Vệt hồng trên cổ tay giống như sợi tơ hồng của vận mệnh, loá
mắt mà ghê người. Đây là lần thứ hai trong tháng này nàng nằm ở phòng
bệnh đồng dạng. Có lẽ tháng này phạm vào tai ương đổ máu. Cũng gian nan
khổ cực khi ở trên bờ sống chết, mở mắt ra đầu tiên thấy là ánh mắt lo
lắng đau lòng của ba mẹ.
Hạ Đông Noãn đột nhiên ngộ ra, có lẽ trên thế giới này, hai
người duy nhất mà mặc kệ bạn không kiêng dè gì phạm sai lầm, ầm ý làm
loạn hay oán hận cũng sẽ vẫn bao dung bạn, chính là ba mẹ đã sinh thành
và dưỡng dục bạn. Lần này, cảm giác bên lằn ranh giữa sự sống và cái
chết càng khắc sâu, trái tim đã đánh mất, đổi lấy chỉ còn sót lại thân
xác. Nhưng nàng sẽ không bao giờ tìm đến cái chết nữa.
Bởi vì, giờ hiểu chuyện rồi, không thể tiếp tục tuỳ hứng nữa.
Hạ Đông Noãn ngắm nhìn vết sẹo trên cổ tay, vuốt ve, vẫn ẩn ẩn
đau đớn, nhưng đã không còn cảm giác tê liệt xé rách bén nhọn. Trong đầu chiếu lại một màn cuối cùng, vẻ mặt đau đớn tột cùng của ba mẹ cùng
nước ấm trong bồn tắm dần dần dâng lên.
Mảnh sứ giấu trong ngăn kéo rất sắc bén, tâm tình khi cầm nó
lại hoàn toàn bất đồng với lần đầu. Ngày đó khi ném vỡ chiếc bát, là
không cam lòng và tín niệm, còn khi dùng nó cắt lên cổ tay lại tuyệt
vọng đến không thiết sống.
Nàng còn có thể rõ ràng nhớ lại, cắt một đường rồi, cảm giác
đau thấu tim lúc đó, lại làm cho người ta muốn bật cười khi được giải
thoát. Nguyên lai trong sách nói sai rồi, nước ấm không làm cho đau đớn
giảm bớt nửa phần, cảm giác dòng máu khi được nhiệt độ hâm nóng gia tăng tốc độ xói mòn ấy, làm cho trái tim nặng nề đập đều. Sợi tơ máu trên cổ tay như một con rắn, tiến vào mỗi góc trong bồn tắm. Thiên ti vạn lũ,
giống một bức tranh thuỷ mặc tuyệt mỹ.
Ý thức dần dần rời khỏi đầu óc, nàng không rõ vì sao khoảnh
khắc cuối cùng mình vẫn nhớ tới người con gái tuyệt tình đó. Si tình như thế rất đáng bị coi thường phải không? Hạ Đông Noãn cảm thấy mình không có cơ hội chứng minh điều đó, bởi vì thân thể không ngừng chìm xuống,
giống như ngã vào biển rộng, xanh thẳm, lam đậm, một mảnh tối đen.
Câu đầu tiên Hạ Đông Noãn nói, như đột nhiên biến thành một
người khác: “Con sẽ không để ba mẹ phải lo lắng nữa.” Chỉ là rốt cuộc
cười không nổi. Hạ Đông Noãn mà trước kia cười thật lòng đã chết, chết
trong bồn tắm ngày đó rồi. Có lẽ ai cũng cần một cơ hội để trưởng thành, cần một cơ hội để hiểu ra, không muốn sống cũng phải nghĩ cách sống thế nào.
Chỉ là Hạ Đông Noãn hiểu một số chuyện bi tráng đã xảy ra để lại bóng ma hơi nghiêm trọng một chút mà thôi.
Một tuần sau đó, Hạ Đông Noãn lại một lần nữa từ bệnh viện về
nhà, về lại căn phòng đã chôn vùi bản thân mình của quá khứ kia. Mọi thứ đã không còn giống nữa. Vì để mình không còn nhớ lại quá khứ, cả căn
phòng đều thay đổi cách trang trí, phong cách cũng cố ý trở nên nhẹ
nhàng trong sáng.
Nhưng Hạ Đông Noãn không cười nổi, chỉ có thể lý giải, chỉ có
thể cảm ơn, nhưng không có cách nào thật sự vui vẻ. Mấy ngày nay làm cho nàng có thời gian cân nhắc tương lai của mình, cảnh tỉnh quá khứ của
mình. Quên đi một người tên Y Vận Hàm, làm bộ như một năm qua chưa từng
gặp gỡ người đó. Người nọ trong ký ức, cố ý dùng gạch phủ kín lại. Chỉ
là khi nhớ tới, trái tim và tay cũng vẫn còn có thể âm ỷ nhói buốt.
Diệp Văn Phương và Hạ Lập ở bên nàng như hình với bóng, buông
hết mọi công việc quan trọng, mỗi ngày đều nghĩ biện pháp dỗ Hạ Đông
Noãn vui vẻ. Hạ Đông Noãn thật lòng muốn cười cho bọn họ xem, cũng không biết thế nào, nụ cười đến bên miệng rồi, khoé miệng sẽ không ngừng run
rẩy. Cho nên, nàng chỉ có thể lặp lại một lần lại một lần: “Con không
sao, con vui lắm.” Nhưng những lời này lại càng làm cho Diệp Văn Phương
và Hạ Lập thêm lo lắng.
Thẳng đến khi Hạ Đông Noãn đưa ra đề nghị muốn gia nhập công ty giải trí quốc tế của Hạ Lập, làm diễn viên, thế này hai người mới thở
phào nhẹ nhõm một hơi. Mặc kệ yêu cầu này kỳ quái lại nghi hoặc cỡ nào,
dù sao cũng không vặn hỏi cặn kẽ. Có một chỗ ký thác tinh thần cũng có
thể mau chóng quên đi đau khổ trước kia.
Mà yêu cầu này cực kỳ tiện lợi, Hạ Lập lập tức đáp ứng, tuy ông cũng không thích Hạ Đông Noãn gia nhập giới giải trí, nhưng ông có niềm tin vừa có thể làm cho nàng nổi tiếng lại bảo vệ nàng ở trong cái chảo
nhuộm lớn này tồn tại mà ở trong bùn lại không dính bùn. Chỉ là, ông
cũng không ngờ, người nào đó lại cố ý tự mình bị nhuộm thành đủ loại
nhan sắc. Bởi vì nàng chán ghét sự trắng trong thuần khiết trước kia,
nhìn qua giống một đứa ngốc.
Không ai hiểu được quyết định của nàng, chỉ có lần đó sau khi
gặp lại Trần Mặc, cô ấy cười yếu ớt nói, cậu chẳng qua là muốn chứng
minh không có người đó cậu vẫn sống tốt, thậm chí càng sống tốt hơn. Cậu chính là không muốn người ta quên cậu. Cậu nhìn nghệ danh của cậu mà
xem, dám nói không nhớ người kia sao?
Thế này Hạ Đông Noãn mới giật mình nhận ra, nguyên lai, chuyện gì nên quên lại vẫn không quên được.
Thời gian hai năm, không nhanh không chậm. Tạm nghỉ học, đào tạo sâu, sau đó một lần nổi tiếng.
Hạ Đông Noãn dùng nghệ danh “Hạ Hàn” nổi tiếng ở trong giới
giải trí. Khắp phố lớn ngõ nhỏ, ngay cả trong giới cũng bị vô số người
lên án là dùng quy tắc ngầm, nhưng nàng cũng chưa bao giờ thèm quan tâm. Trừ lộ hàng ra, vai diễn gì có chừng mực cũng đều nhận diễn. Vì chuyện
này mà nàng cùng Hạ Lập tranh cãi một trận, nhưng sau sự kiện ngày đó,
Diệp Văn Phương và Hạ Lập cơ bản sẽ không ép Hạ Đông Noãn làm gì. Về
phần chừng mực, Hạ Lập cũng đều có cách bảo đảm, hơn nữa có ông đại
diện, cũng không ai dám đụng vào Hạ Đông Noãn.
Dùng hình tượng ngọc nữ dấn thân vào thị trường, đến bị người
ta dè bỉu, nói nàng dựa vào ba mình, Hạ Đông Noãn cũng không để ý. Nàng
chỉ biết mình dùng thời gian hai bộ phim điện ảnh liền biến thành thiên
hậu có giá trên trời. Mặc dù có Hạ Lập giúp đỡ, nhưng Hạ Đông Noãn vẫn
liều mạng đi học, đi diễn. Đi vào cuộc sống cùng thế giới của mỗi nhân
vật, tiến vào lòng mỗi người, cảm thụ những gì bọn họ cảm nhận, sống
từng chi tiết trong cuộc sống của họ.
Thành công không phải một lần là tới. Nàng đổ mồ hôi, chịu
thương, ở sau lưng mới hiểu được muốn rực rỡ hào quang thì càng phải trả giá nhiều. Hạ Đông Noãn dùng thân phận của Hạ Hàn đi suy diễn một cuộc
sống mà mình giả dối tự tạo nên. Nhưng đó không phải là Hạ Đông Noãn, có lẽ chính xác ra, Hạ Đông Noãn chỉ có thể trong đêm tối không người mới
có thể lén lút trở về một lần.
Nhưng mà, dứt ra từ nhân vật của mình rồi, khi biến trở lại là
chính mình, Hạ Đông Noãn sẽ cảm thấy trống rỗng đáng sợ. Con quái vật
thời gian tựa hồ chưa từng buông tha nàng, khuôn mặt tươi cười trong
giấc mộng, dáng ai kia, cho dù lúc mệt mỏi nhất cũng vẫn xuất hiện,
không rời không bỏ.
Hạ Đông Noãn làm càn kết giao bạn gái, cũng không sợ phóng viên viết, không sợ bị chụp ảnh, mấy tháng đổi một lần. Chỉ là, chưa bao giờ dẫn về nhà.
Tin tức nàng chỉ thích phụ nữ, cơ hồ xuất hiện theo nàng khi
nổi tiếng, chỉ là nàng chưa bao giờ thừa nhận người nào là bạn gái mà
thôi. Fan của nàng không chỉ không vì nguyên nhân này mà giảm bớt, ngược lại thích ngôi sao ngay thẳng này, so với những kẻ thích giả bộ, càng
làm cho người ta cảm thấy chân thật, càng được mọi người theo đuổi. Mà
Hạ Đông Noãn cũng không công khai come out, chỉ cùng các ngôi sao nữ
khác có chút ái muội mà thôi. Cho dù có người muốn viết này nọ, cũng sẽ
bị người hâm mộ trung thành đánh trở về.
Hiện tại nàng có thể từ từ diễn, có thể chọn kịch bản, chọn đạo diễn, chọn đối thủ, nhưng vẫn sắp xếp thời gian của mình kín mín, nhiều đến nỗi không có thời gian để Hạ Đông Noãn kia trở về. Nhiều đến nỗi
dùng nội tâm của những người khác để bao trùm lên vô số vết thương dày
đặc của mình. Mệt đến nỗi một khi về nhà là có thể ngủ, không có thời
gian để suy nghĩ miên man mới là mục đích cuối cùng của nàng.
Nàng và Trần Mặc gặp lại nhau ở một dịp rất trùng hợp. Hai
người đều bộn bề nhiều việc với sự nghiệp của riêng mình, liên lạc đã ít lại càng ít, hơn nữa trái múi giờ, gần như chỉ vào ngày lễ và sinh nhật mới có thể liên hệ.
Ngày ấy nếu không phải nàng mệt mỏi, trợ lý không ở đó, chỉ có
thể tự mình đi đến tiệm cà phê bên đường mua cà phê, mà vừa vặn cà phê
nàng muốn cũng cần chờ một lát mới có, làm cho nàng có thời gian hết
nhìn đông nhìn tây, nàng sẽ không nhìn thấy Trần Mặc một đầu tóc ngắn
gọn gàng ở đầu đường thành phố Paris, so với trước kia giản dị hơn không ít ngồi trước một chiếc bàn tròn trong một góc sáng sủa, trên tay đang
bấm di động.
“Mặc Mặc?!”
“Tiểu…….tiểu Noãn??”
Hai năm sau hai người nhìn qua đều thành thục không ít, mái tóc Trần Mặc như trốn đi khi cắt phăng độ dài, khuôn mặt động lòng người
vẫn tản ra sức quyến rũ trí mạng, vẫn là đôi mắt to sáng ngời hữu thần
đó, sống mũi duyên dáng yêu kiều, đôi môi gợi cảm mê người, nhưng làm
sao còn giống nữa. Có lẽ, mỗi một điểm đều trở nên thu liễm, áo khoác
dài kéo cao, toàn thân có vẻ khiêm tốn lại xa hoa. Cho nên, từng kiều
diễm như hoa hồng, nay thu lại hết hào quang trong quá khứ, hiện tại cô
ngược lại càng giống một đoá mẫu đơn.
Trần Mặc không thể không nói, lúc mới nhìn thấy Hạ Đông Noãn,
cô không nhận ra nàng. Cô biết Hạ Đông Noãn làm diễn viên, cũng xem mỗi
bộ phim nàng diễn. Nhưng dù cô có một trăm cái đầu cũng không tưởng
tượng nổi cô gái có đôi môi đỏ mọng như lửa cháy, trang điểm rất đậm,
mặc quần áo da, trên áo thậm trí lộ ra một số điểm đặc trưng của người
có sự nghiệp đứng trước mặt lại là cô bé loli thanh thuần đáng yêu năm
nào. Nhìn Hạ Đông Noãn hoàn toàn thay đổi thành một người khác, mười
phần phong vận ngôi sao, đi đến đâu cũng là tiêu điểm kia, có một khắc
Trần Mặc kinh ngạc đến nỗi không nói gì được.
“Đừng nhìn tôi như thế, đi chụp hình chân dung nên mới phải
trang điểm thế này.” Hạ Đông Noãn biết Trần Mặc đang nhìn gì, liền bỏ cà phê trên tay xuống, sau đó ôm cô một cái thật chặt.
Cảm giác thật tốt, bạn tốt vẫn như trước, ngẫu nhiên gặp nhau
thế này, đột nhiên làm cho tâm tình rạng rỡ như ánh mặt trời. Giống như
một niềm vui không nằm trong dự tính, sự sung sướng trộm có được. Mãi
cho đến khi liên hoàn call đoạt mệnh của đạo diễn gọi tới thúc giục, Hạ
Đông Noãn mới nhớ ra còn phải làm việc.
Hạ Đông Noãn vội vàng trở về tiếp tục quay chụp, mà Trần Mặc
thì chờ nàng cùng ăn cơm tối. Nỗi kích động khi gặp mặt và vô số chủ đề
nói mãi không hết để cùng tán gẫu làm cho cuộc sống mà hai người cố ý
bình thản lựa chọn quên đi như lại nhấc lên sóng to gió lớn.
“Làm ngôi sao không phải là không có sinh hoạt cá nhân à? Mỗi ngày đều bị chụp không phải rất phiền sao?”
Trần Mặc và Hạ Đông Noãn đi dạo trên đường phố Paris đầy những
người tóc vàng mắt xanh, không khí ẩm ướt mang theo hơi nước. Cũng bởi
vì đang ở nước ngoài, Hạ Đông Noãn mới có thể tuỳ ý nhìn ngắm không hề
cố kỵ. Nhìn vẻ mặt thả lỏng lại thoải mái của Hạ Đông Noãn, Trần Mặc yếu ớt cười hỏi.
“Đúng là rất phiền, nhưng có bọn họ, thời gian của mình mới có thể càng ít, không phải sao?”
“….Vẫn nhớ phải không?” Trầm Mặc khựng lại một chút, cô biết
ngọn nguồn chuyện xảy ra với Y Vận Hàm, cũng là do không bao lâu sau lễ
Giáng Sinh gọi điện thoại về mới nghe nói toàn bộ chuyện của hai người
đó. Nghe Hạ Đông Noãn giọng nói vững vàng, lúc kể đến đoạn mình cắt cổ
tay lại như đang kể chuyện của người khác. Trần Mặc cũng thổn thức không thôi.
Bởi vì biết, cho nên có thể nói, sẽ đau. Hạ Đông Noãn phải
tuyệt vọng đến mức nào mới có thể để lại dấu ấn không thể xoá nhoà trên
tay mình.
“Mặc Mặc, tôi vẫn không quên được.” Hạ Đông Noãn có chút ảm đạm nói, giống như thực ảo não, lại giống như thực bất đắc dĩ. Có cảm giác
như không đào thoát được, bị cầm tù, làm cho nàng chỉ có khi đối diện
với Trần Mặc mới có thể nói được ra lời.
“Tôi cũng vậy. Ha ha, không biết nên nói là chúng ta si tình, hay căn bản ngu ngốc đây.”
Trần Mặc cười khổ một chút, nhớ lại khi mình mới qua Mỹ, tình
cảnh khốn quẫn khi một mình tự lực cánh sinh, nỗi thống khổ không chứa
nổi, còn đủ loại bóng ma dưới đáy lòng. Nhưng cũng may đều vượt qua, chỉ là không dám yêu nữa. Hạ Đông Noãn cũng không thiệt thòi ít hơn mình,
điều này làm cho cô đột nhiên tin, tình yêu của les, mười người thì đến
chín thống khổ.
“Đúng là rất ngốc, chúng ta sao lại ngốc đến thế chứ? Có vết xe đổ của cậu trước đó rồi, tôi đi sau vẫn té nhào như thế, mà tôi còn
ngốc hơn cậu nữa.” Hạ Đông Noãn lắc lắc đầu, trào phúng cười cười, bất
giác nâng tay lên, nhìn vết sẹo hồng đã nhạt đi: “Tôi sống tiếp, lại
càng hận chính mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT