Hạ Đông Noãn tiễn bước Trần Mặc, rồi nhận được điện thoại của
Lương Sơ Lam. Nàng vĩnh viễn không quên được trong ánh mắt đạm mạc của
Trần Mặc không giả vờ nổi một tia khoái hoạt cùng vui vẻ, vĩnh viễn
không quên được ngày đó đối với Trần Mặc mà nói ngập tràn bóng tối, cùng bộ dáng lặng im ảm đạm thần thương của cô, thậm chí ngồi ăn cơm cùng
nhau, khi cơm ăn được một nửa cũng ngẩn người tuyệt vọng, cho nên khi Hạ Đông Noãn nói chuyện với Lương Sơ Lam ngữ khí cũng không thể nào tốt
đẹp nổi.
Trần Mặc cắt tóc ngắn gọn gàng, là Hạ Đông Noãn đi cùng, có
phong độ của soái ca. Cũng chỉ có mình Hạ Đông Noãn biết khi cắt tóc Mặc Măc luôn không ngừng run rẩy. Hạ Đông Noãn không thấy Trần Mặc khóc
lớn, lại biết cô như vậy kỳ thật lòng đã chết, bi thương đến chết lặng,
đối với Trần Mặc mà nói, thân xác trống rỗng còn lại không rơi nổi nước
mắt.
Nói thật, Hạ Đông Noãn thật lòng rất muốn mắng Lương Sơ Lam,
mắng to nàng là đồ khốn khiếp, cũng muốn mắng chính mình lúc ấy vì sao
không ngăn cản, để tạo thành hậu quả như vậy. Đoạn hội thoại giữa hai
người phần lớn Trần Mặc chỉ lẳng lặng nghe, không khóc không cười, tựa
như một con búp bê tinh xảo nhất, nhưng không có linh hồn.
Chẳng qua Hạ Đông Noãn vẫn không dứt khoát nhẫn tâm nổi, khi
nhận được điện thoại vẫn nói cho Lương Sơ Lam biết Trần Mặc đi Mỹ, tuy
khi Trần Mặc đi đã dặn dò duy nhất một việc, chính là mặc kệ ai hỏi cũng không được nói, coi như cô đã chết.
Dọc đường theo sân bay trở về, nàng gọi cho Y Vận Hàm, hẹn buổi tối gặp mặt. Tâm tình áp lực cùng nỗi nhớ nhung dâng tràn lại không có
cách nào giải toả khiến Hạ Đông Noãn cảm thấy mình cũng muốn nổ tung.
Tuy trong điện thoại, thanh âm Y Vận Hàm vừa bận rộn lại nhuốm mỏi mệt
thật sâu, nhưng lần này Hạ Đông Noãn vẫn muốn tuỳ hứng. Nàng có rất
nhiều điều muốn nói với Y Vận Hàm, có biết bao nghi vấn lẫn bất an muốn
tâm sự.
Mấy ngày nay tới giờ vẫn ở bên Trần Mặc, tận lực trấn an cô.
Sau khi Trần Mặc bệnh nặng, Hạ Đông Noãn vội vàng chăm sóc Trần Mặc, mà Y Vận Hàm bận rộn công tác, cơ hội hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà tâm tình của Hạ Đông Noãn cũng vì thấy Trần Mặc kia ở
mặt ngoài không đáng lo, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra sâu trong linh hồn bị rút đi chân tình, bộ dáng biến thành cực kỳ bất ổn.
Nàng ngồi xe đến quảng trường cách công ty nhà họ Y hai cái
quảng trường, đi xuống, chậm rãi thong thả bước đi. Thời gian này,
chuyện tình của Trần Mặc và Lương Sơ Lam làm cho nàng suy nghĩ rất
nhiều, tuy chính mình cũng không biết rất nhiều chi tiết, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là hai người yêu nhau, hơn nữa phần cảm tình đó
tuyệt đối không thấp hơn tình cảm giữa một đôi nam nữ.
Nhưng mà, vẫn đi đến bước đó, không ai bị tổn thương nặng hay
tổn thương nhẹ, bởi vì phần tình cảm này tất yếu sẽ trở thành vết sẹo
vĩnh viễn cũng không muốn nhắc lại. Nàng không muốn đem loại cảm xúc này đưa đến bên cạnh Y Vận Hàm, nhưng mỗi lần gặp nhau, nàng cũng không tự
giác được cảm thấy bất an, đến cuối cùng, mấy lần gặp gỡ ít ỏi đều biến
thành tan rã trong không vui.
Hạ Đông Noãn biết đây là do bản thân mình, nhưng mà, Y Vận Hàm
thật sự không có cách nào cho mình cảm giác an toàn. Một người xinh đẹp
rạng rỡ không ai sánh bằng, một khi bận rộn có thể quên đi nỗi nhớ,
nhưng Hạ Đông Noãn không giống, mỗi ngày làm gì cũng thường xuyên nhớ
tới Y Vận Hàm, nhớ quãng thời gian tươi đẹp ở bên nhau, nhớ tới nỗi xấu
hổ cùng rung động khi mới gặp mặt.
Có đôi khi Hạ Đông Noãn nghĩ, nếu có một ngày mình và Y Vận Hàm cũng đi đến bước này thì sẽ thế nào? Có phải mình cũng sẽ giống Trần
Mặc, mất đi tình yêu liền mất đi linh hồn? Hạ Đông Noãn lắc lắc đầu, cắn răng một cái, đem mọi cảm xúc tiêu cực âm u đó đều đặt ở vị trí sâu
nhất trong đáy lòng. Nàng thậm chí không có biện pháp tưởng tượng, chỉ
vừa nghĩ đến trái tim liền co rút, ngay cả mũi cũng bắt đầu chua xót.
Nàng không biết mình làm sao, hôm nay luôn tâm thần không yên, có lẽ
việc Trần Mặc rời đi như vậy xúc động cảm xúc khổ sở nhất trong lòng
nàng.
Nàng siết chặt nắm tay mình, lặp đi lặp lại nói với mình, mọi
chuyện đều sẽ tốt. Hôm nay nàng muốn vui vẻ gặp gỡ Y Vận Hàm, muốn ôn
lại chút ấm áp gì đó. Nàng thật sự nhớ nụ hôn tuyệt vời của Y Vận Hàm,
đương nhiên còn có…dáng người mạn diệu cùng xúc cảm trơn mềm.
Không thể tưởng tượng nữa, Hạ Đông Noãn cảm thấy mình còn nghĩ
tiếp sẽ nổ tung. Bắt đầu từ khi nào mình lại háo sắc như vậy, giống một
tiểu dâm ma. Kí ức tốt đẹp luôn có thể rất nhanh kéo Hạ Đông Noãn ra từ
trong bi thương. Tốt nhất không cần đem những gì người khác trải qua
cũng như khổ sở làm cho chính mình cũng trở nên đa sầu đa cảm.
Tuy không thể tránh né, nhưng Hạ Đông Noãn vẫn cảm thấy mình
hẳn nên vui vẻ một chút, ít nhất muốn cho Y Vận Hàm vui. Mọi người đều
có điều khó xử của riêng mình, khi ở bên nhau vui vẻ hạnh phúc là được
rồi. Tự mình ngầm ám chỉ trong lòng, quả thực tâm tình khá hơn rất
nhiều. Hạ Đông Noãn cảm thấy mình hẳn nên cùng Y Vận Hàm đi xem phim
hoặc nghe nhạc hội mới đúng, nếu không cũng không giống một đôi tình
nhân bình thường.
Vừa nghĩ vừa đi vào một cửa hàng trang sức, đi dạo một lát, rốt cục chọn được một chiếc vòng tay tinh xảo cũng không quá phô trương.
Sau khi mua, trong lòng hưng phấn rảo bước nhanh. Hạ Đông Noãn không
phải người lãng mạn, việc kinh hỉ duy nhất có thể nghĩ đến cũng chính là mua một món quà nho nhỏ, mặc dù không đáng gì, nhưng mỗi lần đều có thể dỗ Y Vận Hàm vui vẻ.
Nghĩ đến nụ cười tươi phong hoa tuyệt đại quyến rũ của Y Vận Hàm, Hạ Đông Noãn lấy di động, bấm dãy số đã thuộc làu làu.
“Hàm, em sắp đến rồi, chị xuống dưới bây giờ luôn nhé?”
“Ừ, được, chị cũng mới họp xong, em ở dưới lầu chờ chị.”
Hạ Đông Noãn đứng ở góc đường đối diện công ty Đại Hạ, chờ mong nhìn cổng lớn của công ty, hy vọng giây tiếp theo có thể để cho nàng
thấy thân ảnh mà vô luận khi nào nhìn cũng đều làm cho tim nàng đập loạn nhịp, trong tay siết chặt vòng tay. Quả nhiên, không tới vài phút, Y
Vận Hàm liền đạp giày cao gót, mặc áo gió thành thục đi ra, nhìn nhìn
xung quanh, tìm thân ảnh Hạ Đông Noãn.
Hạ Đông Noãn vừa định chào cô, đã bị một người đàn ông vội vã
rảo bước qua không cẩn thận va phải, tác động quá lớn khiến Hạ Đông Noãn suýt chút nữa ngã sấp, chiếc hộp trong tay “bộp” một tiếng rơi xuống
đất. Hạ Đông Noãn sợ tới mức vội vàng ngồi xuống kiểm tra một chút, may
mắn không hỏng, khi đứng lên đã phát hiện người đàn ông kỳ quái kia đã
mặc kệ đèn xanh đèn đỏ, trực tiếp băng qua bên kia đường.
“Thực vô ý thức, cũng không biết xin lỗi nữa.” Hạ Đông Noãn
thầm mắng, nhưng cũng may lắc tay không sao cả. Nàng vẫy vẫy tay với Y
Vận Hàm, chỉ là tầm mắt dĩ nhiên bị tên đàn ông cao lớn không lễ phép vô ý thức kia chắn mất, thật sự vận khí quá kém. Hạ Đông Noãn dịch qua một bên, trong lòng nghĩ thầm có phải hôm nay ra khỏi cửa không xem hoàng
lịch không.
Y Vận Hàm thấy Hạ Đông Noãn mặc một cái áo khoác thực đáng yêu, thực loli, đột nhiên tâm tình tốt, nụ cười mỉm hiện lên khuôn mặt ưa
nhìn. Đang định đi tới chỗ Hạ Đông Noãn, trong lúc điện quang hoả thạch, bàn tay tráng kiện của một người đàn ông đã vung tới, cầm chiếc khăn
màu trắng trực tiếp bịt lên mũi mình, cả người mình bị ôm lấy từ phía
sau.
Y Vận Hàm vừa định giãy dụa lại ngửi được một hương vị kỳ quái, toàn bộ hình ảnh trong đầu trở nên mơ hồ, một màn cuối cùng thấy được
chính là Hạ Đông Noãn mở to mắt, vẻ mặt hoảng sợ lo lắng lao về phía
mình. Ý niệm duy nhất trong đầu là, xong rồi, mình bị bắt cóc. Sau đó
trước mắt tối đen, cái gì cũng không thấy nữa.
Hạ Đông Noãn khó có thể tin nhìn Y Vận Hàm bị tên đàn ông vạm
vỡ kia làm hôn mê, một chiếc xe van được bịt kín cẩn thận cấp tốc dừng
trước mặt bọn họ, trước sau không đến nửa phút, Hạ Đông Noãn còn không
kịp phản ứng, trên chân theo bản năng tiến lên.
Đợi bảo vệ của công ty lao tới, Hạ Đông Noãn cũng lòng nóng như lửa đốt chạy qua bên kia đường, thân ảnh Y Vận Hàm đã không thấy đâu,
chiếc xe kia cũng hoả tốc ly khai hiện trường, chỉ để lại một bên giày
cao gót mà Y Vận Hàm rơi lại. Hạ Đông Noãn nhìn chiếc xe van màu trắng
cũ nát hoả tốc chạy trốn, trong đầu như có một dây thần kinh bị hung
hăng kéo, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là liều lĩnh đuổi theo.
Nàng cũng không biết vì cái gì mình lại điên cuồng như vậy,
nhưng đây là phản ứng đầu tiên của nàng, nàng co chân chạy đuổi theo
hướng chiếc xe van kia, nhưng con người không thể nào so được xe ô tô,
mới chạy không được bao xa, bóng dáng chiếc xe kia cũng không thấy nữa,
chỉ còn lại làn khói màu xám. Phương hướng xe chạy đi, tựa hồ mang theo
mọi tri giác của Hạ Đông Noãn.
Nàng vẫn ngơ ngác đứng ở giữa đường, cái gì cũng không phản
ứng, mãi cho đến khi cảnh sát đến lấy lời khai. Khi Y Vận Hiền và nhân
viên công ty đều vì giám đốc bị bắt cóc mà đi xuống, phóng viên khắp nơi đều chen chúc tới, Hạ Đông Noãn cũng chưa lý giải nổi chuyện Y Vận Hàm
bị bắt cóc.
Nàng ngây ngốc đứng lặng ở đầu đường nửa giờ, trong tay gắt gao nắm chiếc vòng tay, đá khảm trên đó cũng sắp sửa ghim sâu vào da thịt.
Tuỳ ý để gió thổi trên người, dòng xe tắc nghẽn phía sau. Nếu không phải Y Vận Hiền mắt sắc nhìn thấy nàng, đúng lúc kéo nàng vào công ty, như
vậy ngã tư đường chật chội người đến người đi, Hạ Đông Noãn không thể
không bị thương.
“Tôi là người đầu tiên chứng kiến quá trình. Biển số xe là AXXXX.”
Ngay khi Y Vận Hiền chuẩn bị dẫn Hạ Đông Noãn vào Đại Hạ, lại
bị phản ứng của Hạ Đông Noãn gây sốc. Hắn vốn thấy Hạ Đông Noãn hoàn
toàn một bộ linh hồn xuất khiếu đứng giữa đường, tuỳ ý lái xe nhấn kèn
chửi rủa mà một chút phản ứng cũng không có, tuy chuyện của chị gái làm
sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn trước tiên muốn đem Hạ Đông Noãn an bài trong công ty, kết quả thanh âm không nặng của Hạ Đông Noãn lại mang theo sự
khẳng định không thể nghi ngờ cùng sự sắc bén đâm sâu vào linh hồn vang
lên.
Vừa đi đến phạm vi cảnh sát đang vây quanh, Hạ Đông Noãn lại
đột nhiên nói với một người cảnh sát như vậy, trong đồng tử co rút lộ vẻ gì đó nắm không rõ. Lời nói lạnh như băng cùng trấn định, nhưng lại làm cho trái tim ai nấy bỗng dưng căng thẳng, giống như có một cỗ hàn khí
chạy thẳng vào chỗ sâu nhất trong nội tâm.
Hạ Đông Noãn ép mình nhất định phải tỉnh táo, nàng không cho
phép Y Vận Hàm gặp chuyện không may, tuyệt đối không cho phép. Nếu nàng
rối loạn, vậy không giúp được cảnh sát. Nàng đột nhiên có một ý niệm
trong đầu, đó chính là không thể không cứu Y Vận Hàm, mặc kệ phải trả
giá đắt gì. Ý niệm trong đầu này làm nàng tiến nhập vào một trạng thái
kỳ quái như bị nhen lửa.
Nghe thế, lập tức có một cảnh sát lại, lấy bút nhanh chóng ghi
xuống biển số xe mà Hạ Đông Noãn nói, thực nghiêm túc bắt đầu hỏi Hạ
Đông Noãn một số vấn đề.
“Cô quen biết người bị hại? Có quan hệ gì với cô ấy?”
Mà Hạ Đông Noãn cả người đều căng cứng, cho tới giờ Y Vận Hiền
cũng chưa bao giờ thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của Hạ Đông Noãn, đồng thời cũng không rõ thế nào việc gì của chị mình cũng đều có quan hệ với nàng.
“Có quen…quan hệ cô trò, thêm quan hệ gia đình.”
“Hôm nay vì sao lại xuất hiện ở đây?”
“Hẹn ăn cơm tối.”
“Định trò chuyện cái gì?”
“Gặp mặt thôi, không nghĩ gì cụ thể.”
Hạ Đông Noãn theo bản năng siết chặt chiếc lắc nắm trong tay,
nhớ tới một buổi tối vốn tưởng tượng tốt đẹp, trong lòng lại như kim
đâm, có cảm giác đau đớn khó có thể chịu được. Nàng nghĩ mình sẽ khóc,
nhưng không, giống như chỉ cần vừa khóc một cái, Y Vận Hàm sẽ thật sự
rời xa mình. Nàng tuyệt đối sẽ không cho phép Y Vận Hàm xảy ra chuyện
gì, nếu chị ấy thiếu một cọng tóc, nàng nhất định sẽ làm cho tên bắt cóc kia sống không bằng chết.
Nàng đột nhiên nhớ tới trước đây khi mình còn ở nhà trẻ, vẫn
đều là một cô bé ngoan ngoãn siêu cấp dễ bắt nạt, làm cho giáo viên đều
đau lòng nàng thường xuyên bị một số bạn học nam bắt nạt, thương tích
đầy người. Hạ Đông Noãn cũng không so đo với bọn họ, cũng không đánh
trả, chỉ là khi bị thương cũng không khóc không nháo, chỉ mở to mắt
khiến người ta đau lòng.
Nhưng có một lần, món quà sinh nhật mà nàng vẫn mang theo trên
người, con gấu Teddy mà mẹ nàng mang từ công ty về tặng, nàng vẫn coi là trân bảo, kết quả lại bị một cậu bạn cùng lớp ném xuống đất, còn dùng
kéo chọc đến nỗi thủng khắp nơi. Mọi người đều nghĩ Hạ Đông Noãn sẽ lại
lặng im thừa nhận.
Nhưng không ai ngờ Hạ Đông Noãn luôn luôn ôn hoà giống như ngây ngốc ngơ ngác thế nhưng trực tiếp kéo cậu nam sinh kia, quyền đấm cước
đá, còn trực tiếp dùng kéo đâm, làm cậu bé kia đau quá khóc lớn. Nếu
không phải giáo viên đúng lúc ngăn cản, cậu bé kia có lẽ đã đi gặp
Thượng Đế. Chính như vậy, Hạ Đông Noãn còn nói với cậu nam sinh trong
lòng giáo viên: “Gặp mày một lần, đánh một lần.” Làm cậu nam sinh kia sợ tới mức không dám đến trường nữa, cha mẹ hắn đành phải cho hắn chuyển
trường.
Mặt âm u trong lòng toàn bộ mạnh mẽ xuất hiện, tuy rằng nàng
không biết là ai làm, nhưng nàng nhất định sẽ khiến kẻ đó trả giá đắt
gấp trăm lần. Nàng đột nhiên nhớ tới ba mẹ mình cũng là kiểu người có
tính chiếm hữu lẫn bao che khuyết điểm rất mạnh, nàng vẫn cảm thấy
phương diện này mình không giống ba mẹ mình, thì ra, cũng không phải
không giống, mà là không gặp được thứ gì làm mình để ý. Y Vận Hàm chính
là thứ mà người khác không thể chạm vào, ai cũng không thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT