Kỳ thật Lương Sơ Lam tỉnh lại rất nhanh, không nỡ ngủ, hoặc ít
nhiều lo lắng Trần Mặc sẽ đi, sau khi ngủ được mấy chục phút đã tỉnh
lại.
Không thấy Trần Mặc, nàng phản xạ có điều kiện bật dậy từ trên
giường. Nhìn quần áo được xếp gọn gàng chỉnh tề, màn kéo lại, hết thảy
đều giống một giấc mộng. Chỉ có phần eo đau nhức cùng cảm giác ê ẩm ẩn
ẩn truyền đến từ hạ thân làm cho Lương Sơ Lam biết những gì phát sinh
vừa rồi cũng không giả.
Nàng cũng không biết vì cái gì trái tim mình vẫn đập rộn ràng,
vẫn sợ hãi, liền đeo kính lên, mặc một lớp quần áo mỏng manh, đi qua
phòng khác. Nhìn Trần Mặc đang ngơ ngác ngồi trước cửa sổ, mái tóc rũ
trên trán, ngón tay mảnh khảnh áp lên mặt, bàn tay nâng cằm, nét ngưng
trọng cùng sự phân vân nghi hoặc trên mặt càng sâu đậm sau mỗi lần hô
hấp.
Lương Sơ Lam thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhìn thấy Trần Mặc vẫn ở đây liền có chút an lòng. Tình yêu làm người ta trầm luân tựa như một
thứ độc dược trí mạng, làm cho mỗi một khoảnh khắc đều trở nên lo được
lo mất.
“Chị tỉnh rồi?” Trần Mặc theo ảnh ngược phản chiếu trên cửa sổ
nhìn thấy Lương Sơ Lam đứng xa xa không nói lời nào đang nhìn mình, quần áo mỏng manh làm cho dáng người mạn diệu như ẩn như hiện. Bởi lo lắng
tìm người, Lương Sơ Lam cũng không mặc quá chỉnh tề, không giống dĩ
vãng khi mặc đồ công sở chỉn chu, hiện tại nàng lại tản ra nét thanh nhã mang theo quyến rũ, làm cho Trần Mặc trong lúc nhất thời rung động tâm
thần. Chỉ là, lý trí làm cho hết thảy trở nên dị thường lúng túng.
“Ừ.” Lương Sơ Lam gật gật đầu, nàng vốn muốn hỏi Trần Mặc có
mệt không, nhưng nghĩ đến những gì mới xảy ra vừa rồi, lại thoáng đỏ
mặt. Vô luận đã trôi qua bao lâu, ở trước mặt Trần Mặc, Lương Sơ Lam cảm thấy mình vẫn dễ dàng đỏ mặt như thế.
Nàng đến gần một chút, Trần Mặc cũng đứng lên, ánh mắt đồng
thời rơi lên người Cảnh Ý đang nằm ngủ trên sô pha không hề cố kỵ, không buồn không lo. Ánh mắt Trần Mặc vụt sáng mà rời rạc, mang theo cảm xúc
không được tự nhiên. Lương Sơ Lam thật cẩn thận kéo cô qua, tuy Trần Mặc theo bản năng né tránh làm cho Lương Sơ Lam vẫn có chút đau lòng, nhưng nghĩ lại trước kia người đưa tay ra luôn là Trần Mặc, hiện tại đổi lại
là mình cũng thấy có lý.
Vết sẹo không lành lại nhanh như vậy, huống chi lại là một vết thương đã lâu không chữa trị, cứ để mặc nó hư thối tanh tưởi.
“Mặc Mặc, em nghe tôi nói xong rồi mới quyết định được không? Tôi có rất nhiều điều muốn nói với em.”
“Ừ, chị nói đi. Hai năm, quả thật có thể xảy ra nhất nhiều
chuyện.” Trần Mặc không nhìn ánh mắt Lương Sơ Lam, cúi đầu, không biết
trong lòng đang suy nghĩ gì.
“Chính xác mà nói thì là…….804 ngày.” Lương Sơ Lam hơi cười
khổ, đẩy gọng kính, thần sắc cũng có chút ảm đạm, dù sao đoạn ký ức sống không bằng chết đó ai cũng không muốn nhắc lại một lần nữa. Từ khi Trần Mặc đi rồi, mỗi ngày nàng đều đếm thời gian trôi qua, trôi qua không có kết cấu gì, trôi qua không có hy vọng. Bởi vì nàng không biết Trần Mặc
có còn trở về không, cho nên hiện tại nàng hết sức quý trọng cơ hội thứ
hai mà ông trời bố thí cho mình.
Trần Mặc cũng không nói gì, nếu đối với Lương Sơ Lam mà nói,
mỗi ngày cũng chỉ đếm thời gian trôi qua, sao cô lại không y như thế
đây. Mỗi ngày sống sót từ trong tra tấn dưới địa ngục, gian nan vượt qua đêm tối cô độc, càng khổ sở hứng chịu sự thanh tỉnh của ban ngày. Lương Sơ Lam có bao nhiêu đau, Trần Mặc lại càng đau hơn thế.
“Kể bắt đầu từ khi em đi nhé.” Lương Sơ Lam hít sâu một hơi, rốt cục nói.
Có đôi khi nhớ lại cũng không phải là một chuyện thoải mái hay bằng lòng nguyện ý.
“Tôi và Cảnh Đằng kết hôn là sự thật, sau khi em đi được ba tháng, chúng tôi cử hành hôn lễ.”
Lương Sơ Lam nhớ lại áo cưới ngày đó, hòa hợp hai người nhưng
người bên cạnh lại bằng mặt không bằng lòng. Nàng thấy Trần Mặc nghe
được tên Cảnh Đằng bỗng dưng siết chặt nắm đấm, liền đưa tay ra nắm tay
cô. Lần này, Trần Mặc không né tránh, chỉ là sự run rẩy từ một cơ thể
này truyền qua một cơ thể khác.
Đoạn ký ức kia, vĩnh viễn là nỗi đau của Lương Sơ Lam, làm sao lại không tổn thương Trần Mặc.
“Nhưng anh ấy không yêu tôi, cũng như tôi không yêu anh ấy. Bởi vì, hai chúng tôi chỉ kết hôn trên mặt hình thức. Cảnh Đằng yêu người
khác, người nọ em cũng biết. Đó là Lâm Mộc Phong.”
“Cái gì??” Trần Mặc nghe cái tên đó, sợ tới mức ngẩng phắt lên. Cái tên đó từng tồn tại thời đại học của cô, là người bạn tri kỷ khác
phái. Nhưng hắn và Cảnh Đằng không ngờ lại tới với nhau, đây quả thực
làm cho người ta khó có thể tin nổi.
“Ban đầu tôi cũng phản ứng giống em, nhưng tôi thấy hai người
đó rất nghiêm túc. Cho nên thế giới này thật sự rất kỳ diệu. Sau đó,
chúng tôi cũng biết thời biết thế, thực hiện việc kết hôn hình thức. Sau khi kết hôn vẫn tương kính như tân, cho nhau không gian riêng lớn nhất, không vượt mức nửa phần.”
Lương Sơ Lam nhìn phản ứng kinh ngạc của Trần Mặc, rất hiểu,
ban đầu nàng cũng không hiểu được giữa hai người cùng giới tính sao có
thể nảy sinh tình yêu, nhưng sau khi mình đã tự trải qua, chuyện của
Cảnh Đằng và Lâm Mộc Phong đó, nàng thật sự cảm thấy rất bình thường.
“Kia Cảnh Ý thì sao?”
Trần Mặc bật thốt. Cô không thể không thừa nhận, Cảnh Ý và Cảnh Đằng là cái gai ghim trong lòng cô, cô không thể không để ý, không thể
không bận lòng. Một tiếng “mẹ” đó, cô thật sự không biết nên lấy thái độ gì để đối mặt.
“Em nghe tôi từ từ nói. Cảnh Ý thật sự là một đứa trẻ đáng
thương.” Lương Sơ Lam xoay người, nhìn cậu bé trổ mã tinh xảo kia, dịch
dịch chăn giúp cậu: “Nó là con của anh trai của Cảnh Đằng, anh trai của
anh ấy và chị dâu sau khi sinh Cảnh Ý không được bao lâu, đại khái
khoảng một năm sau khi em bỏ đi, liền gặp tai nạn xe cộ, song song qua
đời, chỉ để lại Cảnh Ý còn chưa hiểu chuyện.”
“……” Trần Mặc không thể tưởng tượng được sự thật lại như vậy,
cảm xúc trong lòng không ngừng quay cuồng, lại không biết nói gì, chỉ có thể tiếp tục nghe Lương Sơ Lam nói.
“Cảnh Đằng và tôi đều biết khẳng định hai chúng tôi sẽ không
sinh con, mặc kệ dùng cách gì đi nữa. Nhận nuôi cũng không khả thi, mà
Cảnh Ý cũng thật sự không có ai chăm sóc, lúc đó tôi đã nghỉ việc, tâm
tư rối bời, không có nơi ký thác tinh thần, cho nên chúng tôi liền quyết định để Cảnh Ý gia nhập vào cuộc sống của chúng tôi. Hơn nữa, vốn tôi
và anh ấy quyết định lấy lý do tính cách không hợp để ly hôn, nhưng bởi
vì sự kiện đó, không dám lại kích thích ba mẹ của Cảnh Đằng, cho nên kẹt ở đó. Vì thế, ngày cũng cứ thế trôi qua.” Trong mắt Lương Sơ Lam phủ
kín một tầng sương mù, bởi vì nghĩ tới chuyện mình đánh mất công việc mà mình thích nhất, cùng nỗi thống khổ khi đó, trong lòng lại âm ỷ đau.
Nhưng cũng chính nhờ khoảng thời gian đó làm cho nàng hiểu được điều gì
mới quan trọng nhất, cũng làm cho nàng qua một đêm trưởng thành trong
thế giới của ái tình, hiểu được những lời tình thoại vừa quyến rũ lại
tổn thương người ấy.
Nàng tiếp tục giải thích.
“Thứ nhất, Cảnh Đằng dù sao cũng là thân nhân của thằng bé, máu mủ tình thâm, mà tôi cũng có nơi để ký thác tinh thần. Đồng thời lâu
ngày, cho dù tôi và anh ấy không sinh con cũng sẽ không bị ai đàm tiếu.
Thứ hai, Cảnh Ý còn nhỏ, thật sự đáng thương, mới còn bé như thế đã mất
cả ba lẫn mẹ, cho nên chúng tôi cũng rất vui lòng chăm sóc nó. Lần này
đến Hải Nam cũng bởi vì tôi nghĩ đến em, nhưng lại không yên lòng thằng
bé, cho nên đành phải dẫn theo.”
“Ừ.” Trần Mặc nhẹ nhàng lên tiếng, lại nhìn thoáng qua Cảnh Ý đang say ngủ, hỏi: “Vậy chị……hiện tại tính làm thế nào?”
Trần Mặc cuối cùng vẫn hỏi ra lời. Cô đã trưởng thành, có lẽ
nói là cô giờ rất thực tế, không cần những lời giải thích hư ảo, cần là
sự nghiêm túc và hành động thực tế của Lương Sơ Lam. Thân thế của Cảnh Ý quả thật đáng thương, nhưng không có nghĩa là cô có thể chấp nhận đứa
bé, Cảnh Đằng hay người một nhà của Cảnh Ý. Cô căng thẳng chờ đợi đáp án của Lương Sơ Lam, sợ hãi mình lại bị tổn thương, lúc đó mình thật sự sẽ không gượng dậy nổi, nhưng vẫn cắn răng hỏi ra.
“Tôi sẽ ly hôn với Cảnh Đằng. Mà tiểu Ý, tôi sẽ để lại nhà họ
Cảnh, bởi vì, em……đã trở lại. Tôi muốn cùng em ở bên nhau.” Lương Sơ Lam chân thành mà nghiêm túc nhìn Trần Mặc, gằn từng tiếng, trịnh trọng
nói. Nàng chưa từng hy vọng người khác có thể hiểu được sự chân thành và quyết tâm của mình đến thế, cũng chưa từng có thời khắc nào không biết
sợ thế này.
Nàng có lẽ có chút luyến tiếc Cảnh Ý, có lẽ sợ hãi mưa rền gió
dữ trong tương lai, có lẽ không muốn làm tổn thương người nhà tốt bụng
lương thiện, nhưng khi phải lựa chọn giữa hết thảy những thứ đó và Trần
Mặc, Lương Sơ Lam vẫn muốn tùy hứng một lần, ích kỷ một hồi. Nếu nói,
người đó bỏ đi hai năm, nàng còn có thể sống sót, nhưng hiện tại nếu
Trần Mặc lại muốn đi, có lẽ nàng sẽ không thể tha thứ cho mình.
Nói không khiếp sợ ngạc nhiên, đương nhiên là giả. Trần Mặc thế nào cũng không tin nổi những lời quyết tuyệt đó sẽ được thốt ra từ
miệng Lương Sơ Lam. Thái độ của nàng mà hai năm trước mình mong mỏi, đến tận hiện tại mới có thể nghĩa vô phản cố giao cho mình.
Chỉ là đột nhiên, trong lòng giống như bị hắt đổ một bát nước,
tẩm ướt mọi ký ức trong đầu. Vì cái gì phải chờ tới hiện tại mới nói, vì cái gì phải chờ tới khi mình muốn buông tay mới chịu thể hiện thái độ
rõ ràng. Nếu đặt trong quá khứ, đặt trước một Trần Mặc của ngày đó luôn
phấn đấu quên mình ấy, hẳn sẽ vui vẻ đến phát điên.
Trần Mặc đột nhiên cảm thấy hai năm thời gian làm cho Lương Sơ
Lam thay đổi, cũng làm cho chính mình thay đổi. Trong lúc nhất thời thái độ trở nên không tin tưởng, nhất thời mừng như điên sau lại vẫn nghi
ngờ sâu nặng.
“……Chị như thế nào biết, tôi…dựa vào cái gì còn chờ chị? Nếu
tôi nói……Tôi đã không còn yêu chị thì sao?” Trần Mặc bình thản mà thâm ý nhìn Lương Sơ Lam, cô chưa bao giờ từng nói những lời này, nhưng ý niệm đó hai năm qua không ngừng ăn mòn chính mình. Đã biết bao lần cô muốn
quên đi cùng buông bỏ, chẳng qua đều thất bại mà thôi. Cô không biết vì
sao mình lại hỏi điều đó, nhưng sự thiếu tin tưởng với thái độ của Lương Sơ Lam trong đầu vẫn làm cho cô không kìm được.
Mà Lương Sơ Lam nghe được giả thiết thốt lên từ miệng Trần Mặc xong, hoàn toàn ngẩn người.
Nàng quả thực quên, không phải mình nhớ mãi không quên thì
người khác cũng sẽ giống mình, không quên được đoạn tình cảm này. Nàng
nhìn chằm chằm Trần Mặc, một câu đều không nói được, hốc mắt dần dần đỏ
lên.
Lời chất vấn ấy, một câu “dựa vào cái gì” làm cho Lương Sơ Lam bị ép buộc phải suy nghĩ lại.
Đúng vậy, Trần Mặc xinh đẹp thế này, có sức hấp dẫn như thế,
lúc trước ở trường chính là được vạn người mê, huống chi ở nước ngoài
cởi mở hơn. Bỏ lỡ hai năm, làm sao có thể ích kỷ đòi hỏi cô còn đem ánh
mắt giữ lại trên người mình.
Lương Sơ Lam đột nhiên như bị một cú tát hung hăng đánh cho
tỉnh mộng. Tay nắm chặt tay Trần Mặc, theo cõi lòng tan nát cũng chậm
rãi buông lỏng. Biểu tình trên mặt cứng ngắc nơi khóe miệng, một hàng
nước mắt chậm rãi lăn dài từ hốc mắt. Không chớp mắt nhìn Trần Mặc,
trong lòng lại loạn thành một đoàn.
Ngẫm lại cũng đúng, lúc trước là mình tổn thương Trần Mặc sâu
như vậy, thế thì có lý do gì yêu cầu cô chờ đợi mình, chờ một người đã
gả làm vợ người khác? Lòng tự tin của Lương Sơ Lam trong khoảnh khắc tan rã. Thì ra không phải ông trời trao cho mình một cơ hội, cảm giác đơn
phương tình nguyện đến cuối cùng tan biến làm cho Lương Sơ Lam lại một
lần nữa đau đến thấu tim gan.
“Thực xin lỗi, tôi……”
Nước mắt điên cuồng tuôn rơi, Lương Sơ Lam muốn rộng lượng thả
cô đi, lại làm không được, đành phải xin lỗi, đã có chút khóc không
thành tiếng. Thân thể run rẩy như chiếc lá, cây cột trụ chống đỡ cuối
cùng nháy mắt sụp xuống. Nhìn Trần Mặc, nhìn gương mặt từng cuồng nhiệt
yêu mình, hiện tại lại lạnh lùng băng giá, nguyên lai, mình vẫn không đủ kiên cường, không thể kiên cường để chống đỡ lời phủ nhận, một lời cự
tuyệt của Mặc Mặc.
Lý trí trong đầu nói cho Lương Sơ Lam, buông tay đi, buông tay, thân thể lại cứng ngắc không thể nhúc nhích.
Trong lòng Trần Mặc đã qua trăm núi ngàn sông. Biểu tình kinh
ngạc như thế, nước mắt đờ đẫn mờ mịt đó, mỗi một giọt đều như làm phỏng
con tim mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT