồi phong bại tục, cũng không có cách nào chấp nhận, nhưng mà,
con…..”
Nước mắt Lương Sơ Lam mãnh liệt rơi, nói xong liền nghẹn ngào
không ra lời, cũng không biết nên nói gì, bởi vì đối với ba mẹ của mình, mặc kệ nàng nói gì đều sẽ không thể nhận được sự tha thứ.
“Con gái ngốc! Khóc cái gì! Mẹ lại không trách con! Aish, mẹ đã sớm biết rồi.” Mẹ của Lương Sơ Lam nghe nàng nói liên miên, từ nhỏ đến
lớn hiếm khi luống cuống, giải thích mấy lời, cánh mũi cũng chua sót
muốn rớt nước mắt.
“Mẹ biết?!” Lương Sơ Lam bị những lời này của mẹ doạ sợ, đã sớm biết? Chuyện này, chuyện này sao có thể?
“Con đem chuyện gì cũng giấu trong lòng, nhưng mẹ là mẹ con,
con từ trong bụng mẹ sinh ra, con nghĩ gì chẳng lẽ mẹ không biết.” Bà từ ái rút khăn giấy ra lau nước mắt cho Lương Sơ Lam, bàn tay đầy nếp nhăn nhè nhẹ run rẩy.
Kỳ thật, từ một năm trước bà đã biết chuyện này. Khi Lương Sơ
Lam dọn ra ở riêng sau khi kết hôn, có lẽ vì ký ức quá mức thảm thiết,
lúc ấy cũng không nghĩ kỹ, cho nên không mang theo quyển nhật ký tràn
đầy những dòng tâm sự nửa chìm đắm trong tình yêu, nửa lại tan nát cõi
lòng.
Có một ngày, khi bà dọn dẹp phòng của Lương Sơ Lam, lúc lau bàn vô tình làm rơi quyển nhật ký xuống đất. Khi bà cầm lên, trên trang
giấy có viết tâm sự rối rắm của Lương Sơ Lam đối với tình cảm của Trần
Mặc, bà lại vừa lúc thấy được. Trong nhất thời bị “nàng” dưới ngòi bút
của Lương Sơ Lam đả kích sâu sắc chưa từng có. Bà cũng không quản đọc
trộm nhật ký có phải hành vi không có đạo đức hay không, nhanh chóng lật giở. Nội dung sau đó càng ngày càng kinh người, bà cảm thấy đã ngần đó
tuổi, trái tim vẫn có chút chịu không nổi.
Đêm đó, bà liền cùng ba của Lương Sơ Lam thảo luận vấn đề này.
Ngay từ đầu hai người cực kỳ không tin chuyện này là thật, càng dùng
hành động ân ái của Lương Sơ Lam và Cảnh Đằng lúc bình thường cùng ảnh
chụp của hai người trên tường để tự lừa dối, tự trốn tránh.
Nhưng sự thật chính là sự thật. Tuy trạng thái của Lương Sơ Lam thoạt nhìn không có gì khác biệt, nhưng bởi vì bọn họ biết chuyện, cho
nên khi quan sát Lương Sơ Lam lại càng cẩn thận. Họ cũng nhìn ra được
nàng chưa từng có hành động gì thật mật với Cảnh Đằng, vốn nghĩ Lương Sơ Lam trời sinh tính tình lạnh nhạt, hơn nữa cũng có lẽ thân thể có vấn
đề, cho nên vẫn không có con, nhưng hiện tại xem ra là có nguyên nhân
khác.
Không phải bọn họ không chấp nhận, không phải bọn họ không tin, nhưng bọn họ ích kỷ tình nguyện Lương Sơ Lam cứ tiếp tục sống như thế,
cũng không muốn mấy từ như “đồng tính luyến ái” quấy rầy cuộc sống bình
lặng an ổn của họ. Nhưng khi họ chứng kiến nét tươi cười vốn đã ít ỏi
trên mặt Lương Sơ Lam càng ngày càng ít, đến cuối cùng ngay cả nụ cười
gượng có lệ cũng không có, chỉ còn lại biểu tình chết lặng. Thế này hai
người mới bắt đầu lo lắng, con gái mình cứ tiếp tục như thế, chẳng lẽ cả đời cũng sẽ không vui vẻ sao.
Nhưng bọn họ cũng không có biện pháp làm gì, chẳng lẽ đi tìm
Lương Sơ Lam nói chuyện này? Tựa hồ không có lập trường. Dù nói bóng gió cũng hoàn toàn không mở được trái tim Lương Sơ Lam, cho nên chuyện này
vẫn gác lại. Thẳng đến hôm qua, Lương Sơ Lam gọi điện nói muốn dẫn Trần
Mặc về nhà ăn cơm, bọn họ mới giật mình, chuyện gì nên đến cuối cùng
cũng sẽ đến.
“Mẹ biết con lúc nào cũng gắng gượng chống đỡ, chỉ cần con bé
đối xử tốt với con, thật lòng với con, mẹ không ngại, coi như có thêm
một đứa con gái.”
Hiện tại ngược lại là bà an ủi Lương Sơ Lam. Một năm, lòng của
bà cũng thay đổi rất nhiều. Tuy lúc nghe từ miệng Lương Sơ Lam nói ra,
quả thực vẫn có một chút cảm xúc phản kháng, nhìn hai nàng vẫn cảm thấy
chói mắt, nhưng tình yêu đối với con gái mình đã chậm rãi vượt qua sự
phản đối với thứ tình cảm này, mong muốn con mình thật sự hạnh phúc cũng chiến thắng sĩ diện.
“Mẹ!” Lương Sơ Lam nhào vào lòng của bà, dù có bao nhiêu lời
cảm kích cũng không bằng sự chúc phúc và chấp thuận của người thân. Nàng đã nghĩ sẽ phải đưa ra lựa chọn giữa người nhà và Trần Mặc, phải buông
tha một bên. Cho nên chuyện này vẫn như tâm bệnh, từ khi bắt đầu chấp
nhận tình cảm này đến bây giờ, vốn chưa từng biến mất.
Nhưng hôm nay thật sự quá mức ngoài ý muốn, ba mẹ của mình
không ngờ đã biết, thậm chí không phản đối. Tin tức tốt đến quá đột
nhiên, làm cho Lương Sơ Lam cảm thấy mình thật sự nằm mơ, đang mơ một
giấc mơ đẹp, cực kỳ không thật.
Nước mắt cảm động biết ơn rơi xuống, mặc dù khóc, mảnh đất cằn
cỗi hoang vu không dám chạm vào trong lòng lại nhờ ấm áp, bắt đầu nảy
mầm, trái tim thấp thỏm không yên rốt cục trong khoảnh khắc buông lỏng
xuống.
“Chẳng qua, bên phía Cảnh Đằng, dù sao cũng là con có lỗi với
người ta, nên nói rõ ràng, cái nào có thể phụ trách thì nhận trách
nhiệm, còn cả Cảnh Ý nữa.”
Bà vừa xoa lưng Lương Sơ Lam, vừa ngượng ngùng nói. Dù thế nào
thì Cảnh Đằng vẫn là một đứa con rể xứng chức, mình và chồng đều rất
thích, nhưng hiện tại thế này, chỉ sợ có thể xin lỗi hắn.
“Con sẽ.” Lương Sơ Lam gật gật đầu, về chuyện của Cảnh Đằng, trước mắt nàng còn không định nói cho ba mẹ mình.
Đợi cho hai người lau khô nước mắt, ổn định cảm xúc ra khỏi thư phòng, Trần Mặc và bà của Lương Sơ Lam đã uống đến cao trào.
“Bác trai, chú cứ yên tâm, con chắc chắn để Lương Sơ Lam có nhà ở, có xe đi, sẽ không loã hôn*, cũng sẽ không để chị ấy phải sống khổ
sở.” Trần Mặc sắc mặt ửng hồng, vẻ mặt hưng phấn như sau khi trúng số
rồi mua say.
(*một kiểu đám cưới đơn giản, cô dâu chú rể về
sống với nhau hợp pháp với một tờ giấy đăng kí kết hôn mà không tổ chức
đám cưới linh đình, không đi nghỉ tuần trăng mật, mà phía nhà gái cũng
không yêu cầu chú rể phải có nhà, có xe và nhẫn cưới.)
Lương Sơ Lam và mẹ bị lời Trần Mặc nói làm cho dở khóc dở cười. Sau đó phát hiện, ông chú hơn sáu mươi tuổi càng không đứng đắn.
“Ừ, chuyện này chú tin, nhưng mà, con gái con đứa lớn tuổi rồi, sinh em bé coi như là sản phụ nhiều tuổi. Cho nên nhiệm vụ này liền
giao cho con. Trong vòng hai năm, cho ta ôm cháu mới cho con qua cửa!”
Ông lại hớp một ngụm, động tác trên tay có biên độ kinh người, hoàn toàn coi Trần Mặc như đàn ông.
“Phốc ~” Trần Mặc rất không có hình tượng phun rượu trong miệng ra, may mắn chỉ một chút, nếu không thì rất khó coi. Cô uống cao hứng,
nhưng không có nghĩa đã say. Những gì ba Lương Sơ Lam nói cũng quá khoa
trương rồi, lại còn trong vòng hai năm. Ông ấy chắc hẳn đang đánh giá
cao sự phát triển về sinh lý học của nhân loại.
Đứng ở cửa thư phòng nghe đối thoại của hai người bọn họ, hai
mẹ con cười muốn chết, đặc biệt nhìn thấy phản ứng của Trần Mặc, ý cười
phát ra thật lòng trên mặt Lương Sơ Lam cũng sắp xông lên trời.
Trong những ngày tháng sau này, Lương Sơ Lam từng hỏi Trần Mặc, tối hôm đó rốt cuộc ba nàng và cô đã nói gì, nhưng dù có vừa đấm vừa
xoa gặng hỏi cũng không được. Theo lời Trần Mặc nói, chính là mình mặt
dày mày dạn cùng thành khẩn làm cảm động trời xanh, cảm động đất mẹ,
cũng làm ba nàng cảm động sợ hãi không thôi.
Nhưng mà, Lương Sơ Lam biết độ tin cậy của những lời này là bằng không!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT