Khi Hạ Đông Noãn nhìn thấy Y Vận Hàm, vẫn khóc, khóc thật sự
không có hình tượng, khóc đến nỗi cô bé phục vụ trong tiệm trà cũng
không nhận ra cô gái này chính là Hạ Hàn cực kỳ nổi tiếng trên TV.
Suốt một đêm, Hạ Đông Noãn cảm thấy mình đã chuẩn bị đầy đủ,
tâm lý sẵn sàng nếu Y Vận Hàm thật sự mù thì sẽ thế nào. Nhưng tất cả
đều không bằng khi thực sự đối mặt với hiện thực. Ánh mắt đầu tiên nhìn
thấy vẫn giống như bị đánh một quyền.
Ánh mặt trời cố tình lại tươi đẹp đến vậy, hồ nước được bố trí
trong quán trà dọc theo trường học cũng tĩnh lặng không một gợn sóng.
Hết thảy đều tươi đẹp giống như sự ban ân của tạo hoá, nhưng vì cái gì
trong mắt Y Vận Hàm đã chỉ còn lại sương mù, không thể bắt giữ được một
biểu tình gì.
Hạ Đông Noãn cắn cắn môi, không cho mình khóc thành tiếng. Bàn
tay nắm ly trà dùng sức đến nỗi sắp bóp nát nó. Nàng cũng không lên
tiếng, chỉ nhìn Y Vận Hàm lẳng lặng ngồi đó, gió nhẹ vờn bên thái dương
của cô, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như năm ấy, chỉ là, trên mặt sứ tinh mỹ
bị rạch ra một cái khe, chói mắt dị thường.
Y Vận Hàm có lẽ cảm kích đôi mắt mù loà của mình, quả thật bởi
vì không nhìn thấy, vì hết thảy đều là bóng tối nên cô mới không lộ ra
tình cảm dao động quá mãnh liệt, mới có thể thản nhiên bày ra vẻ mặt
hiện tại ở trước mặt Hạ Đông Noãn, mới đủ để có thể đối mặt với sự kinh
ngạc và biểu tình phức tạp của người kia trong tưởng tượng.
Có những chuyện hai năm trước đã quyết định rồi, cô không hối
hận. Hạ Đông Noãn có cuộc sống của chính mình, không thể bị một người
không có khả năng tự chăm sóc bản thân ràng buộc. Cô từng rất khinh bỉ
những người vừa gặp chuyện liền nghĩ đến việc chia tay. Nhưng đến khi
chuyện tương tự chân chính rơi xuống đầu mình, Y Vận Hàm lại chọn làm
vậy.
Thì ra, đó không phải già mồm nói láo, mà là một loại yêu trong bất lực. Là một loại bản năng muốn trốn tránh. Là hy vọng người đó hạnh phúc trong một thế giới không có mình. Mà đồng thời, lại sợ hãi để cho
người trong lòng nhìn thấy bộ dáng của mình hiện giờ, ích kỷ lại ích kỷ
đến đau triệt nội tâm.
Y Vận Hàm lựa chọn một mình yên lặng gánh vác mọi tội lỗi, vì
tình yêu, mà cứu rỗi. Nhưng cố tình, sự si tình và chờ đợi của Hạ Đông
Noãn lần lượt làm cho trái tim chết lặng, lần lượt làm cô hoài nghi lựa
chọn của mình. Nói không cảm động khẳng định là giả, không đau lòng cũng là giả, nhưng tất cả sự kiên trì này sẽ làm cô càng tự thấy xấu hổ, xấu hổ vô cùng.
Hạ Đông Noãn cứu cô khi bị bắt cóc, chẳng lẽ còn phải chăm sóc cho một người mù cả đời sao?
Cho nên lần này, cô phải làm cho Hạ Đông Noãn hết hy vọng. Bởi
vì, ngay cả bác sĩ giỏi nhất cũng nói, mắt cô chữa không được. Trừ khi
làm phẫu thuật mở hộp sọ để làm tan máu bầm trong não. Nhưng việc này có tính phiêu lưu rất lớn, không có bác sĩ ngoại khoa nào dám mổ mà có thể cam đoan xác xuất thành công trên 50%.
“Em nhìn thấy tôi rồi, cho nên không cần đợi thêm nữa. Chúng ta đã nên chấm dứt từ hai năm trước rồi.”
Hạ Đông Noãn không ngờ Y Vận Hàm lại biết mình đã đến, mà câu
nói đầu tiên không phải hàn huyên, không phải một cách bắt chuyện trong
tưởng tượng. Nàng còn chưa mở miệng cũng đã bị một câu này phá huỷ mọi
con đường.
“Hàm……”
Hạ Đông Noãn kéo giọng mũi dày đặc, mọi lời muốn nói đều biến thành một tiếng gọi phủ đầy bụi suốt hai năm.
“Em không làm được.” Hạ Đông Noãn không kêu khàn cả giọng,
không như bị tâm thần, chỉ chậm rãi lộ ra bất lực. Bởi vì mọi nỗ lực khi đối diện trước tình yêu, hoàn toàn không chịu nổi một đòn.
“……”
Y Vận Hàm cứ nghĩ lòng mình đã đủ cứng rắn, cứ nghĩ mình không
nhìn được dáng vẻ Hạ Đông Noãn thì sẽ không kích thích tiếng lòng mình.
Nhưng cô đã sai, khi thanh âm bất lực mà như khóc đó của Hạ Đông Noãn
truyền đến, một câu “Em không làm được” cũng tương tự như những gì mình
hình dung trong lòng, mọi lời tuyệt tình đã lên tới miệng cũng rốt cuộc
không thốt ra được.
“Hàm, chị nói cho em biết đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với
mắt của chị. Em đưa chị đi tìm bác sĩ giỏi nhất thế giới, chắc chắn có
thể chữa được.” Hạ Đông Noãn kìm lòng chẳng đặng nắm chặt hai tay Y Vận
Hàm, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Tuy không nhìn được, nhưng Y Vận Hàm biết ánh mắt của Hạ Đông Noãn chất chứa chân thành chưa từng thấy.
“Em tự cho mình là ai chứ?!”
Y Vận Hàm mạnh tay hất tay Hạ Đông Noãn ra, lại bởi vì dùng sức không chuẩn, cũng không nhìn thấy mà hung hăng đập tay vào góc bàn. Ly
trà trên bàn cũng đổ nghiêng, nước trà nóng bỏng theo mặt bàn nhỏ xuống, rơi lên mu bàn tay Y Vận Hàm. Nóng đến đỏ ửng lên.
“Ah~” Đau thấu tim cùng cảm giác nước nóng bỏng làm cho Y Vận Hàm phản xạ có điều kiện rụt tay lại.
“Sao thế? Có bị bỏng không?” Hạ Đông Noãn nhìn chuyện xảy ra,
khẩn trương bất chấp Y Vận Hàm giãy dụa, bắt lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, đau lòng không thôi.
“Không cần cô quản!! Đây là cuộc sống của tôi bây giờ, đại minh tinh! Cho dù muốn từ thiện cũng khỏi cần tìm tôi được không hả?!” Y Vận Hàm bị bàn tay cùng nỗi đau đớn trong lòng biến thành phi thường bực
bội. Cô không biết đã bao lâu rồi mình sống mà như đã chết, cô cứ nghĩ
cảm xúc của mình đã chết lặng. Nhưng vì cái gì giờ khắc này lại vẫn phẫn nộ, vẫn khó chịu như thế, lại căm hận sự vô dụng của mình đến vậy. Thật giống như đang cười nhạo mình là một người mù, rõ rành rành một kẻ mù
từ đầu tới đuôi, phế vật.
“Xin lỗi, em xin lỗi……” Hạ Đông Noãn càng không ngừng xin lỗi,
không biết xin lỗi vì năm đó nàng rời đi cùng không tiếp tục tin tưởng,
hay là vì vừa rồi sơ sẩy không cẩn thận chu toàn. Nàng nhìn ánh mắt
trống rỗng của Y Vận Hàm tràn ra nước mắt, đau lòng tưởng chết.
Có lẽ là chuyện ngoài ý muốn, có lẽ là do ông trời trừng phạt
hai người con gái yêu nhau. Cái tát ngày đó của Y Thịnh đánh nát trái
tim Y Vận Hàm, cũng đập vỡ mọi kiêu ngạo của cô. Gáy đập lên cây cột,
tầm mắt bỗng nhiên một mảnh mơ hồ, sau đó chính là tin dữ không ngừng
truyền đến từ miệng bác sĩ.
Không nhìn được, rốt cuộc không còn nhìn được. Y Vận Hàm chưa
bao giờ chán ghét mình như thế. Cô từng kiêu ngạo, độc lập tự chủ như
thế, mà hiện tại cũng chỉ là một kẻ tàn phế. Cô đã mất biết bao thời
gian mới có thể chấp nhận những ngày tháng không thể tin tưởng bất cứ
người nào, hiện tại Hạ Đông Noãn lại trực tiếp khăng khăng muốn chen vào cuộc sống của mình. Cô sao có thể chấp nhận, sao có thể bằng lòng
nguyện ý để nàng mang theo một gánh nặng trong cuộc sống.
“Cô không cần xin lỗi, chỉ cần cách xa tôi ra một chút là
được!” Y Vận Hàm theo bản năng nhắm mắt lại, quên mất cho dù mình có mở
to ra cũng không nhìn thấy gì. Có lẽ, nhắm mắt lái ẽ làm cõi lòng mình
dễ chịu hơn một chút. Cô trấn định xuống, khôi phục lại cảm xúc của
mình. Cô không thể loạn, rối loạn rồi thì sao có thể tiếp tục cuộc nói
chuyện này nữa.
“Hàm, để cho em chăm sóc chị đi. Hiện tại em có khả năng chăm sóc cho chị.”
“Hạ Đông Noãn, cô nghe rõ cho tôi, tôi không cần cô chiếu cố!” Y Vận Hàm nói có chút lớn tiếng, nhưng có thế nào thanh âm cũng run rẩy.
Dù làm thế nào cũng không nhịn được rơi nước mắt, nhưng ánh mắt không
còn nhìn thấy, thoạt trông tựa như một con búp bê tinh xảo đang khóc.
“Em không nghe, không nghe, chị nói gì em cũng không nghe! Em
hối hận muốn chết, lúc trước vì sao em lại buông tay chứ. Em mặc kệ chị
có nguyên nhân gì, em sẽ không để chị rời xa em nữa. Em biết chị có nỗi
khổ riêng, em biết mà.” Hạ Đông Noãn như tìm được lý do để ký thác tinh
thần, chết sống cũng không chịu tin lời Y Vận Hàm nói.
“Hạ Đông Noãn, em còn nhớ không, năm đó em còn nợ tôi một yêu
cầu, hiện tại thực hiện đi!” Y Vận Hàm chậm rãi bình ổn xuống, dựa vào
một tia lý trí cuối cùng quật cường chống đỡ: “Đừng dây dưa không ngớt
với tôi nữa! Rời xa tôi! Sau đó…..quên tôi đi!”
Hạ Đông Noãn nghĩ, hai yêu cầu lần đó, lúc trước Y Vận Hàm dùng một yêu cầu cột mình vào bên cạnh chị ấy, hiện tại lại dùng một cái
khác ép mình rời xa. Nàng đột nhiên cảm thấy thực buồn cười, buồn cười
đến sắp rơi huyết lệ. Nhưng mà, Y Vận Hàm còn nhớ rõ, nhớ rõ chuyện ngay cả mình cũng tưởng quên rồi, điều ấy chứng tỏ cái gì, chứng tỏ trong
lòng chị ấy còn có mình. Hạ Đông Noãn đột nhiên trở nên thực thông minh.
Cảm xúc luống cuống trong lòng đều lắng lại. Nàng không biết vì cái gì, bão táp mà mình nghĩ sẽ đến lại đột nhiên tan thành mây khói.
Hạ Đông Noãn nở nụ cười, cho dù Y Vận Hàm không nhìn thấy, nàng vẫn nở
nụ cười sáng lạn nhất với cô.
“Y Vận Hàm, em chỉ nói một lần cuối cùng, chị nghe cho kỹ đây.” Hạ Đông Noãn ngừng một chút, lại nắm tay cô, mặc kệ cô giãy dụa thế nào cũng không chịu buông tay, trịnh trọng nhìn cô nói. Nàng chưa bao giờ
hứa hẹn vĩnh hằng, nhưng lúc này, nàng hy vọng có thể trao cho Y Vận Hàm khái niệm về sự vĩnh viễn.
“Em sẽ làm được yêu cầu của chị. Người kia là Hạ Đông Noãn,
người đó đã quên chị, rời xa chị. Nhưng hiện tại người đứng ở trước mặt
chị là Hạ Hàn. Cô ấy muốn theo đuổi chị, sẽ thương chị, muốn chăm sóc
chị. Hy vọng chị trở thành bạn gái của cô ấy, sẽ cả đời tương thân tương ái, mặc kệ sinh lão bệnh tử, tất cả đều hoạ phúc không rời. Hai người
cùng nhau vượt qua gian khó, cùng chia sẻ vui vẻ hạnh phúc. Cô ấy sẽ
vĩnh viễn tin tưởng chị, không rời không bỏ, trao cho chị ngập tràn cảm
giác an toàn. Cho nên, Y Vận Hàm tiểu thư, hiện tại em trịnh trọng xin
hỏi chị, chị có bằng lòng vĩnh viễn ở bên Hạ Hàn không?”
Những lời tình ý chân thành bảo Y Vận Hàm sao lại không cảm
động, nhưng cảm động không có nghĩa là có thể liên luỵ cả đời Hạ Đông
Noãn, cảm động cho nên mới không thể ích kỷ đem nhân sinh của mình áp
đặt lên người Hạ Đông Noãn. Cho dù mắt không thể nhìn, cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt ấm áp của Hạ Đông Noãn gắt gao tập trung vào mình.
“Xin lỗi, tôi……không thể nhận lời Hạ Hàn, bởi vì tôi, không có
cách nào yêu một lần nữa.” Y Vận Hàm xé nát trái tim, gian nan nói, cầm
linh hồn để lên tấm thớt gỗ mặc cho xâm lược: “Cũng không còn tư cách để yêu.” Hít vào một hơi hật sâu, thật sâu cắt vào phế phủ, làm cho toàn
thân đau đớn đến phát run.
“A, lần này, em không nghe chị nói.” Hạ Đông Noãn thất bại đứng lên, cười khổ, cũng không rời đi. Nhìn bộ dáng của Y Vận Hàm thật lâu,
nghĩ tới Trần Mặc và Lương Sơ Lam tra tấn lẫn nhau. Nàng không muốn kết
cục đó, cũng không muốn để mình thống khổ, lại càng không tin đây là suy nghĩ trong lòng Y Vận Hàm. Chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó sẽ làm chị ấy thoát khỏi nỗi lo lắng.
Nàng lắc lắc tay Y Vận Hàm, cố ý dịu dàng đến cực điểm, như làm nũng nói: “Để em ở bên chị, cho dù với thân phận bạn bè. Được không?”
Y Vận Hàm không nhìn thấy biểu tình khổ sở của Hạ Đông Noãn,
nhưng Hạ Đông Noãn không buông tha làm cho lòng cô phức tạp vô ngần. Tư
thái khẩn cầu hạ thấp như thế, lấy cớ làm bạn bè, Y Vận Hàm làm thế nào
cũng không từ chối được.
“Hàm, em chỉ là người bạn tốt nhất của chị, không ép chị phải
yêu em. Chỉ làm bạn thôi, chúng ta không nói chuyện yêu đương.” Hạ Đông
Noãn sợ Y Vận Hàm còn muốn cự tuyệt, liền bổ sung.
Rốt cục, lời này đổi lấy cái gật đầu của Y Vận Hàm, Hạ Đông
Noãn nín khóc mỉm cười. Chỉ là nụ cười nhuốm đau thương, sau đó dần dần
vùi vào đáy lòng. Cho dù làm bạn bè cũng tốt, để cho em bảo vệ chị, chỉ
cần ở bên thủ hộ là được rồi.
Lẳng lặng dựa sát vào nhau, chiếu cố, không xa cầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT