Còn hận sao? Hạ Đông Noãn không biết, nàng chỉ biết sau khi nghe được tin tức của Y Vận Hàm, trái tim như bị treo lên, đến khi nghe được chữ
“mù” đó, mới phát hiện thì ra trái tim cứ nghĩ đã chết còn có thể đau
đớn. Nhưng hận thì sao? Nỗi hận mình từng cứ nghĩ sẽ không bỏ xuống được ấy lại không hề chiếm cứ tâm linh dù chỉ một khắc. Chuyện của quá khứ,
nàng không hề quên, nhưng khi nghe Trần Mặc nói Y Vận Hàm mù, mọi tế bào đều rơi vào run rẩy.
Chị ấy phải nên sống rất tốt mới đúng, mới đúng với câu “còn có thể
làm bạn bè” năm đó. Chị ấy phải sống hạnh phúc hơn mình mới không làm
thất vọng nỗi thống khổ khi chia ly năm đó mới phải. Hạ Đông Noãn gần
như mất khả năng hô hấp, khó có thể dừng lại dù một khắc không suy nghĩ
về cuộc sống và dáng vẻ của Y Vận Hàm.
Nếu Hạ Đông Noãn có thể lập tức trở về, khẳng định sẽ. Nhưng hiện tại Hạ Đông Noãn đã không còn là một người không bị trói buộc, bởi vì nàng
còn có một thân phận khác, đó là Hạ Hàn, một ngôi sao phải gánh rất
nhiều cảm xúc của fan. Cho nên Hạ Đông Noãn chỉ có thể nhịn xuống mọi
cảm xúc phức tạp, sau đó đợi chụp ảnh xong rồi liền lập tức lên máy bay.
Điện thoại vừa thông, nàng hoàn toàn ôm tâm lý may mắn gọi tới số
điện thoại ngày trước của Y Vận Hàm. Cứ nghĩ đã hơn một năm không gọi,
khẳng định sẽ không được, lại bất ngờ ngoài ý muốn gọi được. Khi nghe
được tiếng đầu tiên vang lên, Hạ Đông Noãn đột nhiên như điện giật tắt
máy, vuốt ngực, đau đớn, khẩn trương, ngũ vị tạp trần.
Hạ Đông Noãn mang theo kính mát đen, vành nón thật to che khuất khuôn mặt không hề trang điểm, áo gió kéo lên, che khuất khuôn mặt hai năm
trước có thể tuỳ ý đi lại trên đường.
Bởi vì nàng đột nhiên trở về, ngay cả trợ lý cũng không đi theo, cho
nên cũng không thông báo sân bay mở đường riêng. Nếu bị fan ở nơi này
nhận ra, Hạ Đông Noãn cảm thấy mình nhất định bị dẫm bẹp. Để mình có thể sống sót trở về nhìn thấy Y Vận Hàm, nàng phải che kín mình, tuy rằng
nhìn qua vẫn có chút chói mắt, dù sao đây là trang bị chuẩn bị đặc trưng của một ngôi sao. Một đường rảo bước đi qua, vẫn có mấy người đem ánh
mắt nghi hoặc dừng trên người Hạ Đông Noãn.
Bởi vì chuyến bay hạ cánh trễ, Hạ Đông Noãn tới sân bay trong nước có hơi trễ, nhưng nàng vẫn khẩn cấp nhờ Trần Mặc dẫn mình đến chỗ đã bắt
gặp Y Vận Hàm ngày đó.
Dọc đường đi, Hạ Đông Noãn không nói một câu, Trần Mặc gạt tay nắm
cần số bất cẩn chạm vào tay Hạ Đông Noãn mới phát hiện tay nàng thế
nhưng lạnh lẽo doạ người.
“Mặc Mặc, cậu biết không, tôi làm không được.” Hạ Đông Noãn đem tầm
mắt từ ngoài cửa sổ chuyển tới trên mặt Trần Mặc: “Cậu không biết mấy
ngày qua tôi khổ sở thế nào đâu, tôi chỉ hận không thể mọc một đôi cánh
bay về. Nhưng mà, tôi sợ……”
“Sợ chị ấy không chịu gặp cậu?” Trần Mặc thở dài, trong lòng chua xót, sợ Hạ Đông Noãn gặp Y Vận Hàm rồi sẽ khóc.
“Cảm xúc nhiều lắm, tôi không biết mình hiện tại nghĩ gì nữa.” Hạ
Đông Noãn cúi đầu, chọc chọc ngón tay, nhìn không ra đang nghĩ gì:
“Huống chi, cậu nói chị ấy……bị mù.” Hạ Đông Noãn cơ hồ nặn ra những lời
đó qua kẽ răng, không thể tin được, cũng không muốn tin.
“Tiểu Noãn.” Trần Mặc hy vọng mình nhìn lầm, lại hy vọng mình không
lầm. Cô hy vọng mình có thể giúp tiểu Noãn tìm được Y Vận Hàm, lại hy
vọng người mình tìm được sẽ hoàn hảo không sứt mẻ gì. Nhưng Y Vận Hàm
hiện tại sẽ làm cho Hạ Đông Noãn đeo trên lưng cảm giác tội lỗi vô tận.
“Cậu không cần phải nói gi. Tôi biết mà, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Hạ Đông Noãn cố ý ngẩng đầu, miễn cưỡng nở nụ cười. Thật sự chuẩn bị tốt rồi sao? Hạ Đông Noãn cũng không rõ, chỉ là, không chuẩn bị tốt cũng
phải đi gặp Y Vận Hàm, mặc kệ kết quả thế nào. Nắm tay siết chặt đẫm mồ
hôi lạnh, Hạ Đông Noãn cũng không biết những ngày lo lắng rối bời vừa
qua mình vượt qua thế nào.
Hai người lững thững bước đi, trầm mặc đến trường. Thời gian đã trễ,
đúng như Trần Mặc đoán trước, Y Vận Hàm cũng không xuất hiện ở nơi đó.
Giờ này cũng chỉ có mấy đôi tình nhân mới ăn xong cơm chiều đang tản bộ, cũng không gặp nhiều giáo sư, bởi vì đều đã tan tầm về nhà.
Hai người sóng vai đi trên đường, không có ai nhận ra Hạ Đông Noãn,
cho nên cũng không ai quấy rầy. Nhìn nhau không nói gì bước đi, đồng
dạng một con đường, lại không có niệm tưởng đồng dạng, chuyện xưa của
mỗi người cũng khác biệt. Có lẽ mỗi con đường đều gánh trên mình vô số
ký ức. Tuy nó không kêu một tiếng, nhưng ký ức của tôi, của bạn, của mọi người, nó đều biết.
Hồi ức ngây ngô lại cũng không nỡ mất đi, khắc ghi thanh xuân chỉ
chớp mắt là qua. Khi nhìn thấy các đôi tình nhân thẹn thùng ngọn ngào
đó, Trần Mặc và Hạ Đông Noãn mới nhìn nhau cười, phát hiện bọn họ thật
sự già đi.
Cảm xúc của Hạ Đông Noãn có chút dao động, chỉ là làm diễn viên lâu,
ngay cả bản lĩnh khắc chế cảm xúc cũng cao cường hơn rất nhiều. Mắt nhìn ánh đèn đường hôn ám phương xa, một con đường, dài như vậy, lại cô độc
đến thế.
Cuộc tản bộ không tính là không thu hoạch được gì, cuối cùng làm cho
Hạ Đông Noãn vốn thất vọng lại dấy lên nhiều điểm hy vọng. Bởi vì có
lòng mong mỏi được gặp lại, cho nên so với hai năm đã qua, có vẻ kiên
định hơn nhiều.
Mấy ngày sau đó, ngày nào Hạ Đông Noãn cũng đều đi dạo trong trường,
vì sợ người ta nhận ra, nàng an vị trong xe, tránh gió khắp nơi, hy vọng có thể ở chỗ rẽ tiếp theo liền nhìn thấy thân ảnh mình vẫn ngày nhớ đêm mong. Bạn học của Trần Mặc ở bên Mỹ đến Trung Quốc chơi, cho nên cũng
không rảnh đi cùng Hạ Đông Noãn, đành phải ngàn vạn dặn dò Hạ Đông Noãn
gặp Y Vận Hàm rồi đừng không khống chế được cảm xúc.
Chẳng qua ông trời không thoả lòng người, Hạ Đông Noãn chung quy
không đợi được Y Vận Hàm. Hạ Đông Noãn thật ra tưởng mình sẽ mất kiểm
xoát, nhưng lại vẫn không có cơ hội. Qua một tuần, từ khẩn trương chờ
mong, đến dần dần phai nhạt, mất mát. Mọi cảm xúc chậm rãi nhạt đi, hy
vọng dần nhỏ lại. Hạ Đông Noãn gần như có thể cho rằng Y Vận Hàm sẽ
không xuất hiện ở trường học nữa.
Những ngày qua lượng công việc nàng chậm trễ cũng sắp sửa chất thành
núi, làm cho nàng không thể không lo lắng. Thật sự nếu không xuất hiện,
fan cũng hoài nghi nàng bị bắt cóc. Cho nên vào buổi tối ngày thứ mười,
Hạ Đông Noãn rốt cục không còn cách nào tiếp tục khất nợ một tiết mục
hỏi đáp trực tiếp có lượng xem rất cao, một loại tiết mục hỏi đáp kiểu
“Chicken soup for the soul”, cũng đã thông báo sẽ quay từ rất lâu rồi.
Hạ Đông Noãn cứ nghĩ mình có thể giống trước kia mỗi lần đứng trước
ống kính, bình tĩnh làm bộ như núi băng, bình tĩnh chỉ nhẹ nhàng bâng
quơ hoặc thực hoặc giả nói một đống đạo lý nhân sinh. Cho người khác một ít hy vọng, sau đó không lộ ra nửa điểm tuyệt vọng của mình. Sẽ làm fan khóc, nhưng Hạ Đông Noãn chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.
Chỉ là lần này, có lẽ đơn vị chế tác rất dễ tính, người dẫn chương
trình cũng rất biết điều, fan rất nhu thuận, không khí rất tự nhiên. Lại có lẽ là tha hương nơi đất trách quê người gặp lại Trần Mặc, về lại
ngôi trường mình không dám về, biết được một tin dữ, đợi mười ngày vẫn
không đợi được người đó. Rất nhiều nhân tố hội tụ một chỗ, làm cho khi
Hạ Đông Noãn nhìn thấy bức ảnh lúc mình còn ngây ngô non nớt không biết
bị ai đào ra bán, trên đó lại bất ngờ có Y Vận Hàm, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.
Lần đầu tiên ở trước màn ảnh trực tiếp, chân chính chân tình biểu lộ. Người dẫn chương trình tri kỷ đưa khăn giấy qua, bốn phía đàm luận
thanh xuân. Chỉ mình Hạ Đông Noãn biết, nàng khóc vì ai, vì chuyện gì mà rơi lệ.
Cửa sổ tâm hồn mở ra, nàng cũng không biết vì sao mình phải nói những lời kỳ lạ không hiểu từ đâu thế. Vì cái gì khi người dẫn chương trình
hỏi đề tài tình cảm vốn rất nhạy cảm với mọi ngôi sao nữ, nàng lại không phủ nhận. Tuy rằng một mực im lặng, nàng vẫn trò chuyện về Y Vận Hàm,
cho dù trên ti vi, phần phụ đề ghi thật to “anh ta”.
Hạ Đông Noãn không biết Y Vận Hàm có ở trước TV không, cho dù không
nhìn được, có bằng lòng nghe thanh âm của mình không. Nàng nói mình vốn
có thể không cần gia nhập giới giải trí cũng có thể áo cơm không lo,
nhưng vì muốn khiến mình quên đi bản thân, cho nên liều mạng ra nước
ngoài, đóng phim, làm đại diện. Thanh xuân của nàng, giống như nàng luôn không tự chủ được phấn đấu vì người đó, làm những chuyện mình không cần cũng không thích.
Nàng nói nàng từng giả thiết nếu một người có thể giống máy tính, có
một bộ nhớ, có thể tuỳ ý xoá đi cài lại trở về bất cứ tình trạng nào
trước đó, không biết mình có nguyện ý cắt bỏ đoạn hồi ức quá đau đớn lại siết bao ngọt ngào đó hay không. Nàng không ngừng giãy dụa, lại mỗi lần sắp thoả hiệp, chỉ cần một hồi ức nho nhỏ cũng có thể làm cho nàng vứt
bỏ binh giáp, nâng cờ đầu hàng.
Cho nên, yêu một người thật sâu, một lần liền vĩnh hằng.
Chuyện cũ không có quá nhiều tình tiết, lại không biết vì sao đánh
trúng tâm lý rất nhiều người. Có lẽ mỗi người đều từng có một thời gian
như thế, liều lĩnh yêu một người, bất kể giá đắt, bất kể trả giá gì.
Cho nên toàn trường lâm vào yên tĩnh, ngay cả người dẫn chương trình
đều bị những lời tâm huyết chân thành của Hạ Đông Noãn làm rung động. Cô đã từng gặp vô số diễn viên, họ dùng hành động để làm cảm động khán
giả, nhưng một khắc này cô biết, Hạ Hàn ở trước mặt cô nói chân thật như vậy, kiểu biểu lộ tình cảm này cô cảm giác được.
Hạ Đông Noãn chua xót cười cười, đột nhiên đối diện màn ảnh dị thường nghiêm túc mà chân thành nói: “Nếu chị nghe được giọng nói của em, nếu
chị nhận ra được thanh âm của em, làm ơn thành thực đối mặt với em. Em
chờ chị.”
Máy quay số 3 quay đặc tả Hạ Đông Noãn, ngàn vạn người xem trên cả
nước đang ngồi trước TV chứng kiến đôi con ngươi chân thành được phóng
đại cùng thái độ cố chấp của nàng.
Nhưng cố tình, người nên nhìn thấy lại không có cách nào nhìn được.
Nàng cố ý dùng chữ “nghe”, chính là muốn ám chỉ cho người kia biết mà
thôi.
Tối hôm đó, vô số báo chí đưa tin trên diện rộng, nào là “Phân tích
màn thổ lộ của Hạ Hàn”, “Mối tình đầu gian nan của Hạ Hàn hé lộ”, “Sự
thật về màn diễn mối tình đầu khổ sở của Hạ Hàn”, đủ loại tiêu đề. Tin
tức trên internet thì bị lời Hạ Đông Noãn nói bạo phát, có fan còn tuyên vố muốn làm thịt tên đàn ông tuyệt tình kia.
Đương nhiên Hạ Đông Noãn sẽ không để chuyện này xảy ra, tuy nàng rất
muốn mượn lực lượng của phóng viên và fan để tìm Y Vận Hàm, nhưng thật
sự sợ thân phận của mình sẽ quấy rầy cuộc sống của chị ấy. Sau vài ngày
tin tức nóng hổi, Hạ Đông Noãn vẫn thực hối hận những lời mình nói ngày
đó, chung quy lo lắng không đủ chín chắn.
Có lẽ nàng không biết, nếu không phải có những lời đó của nàng, nhờ
tiết mục ấy, có lẽ vĩnh viễn nàng cũng sẽ không gặp được Y Vận Hàm. Cũng nhờ lời thề “Em vẫn sẽ chờ chị” cùng ngữ khí kiên định đó, làm cho hơn
mười ngày sau, nàng nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại đã im
lặng suốt hơn hai năm.
Thời điểm ấy Hạ Đông Noãn đang tham dự một buổi khánh công. Khi nàng
mệt đến trong tình trạng kiệt sức ngồi vào xe ô tô đã là rạng sáng hai
giờ, nhưng tin nhắn mang theo khẩu khí dò hỏi đó vẫn đánh tan mọi cơn
buồn ngủ của Hạ Đông Noãn.
“Ngày mai buổi chiều lúc bốn giờ có rảnh không? Gặp nhau ở quán trà trong trường được chứ?”
“Có thể.”
Hạ Đông Noãn gắt gao nắm chặt di động, run rẩy, không để cho người
khác phát hiện sự bất thường của mình, nhưng sao khi nhắn được hai chữ
đó, khí lực toàn thân lại như bị rút sạch.
Hạ Đông Noãn ngẩng đầu lên, nhìn ánh sao chớp loé trên bầu trời qua
cửa sổ trên nóc xe, đột nhiên cười khổ, chỉ là một tin nhắn, có lẽ mình
sẽ lại mất ngủ một đêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT