Trần Mặc thở dài, đưa tay đặt lên vai Hạ Đông Noãn bóp khẽ, cô cũng
không biết nên nói cái gì, chỉ là sự lạnh lẽo băng giá trong giọng nói
của Hạ Đông Noãn lại chẳng khác mình năm đó chút nào, giống như toàn thế giới đều bỏ rơi mình. Mà cảm giác sợ hãi bị bỏ lại đó, hơn nữa lại phải làm bộ không thèm bận tâm làm cho lòng người mệt mỏi muốn chết đi.
Tiểu Noãn cũng đã chống đỡ lâu lắm rồi, lại không thể nhắc tới chuyện ấy ở trước mặt bất kỳ ai, không phải không muốn nói, mà sợ phải nhìn
đến vẻ mặt mờ mịt khó hiểu thậm chí khinh bỉ.
“Tôi không sao, hai năm qua cũng quen rồi, chỉ cảm thấy bản thân mình thực vô dụng mà thôi.”
Hạ Đông Noãn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, lớp trang điểm trên mặt có
hơi tái nhợt, dưới ánh đèn neon rực rỡ thoạt nhìn hơi thiếu huyết sắc.
Nàng cũng không biết mình đã vượt qua thế nào, mỗi một ngày đều vật lộn
thực sự vất vả. Thì ra, đóng giả một người khác cũng là chuyện mệt muốn
chết.
“Ừ, lúc tôi tiền bạc đầy đủ, một mình một người thậm chí không biết
nên làm gì. Đừng quá hà khắc với bản thân, chẳng phải tôi cũng không làm được đó thôi!”
“Aish…Hoá ra, chúng ta đánh mất toàn bộ thanh xuân ở đại học.” Hạ
Đông Noãn tự giễu, mới mấy tuổi đầu cũng đã dùng hết khí lực để yêu, chỉ sợ rốt cuộc không có cách nào có thể cuồng nhiệt nóng cháy như thế nữa. Chẳng qua là, vì sao còn có cảm giác không cam lòng đây, nàng không
hiểu.
“Đúng thế, còn đem cả đời mình chôn cùng.” Trần Mặc cười khổ đáp lại, con đường vận mệnh sau này nhìn không tới, nhưng cô hiểu rõ chính mình, sau hai năm vẫn không thoát khỏi bóng ma tâm lý. Tuy thoạt nhìn không
có việc gì, nhưng cô biết, vết sẹo một khi sinh mủ hư thối, nếu gặp phải thứ gì đó như đã từng quen thuộc, sẽ lại phát đau.
“……”
Hai người cứ thế sóng vai nhau đi tới, không thể tránh né nhắc tới
hai người kia, sau đó không thể tránh né rơi vào trầm mặc. Bởi vì đây là một vấn đề khó giải quyết, cứ nghĩ rất dễ dàng, lại không làm được.
“Hai năm qua cậu đã làm những gì?” Hạ Đông Noãn cất tiếng hỏi, phá vỡ sự trầm mặc.
“Mất một năm rưỡi hoàn thành chương trình học hai năm, thần kỳ nhỉ,
chẳng qua là dùng toàn bộ thời gian để học, làm tê liệt bản thân. Sau đó đi khắp nơi một chút. Nửa năm qua luôn đi du lịch, đi qua rất nhiều
bang bên Mỹ, cũng đi một số nơi nghèo khổ ở Nam Phi.”
“Vậy cậu có tính về nước lại không? Lâu thế rồi, vẫn chưa quay về phải không?”
“Đúng thật nên trở về, chẳng qua còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.”
“Sợ gặp cô ấy?”
“Cũng không hoàn toàn, chỉ sợ bắt gặp chuyện mà bản thân mình không chấp nhận nổi thôi.”
Hạ Đông Noãn gật gật đầu, nàng hiểu được ý của Trần Mặc. Một thành
phố, nếu thấy Lương Sơ Lam chỉ sống một mình thì còn đỡ, nếu chứng kiến
cô ấy và Cảnh Đằng vui vẻ hoà thuận, chính là sự trào phúng lớn nhất đối với những năm khổ sở vừa qua.
“Tránh nẽ cũng không phải biện pháp, cậu trước sau gì cũng phải đối mặt, không bằng cương quyết nhẫn tâm trở lại xem.”
“Cậu nói đúng……” Trần Mặc đưa ánh mắt phóng ra xa, tới một điểm nào
đó không có tiêu cự, tạm dừng trong chốc lát, tiếp tục nói: “Chỉ là tôi
muốn đến một chỗ này trước, chấm dứt tất cả ký ức, sau đó không còn gì
vướng bận trở lại thành phố của chúng ta. Có lẽ dù có luyến tiếc đến
đâu, qua hai năm rồi, cũng nên buông tay.” Ngữ khí Trần Mặc có chút
quyết tuyệt, có lẽ nếu không mạnh mẽ ép buộc mình một lần thì không biết liệu mình có thật sự làm được không nữa.
“Mùa này nơi đó khá ấm áp, về sớm một chút đi. Chờ tôi về nước rồi chúng ta lại tụ hội sau.”
Hạ Đông Noãn ẩn ẩn biết nơi đó là Hải Nam, bởi vì nàng từng chứng
kiến những ngày Trần Mặc vui vẻ hạnh phúc nhất là sau khi trở về từ Hải
Nam, tuỳ thời tuỳ chỗ đều có thể bật cười, hiện tại nghĩ đến thật đúng
là châm chọc.
Kỳ thật nàng có chút hâm mộ Trần Mặc. Ít nhất cậu ấy còn có thể biết
Lương Sơ Lam ở nơi nào, còn có thể đi xem coi người đó sống thế nào. Mà
nữ nhân ở trong lòng mình kia, lại như biến mất khỏi thế giới này.
Chuyện ở Y gia do Y Vận Hiền xử lý, Y gia cũng không hề nhắc tới Y Vận
Hàm. Hạ Đông Noãn thật sự không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì. Chậm rãi, nỗi hận dần chuyển biến thành nỗi nhớ, lại cũng không hay
biết.
“Được…..đừng nhắc mấy chuyện mất hứng này nữa. Chúng ta uống một chén đi!”
Trần Mặc vỗ vỗ vai Hạ Đông Noãn, dũ dũ áo khoác trên người, cười lôi
kéo nàng lên taxi, cố ý nói thực hưng phấn. Cô không muốn hai người gặp
mặt mà không khí lại nặng nề như thế. Hơn nữa theo lời dân bản xứ biết
một quán pub, rượu cocktail hoả diễm ở đó uống rất ngon, vô số người đều mộ danh mà tới. Chính cô du lịch ở Paris mấy ngày cũng thường xuyên ghé thăm.
Quả thực mà nói, cảm giác trôi xuống họng có loại hưng phấn như muốn
tê liệt, tự ngược, nhưng lại thoải mái, điều này làm cho cô nghiện.
Trần Mặc và Hạ Đông Noãn ở pub gọi đủ thứ rượu, cậu một ly tôi một
ly, bất tri bất giác uống vô số đồ có cồn, thật sự say không tỉnh nổi.
Hai cô gái như hoa như ngọc cũng không sợ gặp phải người xấu, giống như
muốn phát tiết những gì không vui tồn đọng trong lồng ngực nhiều năm qua ra ngoài hết. Cồn vừa vào bụng, dáng vẻ lúc bình thường thật khác quá
xa.
Uống đến phun ra, uống đến nước mắt dừng không được, còn vẫn không
ngừng gọi rượu. Hai người không bao giờ biểu lộ yếu ớt cùng chua xót ở
trước mặt người ngoài, đều ở khoảnh khắc này, ở một nước xa xôi tha
hương xứ người, nói tiếng Trung Quốc mà người ngoài nghe không hiểu,
liền buông thả nói ra toàn bộ.
Đến cuối cùng, nếu không phải trợ lý của Hạ Đông Noãn dựa vào vô số
tin nhắn thông báo trả tiền rượu của nàng, tìm được quán pub này mới có
thể đem hai cô gái say như chết vừa bi thảm gào thét vừa khóc trở về,
chỉ sợ hai người sẽ qua đêm ở pub đó.
Chính là nâng về, hai người còn mỗi người một bên không ngừng hô to
“khốn kiếp”, khiến cho tiểu trợ lý bị kẹp ở giữa như cái bánh thịt, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là gan mật của mình bị đè ép đến
muốn phun ra, còn phải mỗi tay một người kìm hai người lại, làm cho
người tài xế nước ngoài ngồi hàng trên cứ nghi hoặc nhìn ba người da
vàng ở ghế sau, không biết đã đại chiến được mấy trăm hiệp.
Cũng may nhân viên khách sạn giúp đỡ đưa người lên, nếu không tiểu
trợ lý thật không biết mình có phải cần học Na Tra biến ra ba đầu sáu
tay, rồi ăn thêm rau chân vịt biến thành thuỷ thủ Popeye không mới có
thể đem hai tổ tông hoàn toàn không có tính giác ngộ đang tha hương ở
nước ngoài lại còn uống say mèm này lên lầu.
Hai người vừa ngã xuống giường liền ngủ, ngủ thẳng đến chiều hôm sau
mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Trần Mặc lỡ chuyến bay đi Brussels, mà Hạ
Đông Noãn thì trễ lịch trình cả một ngày chụp ảnh chân dung. Hai người
sau khi tỉnh lại, ôm nhau cười đến đau bụng.
Bắt đầu từ lúc nào, ở trong mắt các nàng, tuỳ hứng lại trở nên hiếm
hoi như thế, mà cười thật lòng lại trở thành xa xỉ đến vậy. Trách không
được, người trưởng thành luôn nói không muốn lớn lên, có lẽ đã gắng
gượng lâu lắm rồi, ngay cả dục vọng và tính trẻ con của mình đều thu vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng, không dám lấy ra nữa.
Chẳng qua, thời gian của hai người cũng không nhiều, Hạ Đông Noãn lại muốn trang điểm đậm, mặc đủ thứ quần áo hở hang hoà vào lịch trình quay chụp bận rộn. Mà Trần Mặc nếu đã bỏ lỡ chuyến bay, cũng coi như lỡ rồi
thì thôi, mua vé máy bay về nước. Say rượu một đêm, ngược lại thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Hạ Đông Noãn nói đúng, chuyện gì nên đối mặt thì cũng phải đối mặt.
Cho mình một dũng khí cùng cơ hội, để đi kết thúc đoạn tình cảm đó. Hạ
Đông Noãn bị quyết định của Trần Mặc doạ sợ, hoả tốc như thế, nhưng lại
vẫn ủng hộ cô, chỉ là mình không thể cùng đi với cô, cảm thấy thật đáng
tiếc. Nhưng đồng thời lại thật lòng cao hứng, bởi vì Trần Mặc về nước,
liền có nghĩa cơ hội hai người gặp mặt gia tăng rất nhiều. Tri kỷ khó
cầu, huống chi lại là tri kỷ biết chuyện cũ của mình. Hai người đều rất
cần một người có thể tận tình thổ lộ. Nàng hy vọng Trần Mặc có thể thật
sự buông tay, bởi vì bản thân nàng có thể sâu sắc cảm nhận được sự tra
tấn thống khổ này.
Hai người lưu luyến tạm biệt nhau, nhưng nghĩ đến có thể ở thành phố ban đầu gặp mặt, lại tràn ngập mong đợi.
Trần Mặc ngủ rất say trên máy bay, không biết có phải đã lâu lắm
không về không, khi còn khoảng 2 giờ sẽ tới nơi, bất tri bất giác lại
khẩn trương hẳn lên. Cô nhìn ánh mặt trời chói mắt ở xa ngoài tầng mây
bên kia cửa sổ, nhớ lại hai năm qua, đã bao nhiêu lần một mình ngồi máy
bay, đi khắp nơi, xem đủ xứ.
Muốn có một người làm bạn, nhưng không có cách nào mở ra nội tâm. Chỗ bên cạnh thay đổi hết lần này đến lần khác, vẫn chỉ là người xa lạ.
Quãng đường đã đi trong thẻ tích luỹ dặm bay càng lúc càng nhiều, trái
tim lại ngày càng trống rỗng. Gặp gỡ những người bất đồng, trải qua
những chuyện khác nhau, trong lòng càng trưởng thành, lại phát hiện mình đã lười quen biết bạn bè mới, lười bắt đầu tự giới thiệu mình từ đầu.
Có lẽ dần dần già đi chính là một quá trình như thế. Trừ bản thân, nhưng lại không tìm được một người có thể tin tưởng.
Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống khay để thức ăn trên máy bay, một người da trắng thấy được, kỳ lạ mà lễ phép hỏi thăm, Trần Mặc chỉ mỉm
cười lắc đầu, đón nhận tờ khăn giấy anh chàng đó đưa để lau nước mắt,
sau đó cảm ơn.
Cảm giác trong lòng phức tạp đến không thể miêu tả. Không phải sợ hãi cũng không phải hưng phấn, chỉ là một loại tưởng niệm cùng ưu thương
nhàn nhạt. Hai năm qua có lẽ thay đổi rất nhiều, nhưng thật ra có những
thứ lại vẫn ngoan cố không thay đổi.
Hai giờ sau máy bay vững vàng đáp xuống sân bay quốc tế Quảng Châu.
Nhìn những gương mặt quen thuộc cùng ngôn ngữ thân thiết xung quanh,
Trần Mặc đột nhiên ngàn vạn cảm khái. Nhìn quen những người ngoại quốc
tóc vàng mắt xanh, trở lại quê hương mình, cái doại thân thiết đột nhiên sinh ra làm cho Trần Mặc hít sâu một hơi hương vị tổ quốc.
Làm xong thủ tục chuyển máy bay, Trần Mặc ngồi ở sân bay xem tin tức, cùng đợi máy bay đến Hải Nam. Phòng chờ rộng lớn, người đến người đi,
người trà trẻ nhỏ kéo theo hành lý, đều bước đi vội vã, hiển lộ đủ loại
biểu tình.
Có lẽ đã rất gần nơi mình từng vô vàn hạnh phúc, ký tức tựa như thuỷ
triều chảy ngược ùa về, làm cho Trần Mặc bất ngờ không kịp phòng bị. Mỗi cái nhăn mày hay nụ cười, mỗi một động tác rất nhỏ của Lương Sơ Lam,
Trần Mặc không biết mình dùng tâm tình gì để nhớ, thế nhưng rõ ràng đến
vậy. Cô bỗng nhiên sợ hãi, đến nơi đó, mình thật sự có thể buông sao?
Trái tim nhói buốt như bị xé nát, vết sẹo đã kết vảy lại bị vạch ra,
thế nhưng phát hiện bên trong ủ nước mủ làm người ta ghê tởm. Thì ra
không có gì khá hơn cả, thì ra nói không sao cả hoá ra đều là gạt người. Nỗi đau đớn khi bị vứt bỏ cùng nước mắt tuỵệt vọng ấy, còn rõ ràng
trước mắt, sự thân mật ngọt ngào thật giống một bàn tay, không ngờ chỉ
một lần nghĩ tới liền bị giáng cho một cái tát vang dội.
Trần Mặc quả thât không ngờ cô sẽ ở chính nơi mình từng suy nghĩ ngàn vạn lần, rơi lệ đầy mặt chậm bước trên cát mịn vàng óng, nghĩ về những
gì tốt đẹp lẫn khổ sở trong quá khứ, nghĩ cả đời này sẽ cùng Lương Sơ
Lam đặt dấu chấm tròn, khi đạp giày cao gót trên bờ cát cách nước biển
không xa, để lại hàng loạt dấu giày hoặc nông hoặc cạn, lại sẽ bắt gặp
thân ảnh cao gầy lãnh diễm ấy, trong lòng ôm một cậu bé, ngồi trên bờ
cát, vẻ mặt từ ái nhìn đứa trẻ, sau đó không biết cùng thì thầm cái gì.
Cô đột nhiên hiểu được, có một người chính là số kiếp của mình, muốn
cắt đứt lại không chặt đứt được sạch sẽ. Ông trời căn bản không muốn
buông tha cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT