“Không cần giải thích, trước cứ như vậy đi, sau này…chuyện sau
này để sau này gặp lại hẵn nói.” Trời biết Trần Mặc phải mất bao công
sức mới ép ánh mắt mình dời khỏi người Lương Sơ Lam, trời biết giả bộ
như không có việc gì, xoay lưng bước đi đau biết bao nhiêu. Cắn đầu
lưỡi, không cho nước mắt rơi xuống, khớp ngón tay trắng bệch, nhưng Trần Mặc thực sự sợ hãi mình sẽ lại một lần nữa xé mở vết thương chất chồng
trong tâm linh kia ra. Đau đớn nhường ấy, chỉ một lần cũng đủ khó quên
suốt đời.
“Mặc Mặc……” Môi Lương Sơ Lam giật giật, nhưng không phát ra âm
thanh, một tiếng hô cuối cùng hoàn toàn tiêu tan trong không khí. Nàng
không có tư cách gọi cô dừng lại, không có lý do gì giữ cô lại. Lúc
trước là chính mình buông tay, hiện tại muốn cứu vãn, nhưng lại đã quên
thì ra người đã từng nói yêu mình cả đời cũng sẽ quên mình, cũng sẽ
không yêu mình nữa.
Nàng nhìn Trần Mặc bỏ đi, nhìn một luồng khí tức cuối cùng
phiêu tán, lại không làm gì được. Nguyên lai, không yêu nữa, cảm giác
buông tay đau đớn đến thế, khổ sở đến mức này. Dằn vặt đến mức muốn đào
trái tim mình ra, nhìn xem đến tột cùng là dạng vết thương gì lại có thể đau đớn đến thế.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Cảnh Ý vừa tỉnh liền thấy Lương Sơ Lam
thất hồn lạc phách ngồi ở sô pha, nó còn nhỏ, cũng không biết vẻ mặt đó
tượng trưng cho tuyệt vọng, chỉ là nước mắt vương đầy trên má Lương Sơ
Lam, nhìn mà thương tâm. Nó biết, chỉ có khi món đồ chơi mà mình thích
nhất bị người khác làm hỏng mới có thể có cảm xúc khổ sở như vậy.
“Tiểu Ý, mẹ không sao.” Lương Sơ Lam miễn cưỡng nặn ra nụ cười, xoay người lau nước mắt, ôm lấy Cảnh Ý. Nhìn đứa bé xuất hiện khi tâm
linh mình bể nát thành vô số mảnh, trao cho mình một điểm tựa, bỗng
nhiên không thể khắc chế vùi đầu mình vào vòng tay nhỏ bé của nó, nức
nở.
Cảnh Ý ngơ ngác cảm giác sự run rẩy truyền đến từ trên người
Lương Sơ Lam, hiểu chuyện im lặng không nói gì, lẳng lặng để Lương Sơ
Lam ôm. Còn tuổi nhỏ, nó đột nhiên liên tưởng đến cảnh ba mình và anh
Mộc Phong cũng khóc ôm nhau như thế, liền cảm thấy hành vi của mẹ và chị Mặc đó giống nhau.
Sau khi Trần Mặc rời khỏi, cũng không đi xa, chỉ từng bước từng bước thật chậm đi vòng quanh bờ cát. Cô không có biện pháp ngừng lại,
một khi dừng sẽ bị nỗi nhớ bao phủ đến hít thở không thông. Cô sẽ không
tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn căn phòng kia. Vũng máu chói mắt đó, cảm
giác trên đầu ngón tay, môi, cảm giác khi hôn còn rõ ràng in dấu trên
mỗi tấc da thịt của thân thể, gợi lại ký ức.
Cô đột nhiên thực ảo não không biết rốt cuộc mình làm cái gì? Vì sao còn muốn dây dưa không rõ với Lương Sơ Lam như thế.
Mọi chuyện xảy ra đều mạc danh kỳ diệu khó có thể lý giải. Vốn
trở về định chấm dứt hoàn toàn quá khứ của mình, nhưng sự thực không
biết thế nào lại còn xảy ra quan hệ với Lương Sơ Lam, mà người mình cho
rằng đã làm vợ người khác không ngờ lại bị mình lấy mất lần đầu tiên.
Quan hệ không chặt đứt hẳn được lại còn loạn hơn phơi bày rành rành
trước mặt Trần Mặc.
Muốn chạy trốn, muốn rời đi, lại vô hình trái tim như bị giằng
xé, mỗi một bước đều đổ một giọt máu. Vết thương bị xé toang phơi dưới
ánh mặt trời. Cô không hiểu, vì sao ông trời muốn an bài như thế, an bài một màn hồi tâm chuyển ý, an bài một màn gương vỡ lại lành. Đau đớn tê
tâm liệt phế đã từng nếm trải, Trần Mặc thật sự cảm thấy đủ rồi.
Cảm xúc sợ hãi ở trước mặt nỗi nhớ rất thành thật lại bện thành dối trá. Trần Mặc cảm thấy tình yêu giống một con nhím, ôm nó sẽ đầy
mình thương tích. Nhưng vô luận thế nào, hiện tại cô không thể, không
thể làm như chẳng hề xảy ra chuyện gì, đi chấp nhận Lương Sơ Lam. Không
đơn giản chỉ vì sợ hãi, mà là một loại bất đắc dĩ cùng số mệnh chú định
khắc sâu.
Ngày hôm sau, Trần Mặc dậy không quá sớm, bởi vì buổi tối làm
thế nào cũng không ngủ được, gọi cho Hạ Đông Noãn lại bị chuyển tới hộp
thư thoại. Nói vậy chắc hẳn cậu ấy đang công tác suốt ngày đêm. Không có người để trò chuyện, càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng loạn, đến
cuối cùng cũng không biết thế nào, nhìn ánh trăng cứ như vậy mơ màng hỗn loạn ngủ thiếp đi.
Thẳng đến hơn mười giờ cô mới mơ màng tỉnh lại. Đầu không ngờ
đau đớn, giống như đêm trước say rượu. Cô nặng nề xoa bóp huyệt Thái
Dương, nhìn mặt trời đã lên cao, lắc đầu mấy cái, đứng dậy khỏi giường.
Rửa mặt xong, chuyện thứ nhất không phải đi tìm Lương Sơ Lam,
cũng không phải chạy loạn xung quanh, mà gọi cho Trần Thượng Vũ để ông
an bài công tác cho mình. Bởi vì ở bên nước ngoài một thời gian dài làm
cho Trần Mặc nuôi dưỡng thành thói quen một khi gặp phải vấn đề không
nghĩ ra liền đặt qua một bên. Có lẽ cách của Hạ Đông Noãn rất đúng, làm
cho mình không có thời gian tự hỏi mới là cách giải cứu mình tốt nhất.
Cô đã quyết định, về trước rồi tính sau. Chuyện của Lương Sơ
Lam không thể giải quyết trong chốc lát, trái tim mình rốt cuộc muốn gì, Trần Mặc cũng không rõ. Cô chỉ biết nếu tiếp tục ở đây, nhất định sẽ bị dòng suy nghĩ miên man của mình bức điên.
Có lẽ hiện tại điều duy nhất Trần Mặc biết, cũng là điều châm
chọc nhất chính là rút linh hồn của mình ra khỏi thân thể, nhìn thân thể đau đớn, linh hồn giống như hồn nhiên không biết. Không gào thét khàn
cả giọng cũng không có nghĩa không tan nát cõi lòng, chỉ là thẳng đến
không thể khép lại, liền ôm tâm tính của quần chúng, chịu đựng khoái cảm của cơn hành hạ, nhìn chính mình giãy dụa không ngừng dưới vực sâu
không đáy.
Trần Mặc sửa sang lại hành lý, đến đại sảnh trả phòng, lại
ngoài ý muốn thấy Cảnh Ý một mình vui vẻ chơi ở khu vui chơi của trẻ em, càng kỳ quái là Lương Sơ Lam lại không ở bên cạnh.
Trần Mặc cố ý không nhìn nó, cố ý trở thành người xa lạ, không
thèm nghĩ xem vì sao Lương Sơ Lam không ở đây, nhưng ánh mắt vẫn không
kiềm được bay tới vị trí đó. Qua thật lâu, thậm chí cả sau khi việc kiểm tra phòng đã xong xuôi, Lương Sơ Lam vẫn không xuất hiện.
Trần Mặc thầm trách cứ trong lòng không biết rốt cuộc Lương Sơ
Lam đi đâu, chẳng lẽ không biết để một đứa con nít ở một mình rất nguy
hiểm sao, hiện tại bọn lừa đảo buôn người nhiều như vậy. Nhưng lại ngại
ngùng không được tự nhiên, không muốn ra hỏi, kỳ thật ở đại sảnh căn bản không có ai chú ý cô, chỉ có mình cô đứng đó rối rắm.
“Trần tiểu thư, thủ tục trả phòng của cô đã xong xuôi, đây là
hoá đơn, mời cô kiểm tra một chút. Hoan nghênh lần sau lại tới.” Giọng
ngọt ngào của cô tiếp tân trước quầy vang lên, Trần Mặc mới thoát ra
khỏi dòng suy nghĩ miên man rối bời. Nhìn hoá đơn trên tay, đáp lại một
nụ cười, sau đó thở dài một hơi, bước nhanh tới chỗ Cảnh Ý.
“Tiểu Ý, mẹ em đâu?”
Trần Mặt bày ra nụ cười thân thiết nhất, đây là một lần duy
nhất mà cô bày ra thái độ tốt nhất với tiểu quỷ này. Nhưng Cảnh Ý vẫn
thở phì phì không để ý cô, ai bảo cô là đồ xấu xa bắt nạt mẹ nó. Thái độ đó chọc Trần Mặc bốc lên lửa giận phừng phừng, bất quá xem xét lại nó
chỉ là một đứa trẻ, Trần Mặc thật ra cũng không so đo gì, tiếp tục lấy
lòng hỏi.
“Tiểu Ý, chị Mặc muốn hỏi em đó, sao lại ở đây chơi một mình
thế? Mấy đồ chơi này nhìn xấu quá. Mẹ em đâu rồi?” Trần Mặc cố ý nói như vậy. Cậu nhóc này được Lương Sơ Lam nuôi nấng, cũng trở nên trầm mặc ít lời giống nàng.
“Không nói đâu, hừ, mẹ thấy chị là khóc, chị là đồ xấu xa. Em
không nói cho chị biết mẹ đi đâu!” Cảnh Ý ngọng nghịu phản bác, quả
nhiên tranh cãi là thiên tính của trẻ nhỏ. Nhưng cũng may rốt cục cũng
đáp lời Trần Mặc.
Trần Mặc đang nghĩ biện pháp lừa Cảnh Ý nói ra, một người đàn
ông ăn mặc như quản lý đại sảnh đi tới. Tây trang giày da, nho nhã lễ độ gọi lại Trần Mặc: “Vị tiểu thư này, xin hỏi cô là người nhà của đứa bé
này sao?”
“À, tôi không phải, tôi có quen mẹ thằng bé.” Trần Mặc đáp lại: “Phải rồi, anh có biết mẹ của nó đi đâu không?”
Anh ta lắc đầu: “Xin lỗi, tôi cũng không rõ, chỉ là Lương nữ sĩ đem đứa bé nhờ nhân viên đại sảnh chăm sóc dùm, vốn nói hai tiếng sau
sẽ trở lại, hiện tại đã gần ba giờ còn không xuất hiện, tôi còn tưởng cô là người nhà của cháu bé chứ.”
“Cái gì?! Ba tiếng rồi còn chưa về?”
Trần Mặc nghe lời quản lý nói, kinh hoảng sợ hãi. Cô biết Lương Sơ Lam là người cực kỳ đúng giờ, đây là nguyên tắc của nàng. Đừng nói
chuyện đó, chỉ riêng việc để một mình Cảnh Ý ở đây cũng đã không phù hợp với tính tình nàng rồi. Chắc không phải xảy ra chuyện gì chứ.
“Tiểu Ý, em nói cho chị Mặc, mẹ em rốt cục đi nơi nào?” Vẻ mặt Trần Mặc trở nên nghiêm túc.
“Không nói cho chị đâu, không nói.” Cảnh Ý mặc kệ Trần Mặc có
thái độ gì, bĩu môi, vẻ mặt đắc ý hướng về phía Trần Mặc, chỉ thiếu điều hát lên, tiếp tục nghịch cái trống đồ chơi trong tay.
Người đàn ông kia nhìn dáng vẻ có chút lo lắng của Trần Mặc,
liền ôm Cảnh Ý, đưa thằng bé vào một góc, không biết lén lút nói gì đó,
lại ôm nó trở lại cạnh Trần Mặc, buông thằng bé xuống rồi, nói với cô:
“Cậu bé này nói, Lương tiểu thư sáng sớm nói muốn xuống thế giới dưới
đáy biển tìm mỹ nhân ngư, nhưng cụ thể đi nơi nào, nó cũng không biết.
Cô xem có thể đoán ra Lương tiểu thư rốt cục đi đâu không.”
“Xuống thế giới dưới biển tìm mỹ nhân ngư?……” Trần Mặc lặp lại một lần, đúng rồi, không phải Lương Sơ Lam đi lặn biển đấy chứ?!
Trần Mặc hồi tưởng lại bộ dáng Lương Sơ Lam suýt nữa gặp bất
trắc trước kia, nháy mắt biến sắc. Có rất nhiều khu lặn, phản ứng đầu
tiên của Trần Mặc chính là Lương Sơ Lam đi tới chỗ năm đó từng đi.
“Xin hỏi đường nào đi tới khu lặn biển số bảy?”
“Để tôi đưa cô đi.” Quản lý theo lời Trần Mặc cũng hiểu được
lời Cảnh Ý nói là ám chỉ nơi nào, kéo một nhân viên lại, dặn dò vài câu, để hắn trông chừng Cảnh Ý, rồi lấy xe đưa Trần Mặc đi, dù sao từ nơi
này đến khu lặn số bảy cũng không phải đoạn đường gần.
“Cảm ơn.” Trần Mặc phi thường cảm kích người đàn ông này, cũng không chối từ, trực tiếp lên xe.
Anh ta lái rất nhanh, phong cảnh bên ngoài mơ hồ vụt loé phía
bên kia lớp kính thuỷ tinh. Trần Mặc trong lòng bối rối. Khuôn mặt Lương Sơ Lam chợt hiện lên trước mắt Trần Mặc, lãnh đạm, trong trẻo, cảm
động, ngượng ngùng, ẩn nhẫn, khóc nức nở, mỗi màn như từng phân cảnh
trong một bộ phim, cứ thế lướt qua.
Đồ ngốc, chị thử xảy ra chuyện gì cho em xem!!!
Dọc đường đi, cô thầm mặc niệm trong lòng. Bàn tay siết chặt,
móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, sắp sửa chảy máu, nhưng đau đớn cũng
đã chết lặng đến không còn cảm giác.
Trần Mặc đột nhiên phát hiện, mình căn bản không buông bỏ được
Lương Sơ Lam. Chỉ cần vừa nghĩ đến việc nàng có khả năng gặp chuyện
không may, mình liền nhịn không được run rẩy, nhịn không được tâm hoảng ý loạn. Thì ra, vô luận nhìn người đó hạnh phúc hay thống khổ, đều là một loại hành hạ. Biện pháp duy nhất để giải thoát mình cũng chỉ có đem
nàng cột thật sâu vào bên người mình, để mình trao cho nàng hạnh phúc
mới được.
Xe dừng ở bãi đỗ xe trên bờ cát, biển rộng mênh mông vô bờ nối
liền một đường với bầu trời. Trầm tĩnh mà xa xưa, từng đợt sóng đánh vào bờ cát, cuốn theo một ít cát bùn, lại không mang nổi vướng bận trong
tim.
Trần Mặc cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến khu của giáo
viên hướng dẫn lặn biển, hỏi thông tin những thuyền đã ra khơi. Nỗi lo
lắng trên mặt dù thế nào cũng không che dấu được. Bởi vì chạy quá mau,
những lọn tóc rối bời dán lên má, thoạt nhìn chật vật vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT