Hạ Đông Noãn giống như biến thành một người khác, một loại cực
độ phẫn nộ khi lãnh địa của mình bị xâm phạm bạo phát trong lòng. Cái
loại bùng nổ này làm cho nàng tìm lại cảm giác như hồi xảy ra chuyện khi còn ở nhà trẻ từ rất lâu trước kia. Tựa như lúc nhìn Trần Mặc bị tổn
thương nàng mới có thể ngoài ý muốn giúp cô xả giận, mà thời điểm bình
thường, nàng hoàn toàn chính là dạng người không thèm bận tâm người
khác.
Hiện tại, Y Vận Hàm chính là vảy ngược của nàng, ai động đến,
ngọn lửa giận lập tức bùng nổ tung toé phun trào. Đừng để cho nàng biết
đó là kẻ nào, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Vậy cô có thể miêu tả một chút tình cảnh lúc đó không, tận lực nhớ lại bộ dáng nghi phạm một chút.” Cảnh sát đứng đó hy vọng Hạ Đông
Noãn có thể cẩn thận miêu tả tình huống lúc đó, mau chóng xác định
chuyện này rốt cuộc là ai làm, cũng có thể cứu con tin ra nhanh hơn.
“Được.” Hạ Đông Noãn nghiêm túc lại bình tĩnh đáp ứng, trên
khuôn mặt còn chút non nớt lại tràn đầy thần sắc âm lãnh trầm tĩnh, nhìn sao cũng cảm thấy phối trên khuôn mặt phấn nộn có phần không hài hoà.
……
Tuy nghi hoặc với câu trả lời của Hạ Đông Noãn, nhưng chuyện
chị gái bị bắt có thật sự quá nghiêm trọng, Y Vận Hiền cũng lo lắng đến
lòng nóng như lửa đốt, không quản được mấy việc nhỏ lông gà vỏ tỏi cùng
lòng hiếu kỳ của mình, còn có Hạ Đông Noãn đột nhiên thay đổi khí tràng
như biến thành một người khác, đành phải trước tiên để Hạ Đông Noãn lại
trả lời mấy vấn đề của cảnh sát, còn mình đi vào trong công ty.
Vừa rồi mới gọi điện nói chuyện với ông nội, triệu tập toàn bộ
người nhà họ Y về nhà, mà bởi vì thế lực nhà họ Y, công an đã thành lập
một tiểu tổ chuyên án để giải cứu Y Vận Hàm. Bọn cướp lựa chọn bắt cóc Y Vận Hàm ở ngay trước cửa công ty nhà họ Y tất nhiên sẽ không sợ cảnh
sát tham gia. Cho nên toàn bộ Y gia đều lâm vào trạng thái đề phòng cao
cấp, đặc biệt dưới tình huống không rõ yêu cầu của kẻ bắt cóc, nếu là
muốn trả thù, người nào nhà họ Y cũng đều gặp nguy hiểm.
Y Vận Hiền xem qua công văn cuối cùng, rồi nhét tất cả vào bao
hồ sơ của mình, an bài cho trợ thủ đắc lực nhất hỗ trợ cảnh sát lấy
chứng cứ, lại tìm phó tổng giám đốc để tạm thời toàn quyền xử lý sự vụ
của công ty. Chờ Hạ Đông Noãn trả lời khẩu cung hết rồi hắn liền quyết
định mang nàng về nhà trước, dù sao nàng cũng là nhân chứng đầu tiên tận mắt chứng kiến, trực tiếp lên xe cùng Hạ Đông Noãn còn có hai vệ sĩ,
lái về nhà.
Hạ Đông Noãn ngồi trên chiếc xe hơi phóng đi như bay, trái tim
chìm xuống đáy cốc, nhưng loại cảm giác này cũng không phải sợ hãi, mà
là một cỗ lửa giận rục rịch nơi đáy vực sâu, có lẽ có chút sợ hãi, nhưng cảm giác thề muốn đoạt lại Y Vận Hàm lại vượt xa nỗi sợ.
Một đám người Y gia đều sắc mặt ngưng trọng ngồi trong phòng
khách, ngay cả cậu út Y Đông Diệu bình thường nhởn nhơ tuỳ tiện cũng
thái độ phi thường khác thường, không nói một lời ngồi ở sô pha, hút hết điếu này tới điếu thuốc kia không ngừng. Người cô thì tranh cãi ầm ỹ,
chửi mắng bảo vệ và cảnh sát, mắng bọn họ vô dụng, qua mấy tiếng đồng hồ rồi mà ngay cả một đầu mối cũng không có. Tất cả mọi người đã đủ phiền, còn bị bà làm loạn lên như thế, tâm phiền ý loạn nháy mắt tăng vọt lên
theo luỹ thừa vài lần.
Mà ở đây không chỉ có vài nhân vật quan trọng nhất của Y gia, Y Vận Hiền lén nói cho Hạ Đông Noãn, còn có mấy người là nhà họ Trần,
người già nhất chính là ông ngoại Trần Tổ. Từ sau khi mẹ hắn mất, toàn
bộ người nhà họ Trần đều coi Y Vận Hàm và Y Vận Hiền như bảo bối, đặc
biệt Y gia bởi vì mẹ hai chị em mất, cũng hổ thẹn với Trần gia, lần này
lại làm cho bọn họ nổi giận đến cực hạn, lại đây kiếm Y Thịnh đòi giải
thích.
Hơn nữa Hạ Đông Noãn còn nhìn thấy một người rất đặc biệt, đó
chính là Hạng Khả Hinh, cô gái vĩnh viễn mang cái bộ mặt quan tài kia,
một mình một người lẳng lặng ngồi ở trên sô pha gần cửa nhất.
Y Thịnh mặt nhíu chặt, nếp nhăn kéo dài ngang dọc trên khuôn
mặt già nua, hiện ra một đám khe rãnh rõ ràng, trong đôi mắt già cả lại
sáng ngời hữu thần loé lên ánh sáng đầy uy tín được tích luỹ qua năm
tháng, làm cho người ta không thể đối diện cùng ông. Bỗng nhiên, một bàn tay vỗ mạnh lên tay vịn sô pha: “Đủ chưa? Im lặng hết cho ta!”
Cô của Y Vận Hiền nghe Y Thịnh rống giận mới sợ tức mức im bặt, dạ thưa ngồi xuống, không dám hé một câu, uỷ khuất nhéo nhéo đùi chồng
mình, mọi bực dọc đều đổ lên đầu hắn.
“Cô bé Hạ gia, con kể lại những gì đã xảy ra cho ông nghe một lần đi.”
Y Thịnh đem lực chú ý chuyển lên người Hạ Đông Noãn. Với công
ty lớn như bọn họ, tuy rằng kẻ thù trên phương diện làm ăn buôn bán rất
nhiều, nhưng Y Vận Hàm mới tiếp quản công ty không đến một năm, theo
thường lệ sẽ không làm ra hành vi gì, nhưng chuyện này nói cũng chưa
chắc, dù sao hiện tại Y Vận Hàm ngồi trên vị trí tổng giám đốc.
Còn một chuyện Y Thịnh vẫn đặt trong lòng, không lộ ra với con
cháu của mình, chính là sau khi Y Đông Hùng gặp chuyện không may, ông đã âm thầm phái người kiểm tra đồ ăn ở khách sạn, không ngờ trong ly rượu
của Y Đông Hùng lại đo lường được một số lượng hormone kháng lợi tiểu
ADH, người nào bị huyết áp thấp mà dùng thì sẽ bị cao huyết áp. Điều đó
chứng tỏ có người cố ý muốn làm cho Y Đông Hùng bạo phát cao huyết áp.
Tuy sự tình khẳng định sẽ có tin tức, nhưng dưới tình huống ông là người hắc bạch hai bên đều ăn thông không ngờ cũng không tra được
người hạ độc phía sau màn, cho nên ông chỉ có thể gia tăng nhân thủ bảo
hộ con cái của mình. Mình ở ngoài sáng, mà địch ở trong tối, quả nhiên
không được bao nhiêu thời gian, lại có người xảy ra chuyện. Chỉ không
ngờ lần này dĩ nhiên đến phiên cháu gái bảo bối Y Vận Hàm của mình bị
bắt cóc. Lão thái gia của Trần gia đều ra mặt, trực tiếp ở nhà toạ trấn, chỉ sợ là muốn đem món nợ của Trần Thanh Thanh và Y Vận Hàm tính cùng
nhau, nếu không thể bảo vệ Y Vận Hàm an toàn, Trần gia lần này nhất định sẽ trở mặt với Y gia.
Y Thịnh cũng cực kỳ tức giận, dù sao Y Vận Hàm cũng là cháu gái bảo bối của mình, bình thường lại nhu thuận lanh lợi làm mình vui, hiện nay bị người bắt trói đi mất, sống chết cũng không biết. Rong ruổi
thương trường nhiều năm như vậy, tuy rằng ở mặt ngoài người nào không
phải tất cung tất kính với mình, gọi Y lão gia, nhưng sau lưng không
chừng có tiểu nhân muốn mình chết.
Đang lúc mọi người nghe xong Hạ Đông Noãn trần thuật đều lâm
vào sự im lặng không tiếng động, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Viên thanh tra cao cấp ở bên cạnh lập tức ra ý bảo mọi người im lặng, nhìn thoáng qua kỹ thuật viên gần đó, đều chuẩn bị thoả đáng rồi
mới nói với Y Thịnh: “Tận lực kéo dài thời gian với hắn, làm theo lời
tôi.”
Y Thịnh gật đầu, vươn bàn tay già cả, ấn nút nghe điện thoại.
“A lô.”
“Năm phút nữa tao sẽ gọi lại, để Hạ Đông Noãn nghe máy.” Thanh
âm của kẻ bắt cóc hiển nhiên đã trải qua biến âm xử lý, kỳ quái là ngay
cả thời gian để nói chuyện cũng không cho Y Thịnh, rất nhanh bỏ lại một
câu liền lập tức cúp máy.
Bao gồm cả Hạ Đông Noãn, tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, ngay cả trên mặt Hạng Khả Hinh cũng xuất hiện thần sắc kỳ quái. Chính
là, khi mọi người đều đang thầm nghĩ trong lòng, cảnh sát đã bắt đầu
giảng giải với Hạ Đông Noãn kỹ xảo tiếp điện thoại, về phần vì sao hắn
biết Hạ Đông Noãn ở nhà Y Vận Hàm, vì cái gì để cô sinh viên này nghe
điện thoại, cứ chờ sau cú điện thoại năm phút nữa rồi hẵn tính.
Hạ Đông Noãn nhớ kỹ những điểm quan trọng mà cảnh sát nói,
trong lòng chỉ một tín niệm duy nhất là muốn cứu Y Vận Hàm về, mặc kệ
bất kỳ giá nào.
“Reng reng reng !” Đúng năm phút sau, điện thoại vang lên. Theo tín hiệu đếm một hai ba của thanh tra cảnh sát, Hạ Đông Noãn nhấn nút
nghe.
“A lô.”
“Hạ Đông Noãn, mày nghe đây, đúng chín giờ tối mai, đi một
mình, nhớ kỹ là một mình, đừng cho là tao không biết bên cạnh mày có
cảnh sát, nếu để tao nhìn thấy cảnh sát, đại tiểu thư của Y gia cũng sẽ
không còn nữa. Đến cửa khẩu phía sau núi Đông Hồ, vào dãy nhà đầu tiên,
số nhà là XX, đến đó tao sẽ nói cho mày tiếp theo đi đâu.”
Tên bắt cóc tựa hồ phi thường tự tin rằng Hạ Đông Noãn sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn, rồi trực tiếp cúp máy.
“Thế nào, có tra ra được không?”
“Phương vị đại khái là con đường Nhân Dân phồn hoa nhất, nhưng
thời gian quá ngắn, không có biện pháp định vị chính xác.” Hai kỹ thuật
viên lắc đầu, kết quả này coi như không tra được.
Ở khu đông đúc nhất, dưới tình huống lý tưởng, nhiều trạm định
vị chỉ cần vài giây vài phút. Nhưng phần lớn tình huống cũng chỉ có thể
xác định đại khái, muốn thông qua vệ tinh xác định vị trí chính xác cũng cần một hai phút. Vừa rồi nghe điện thoại nhiều nhất cũng chỉ nửa phút, chỉ có thể dò ra phạm vi chung chung, thời gian quá ngắn, căn bản không biết nhà nào, hoặc là gọi từ buồng điện thoại công cộng nào.
“Hạ tiểu thư, có khả năng cần cô tiến hành phối hợp với chúng
tôi, dù sao tên bắt cóc đưa ra yêu cầu phi thường kỳ quái, nói lên hắn
cũng không đến vì tiền, cho nên từ giờ trở đi đến tám giờ tối ngày mai
chỉ có 24 giờ, nếu cô bằng lòng.”
“Tiểu Noãn, em…” Y Vận Hiền nhìn Hạ Đông Noãn, khó xử không nói hết câu. Tất cả mọi người không ai biết vì cái gì tên bắt cóc lại đưa
ra yêu cầu cổ quái như vậy, bởi vì không ai biết quan hệ của Hạ Đông
Noãn và Y Vận Hàm, đột nhiên muốn để nàng lấy thân mạo hiểm, trên dưới Y gia cũng không thể không biết xấu hổ mở miệng năn nỉ Hạ Đông Noãn nhận
lời.
“Cô bé Hạ gia, ta lấy danh nghĩa Y gia thề, nếu con đáp ứng, Y
gia chúng ta liền nợ con một phần nhân tình, sau này chỉ cần ta giúp
được, cứ tới tìm ta, ta chết rồi, lại tìm con trai con gái ta. Nhưng nếu con thật sự không muốn, ta cũng không cưỡng cầu.” Y Thịnh nghiêm túc mà nơi cầu xin nhìn Hạ Đông Noãn. Giờ khắc này ông không phải là người có
thế lực nhất Y gia, mà là một ông già cao tuổi, một người vì sắp mất đi
cháu gái mà lo lắng tới cực điểm.
Tất cả mọi người đều lẳng lặng chờ câu trả lời của Hạ Đông
Noãn, chỉ có Hạng Khả Hinh như đoán trước được, bình tĩnh ngồi đó, không phải vì cô biết được quan hệ giữa hai người kia hay gì, mà cô tin tưởng nhất định Hạ Đông Noãn sẽ đáp ứng, mặc kệ vì lý do gì, bởi vì tên bắt
cóc tự tin như vậy, khẳng định là biết Hạ Đông Noãn nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn.
Quả nhiên, Hạ Đông Noãn gật gật đầu, thần sắc có chút nghiêm
trang nói: “Con nói một tiếng với ba mẹ, con nhất định sẽ cố hết sức.
Chị, chị Hàm còn đang gặp nguy hiểm, con sẽ không chối từ.”
“Cám ơn con.”
Y Thịnh được bảo mẫu nâng lên, run rẩy đi đến bên cạnh Hạ Đông
Noãn. Ai nấy cũng không biết Y Thịnh muốn làm gì, kết quả ông lại làm bộ muốn quỳ xuống.
May mắn, Hạ Đông Noãn phản ứng nhanh chóng, khi thân hình già
nua của Y Thịnh còn chưa kịp quỳ xuống nàng đã đỡ lấy ông, mà Y Vận Hiền cũng đã vươn tay ra đỡ ông mình.
“Ông nội!”
“Ba!”
Tất cả mọi người bị hành động của Y Thịnh doạ sợ.
“Ông à, trăm ngàn lần đừng làm vậy, con nhận không nổi.” Hạ
Đông Noãn sợ tới mức vội vàng xua tay. Nếu để Y Thịnh quỳ xuống trước
mặt mình thì quả thật không biết là tình huống gì nữa.
“Y gia chúng ta nợ con.” Y Thịnh được đỡ lên, sâu thẳm trong ánh mắt loé lên cảm kích.
“Kia Hạ tiểu thư lại đây, chúng ta cần phải điều tra một chút,
cũng cần phải nói xem chuẩn bị thế nào, thời gian chính là sinh mệnh, đã không còn nhiều thời gian lắm, cho nên rất hy vọng Hạ tiểu thư có thể
nghe theo sự an bài chuẩn bị của chúng tôi.”
“Được.”
Hạ Đông Noãn an ủi nhìn thoáng qua Y Thịnh, trong lòng cũng lo
lắng chịu không nổi, dù sao cũng chỉ có 24 giờ, nàng loáng thoáng cảm
thấy tên bắt cóc có xu thế nhằm vào mình, cũng không biết phải làm thế
nào, chỉ có thể vội vàng chuẩn bị. Vì thế, cũng không lãng phí thời gian từ chối Y Thịnh.
Phải, phải cứu Y Vận Hàm, cho dù dấn thân vào nguy hiểm.
“Yêu cầu của tôi đã được thông qua, án kiện này tôi có thể gia
nhập thảo luận, thật cao hứng có thể hợp tác với anh.” Hạng Khả Hinh
nghe điện thoại xong liền nói với thanh tra, vừa nói vừa lấy ra thẻ
ngành, vươn tay phải nắm tay thanh tra, mặt trên viết, khoa pháp y, pháp y cao cấp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT