Quả nhiên vẫn là bé Dưa Ngốc không có kinh nghiệm, rõ ràng là
người muốn nằm trên, nhưng kết quả lại thẹn thùng đến nỗi căn bản không
dám chạm vào mình.
Nghe trong hơi thở Y Vận Hàm tràn đầy tiếng cười, cảm thụ được
vành tai bị chất lỏng ẩm ướt bao lấy, toàn thân Hạ Đông Noãn như vây
trong trạng thái bị thiêu đốt, chỗ đó là nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể
nàng, nay lại bị người kia ngậm trong miệng, mà ngón tay thon dài mảnh
dẻ còn va chạm vào sương sớm dính dính, Hạ Đông Noãn vốn trúc trắc liền
khẩn trương cực, không biết nên phản ứng thế nào.
Đầu ngón tay với những khớp xương rõ ràng của Y Vận Hàm phớt
qua hai gò má bởi vì khẩn trương mà nghẹn hồng của Hạ Đông Noãn, thân
thể lại chậm rãi trở nên càng thêm mềm mại. Bởi vì Hạ Đông Noãn đụng
chạm không đúng trọng điểm lại quá mức rụt rè cẩn thận không chỉ càng
dấy lên lửa nóng thiêu đốt thân thể cô, mà ngược lại còn tăng thêm một
thứ hư không trống rỗng muốn ăn lại ăn không được. Cô ngượng ngùng dùng
hai chân kẹp chặt ngón tay Hạ Đông Noãn còn đang nghỉ chân một bên không tiến, phải biết, người có thể khiến cô làm như vậy kỳ thực cũng chỉ có
người đặc biệt như Hạ Đông Noãn.
Tay bị kẹp lấy đủ để làm cho Hạ Đông Noãn dù là người ngốc nhất thiên hạ cũng hiểu được ám chỉ trong đó, trong óc giống như có một bộ
động cơ vĩnh viễn càng không ngừng xoay tròn, mang theo dục vọng của
nàng xông phá nhà giam lý trí. Hạ Đông Noãn lấy ngón tay nhẹ nhàng lướt
qua nơi mẫn cảm ẩm ướt thần bí của Y Vận Hàm, tựa hồ luyến tiếc tiếng
hít thở dồn dập mê người bên tai cùng dáng vẻ bứt rứt quyến rũ của Y Vận Hàm khi muốn mà không chiếm được. Ngẫu nhiên va chạm vào hạt châu sưng
to kia, sung huyết giống như một viên đậu đỏ làm cho người ta mê say,
kích thích xúc giác nơi đầu ngón tay Hạ Đông Noãn.
“Hàm, chị ướt quá!” Tiếng cười khẽ bên tai làm cho thân thể Y
Vận Hàm càng thêm mẫn cảm, dòng nước ấm không thể khống chế nháy mắt lại chảy ra không ít.
Cứ như không được dạy mà biết, Hạ Đông Noãn tìm được hạt đậu đỏ sưng đỏ kia, bắt đầu lấy tay vui vẻ chơi đùa, cảm thụ được cảm giác
dính ướt bao trùm đầu ngón tay, bỗng nhiên Hạ Đông Noãn rút tay ra, nhìn chất lỏng dâm mỹ quấn trên đó, le lưỡi ra liếm ngón tay mình, hương vị
đặc hữu thuộc về Y Vận Hàm làm cho nàng mê muội. Cũng không quản người
dưới thân biểu tình kinh ngạc thế nào, nàng cúi người, cởi chiếc quần
lót đã sớm ướt đến trong suốt kia ra, thấp đầu hôn lên mảnh cây cối đã
sớm lầy lộ không chịu nổi.
“A ~” Đầu lưỡi Hạ Đông Noãn nhẹ nhàng đảo qua, một dòng điện
bắn thẳng vào tim hai người, thân thể Y Vận Hàm không tự giác kịch liệt
run rẩy một chút, nước ấm càng tiết ra nhiều hơn. Thị giác bị mãnh liệt
đả kích cùng cảm giác cường liệt ở hạ thân mau chóng làm cho cô cảm thấy thẹn cực kỳ, cô chưa bao giờ để cho bất kỳ ai từng làm như vậy.
“Đừng ~” Theo bản năng, Y Vận Hàm đưa tay muốn che, chính lúc
này Hạ Đông Noãn đỏ mặt, lại làm ra một động tác cực kỳ ái muội khiêu
khích. Nàng kiều mỵ đẩy mấy ngón tay Y Vận Hàm đang với ra, sau đó nhanh chóng ngậm lên nụ hoa động tình, càng nhập tâm hút lấy mật hoa chảy ra
vì nàng, mặc kệ vẻ kinh ngạc cùng xuân tình ngập tràn trên mặt Y Vận
Hàm.
Hạ Đông Noãn dùng lưỡi đưa đẩy chơi đùa nhị hoa, gạt ra một
tầng lại một tầng trở ngại, thẳng cho đến khi chạm được chỗ động tình
sâu thẳm bên trong. Mà Y Vận Hàm chỉ có thể theo bản năng cong người,
thân thể giống như không phải của mình, càng không ngừng muốn tới gần Hạ Đông Noãn. Trong đầu ngưng tụ hình ảnh Hạ Đông Noãn say sưa cúi đầu,
thân thể lại cảm thụ được cảm giác chiếc lưỡi mềm mại đang nhảy múa ở
nơi tư mật, thanh âm nhấm nuốt bỗng nhiên bị phóng đại cùng vô số khoái
hoạt mênh mông ập tới làm cho tiếng rên rỉ của Y Vận Hàm cũng trở nên
đứt quãng.
Tay Y Vận Hàm bởi vì nắm chặt ga giường mỏng manh mà trắng
bệch, cố nén cỗ thuỷ triều dâng lên, thân thể đã hoàn toàn không phải
chính mình, cảm giác này thật giống như mọc lên đôi cánh, càng ngày càng bay cao, càng tới gần thiên đường.
Hạ Đông Noãn không thẹn thùng do dự nữa, bởi vì khi nàng đột
nhiên ngẩng đầu vốn định nhìn xem mình có làm cho Y Vận Hàm thư thái
không, lại bất chợt thấy được Y Vận Hàm động tình, mỵ hoặc đến cốt tuỷ,
sợi tóc hỗn độn cùng hai má phiếm hồng làm nổi bật đôi con ngươi khép mờ mà ý loạn tình mê, mang theo dục vọng sâu sắc đối với mình.
Một khắc ấy, Hạ Đông Noãn đột nhiên lý giải những kẻ hôn quân
chỉ độc sủng một người, mặt trời lên đến ba sào rồi cũng không muốn tảo
triều là vì sao, vẻ tuyệt sắc này, cảm giác người đó nở rộ vì mình thật
sự làm cho nàng thoả mãn tột đỉnh, thật muốn trực tiếp đem Y Vận Hàm hoà vào thân thể của mình, từ nay về sau không bao giờ chia lìa nữa.
Hạ Đông Noãn không tạm dừng, lại tiếp tục dùng chiếc lưỡi đinh
hương quay cuồng xoay tròn ở chỗ đó của Y Vận Hàm, xảo diệu lướt trên
đường cong chữ S, trêu chọc thân thể Y Vận Hàm khó nhịn run rẩy, giống
như không đủ, lại không biết đi nơi nào tìm thoả mãn, nước suối tình yêu càng không ngừng tuôn trào ra bên ngoài, động tác vặn vẹo càng như đổi
tư thế để Hạ Đông Noãn có thể nhấm nháp mình dễ dàng, thân thể mềm nhũn, hoàn toàn sa lầy.
“Noãn ~ a ~ ……. em……” Hạt châu nho nhỏ bị Hạ Đông Noãn đùa giỡn mà trở nên sưng phồng, càng đậm màu. Một tiếng thở dốc rên rỉ truyền
vào tai Hạ Đông Noãn, kích thích mọi cảm quan tri giác của hai người. Y
Vận Hàm có chút ngượng ngùng, bản thân cũng không thể lý giải mình thế
nhưng lại phát ra âm thanh dâm loạn như thế. Thứ chất lỏng ngọt ngào
thực sự quá mức mỹ vị làm cho Hạ Đông Noãn yêu thích không ngừng được
động tác liếm mút.
Y Vận Hàm tuỳ ý để con thú nho nhỏ Hạ Đông Noãn này tuỳ ý lưu
lại dấu vết trên người mình, dung túng những ngón tay ngây ngô của nàng
mang theo dòng điện phớt qua mỗi chỗ trên cơ thể, đầu lưỡi mềm dẻo ra
vào bộ vị tư mật của mình.
Khoái cảm tràn ra, khoang miệng còn vương vương vị Y Vận Hàm,
Hạ Đông Noãn rút lưỡi mình ra, cúi người hôn lên môi cô, cạy mở khớp hàm cô, trấn an môi dưới bởi vì người kia chịu đựng kiềm chế không rên rỉ
mà bị răng nanh cắn in hằn một ấn ký. Nhưng Y Vận Hàm lại bởi vì cái
lưỡi của Hạ Đông Noãn rời khỏi, đột nhiên cảm thấy hạ thân trống rỗng
đáng sợ, chỉ có thể theo bản năng kẹp lấy eo Hạ Đông Noãn, gian nan cọ
xát. Hạ Đông Noãn nâng hai má Y Vận Hàm lên, nhìn cô đắm chìm trong dục
tình có chút mê loạn, yêu đến mức trái tim cũng âm ỷ nhức nhối.
Ngón tay nàng mang tính thăm dò trượt vào địa phương ướt át,
dán chặt lên vách tường thịt gian nan tiến về nơi càng thâm sâu hơn.
Chặt quá, đây là cảm giác của Hạ Đông Noãn. Vừa tiến vào liền cảm giác
được đoá hoa giống như không kịp chờ bám lấy, ngón tay bị bóp chặt cứng, làm cho nàng nửa bước khó đi.
Tiến vào ôn nhu vô cùng lẫn ánh mắt toát lên mạt động tình
không nỡ, làm cho nơi mềm mại trong đáy lòng Y Vận Hàm hoàn toàn sụp đổ. Dưới thân từng chút một bị lấp đầy, cô gái đang đè nặng trên người mình đang khẩn trương mà mê loạn nhìn mình. Dù Y Vận Hàm phong lưu đa tình
cũng giống như lần đầu tiên nếm thử chuyện này, sự dị động trên thân thể cùng sự tê dại như có dòng điện chạy qua lưu lại thay thế hết mọi cảm
giác, tốt đẹp triệt để lại làm cho cô không nhịn được gắt gao nhíu mày.
“Sao thế? Em làm không đúng à?” Hạ Đông Noãn nguyên bản còn có
chút khẩn trương nhìn thấy Y Vận Hàm nhăn mặt thì nghĩ động tác của mình làm cho cô không thoải mái hay đau đớn, ngón tay lập tức khựng lại, bị
vách tường siết chặt cũng không dám cử động nửa phần.
“Noãn, em nói thật đi, đây là lần đầu tiên à? Sao em thuần thục thế?” Y Vận Hàm giận dữ nói, bởi vì ngừng lại, tinh thần tan rã thần
kỳ.
“Mới! Không! Có! Đây là lần ~ đầu ~ tiên của em!” Hạ Đông Noãn
như bị chạm phải đuôi, tay kia thì kéo mặt Y Vận Hàm đang nghoảnh qua
hướng khác lại, phi thường nghiêm túc nói. Nhìn Hạ Đông Noãn nghiêm túc
như thế, Y Vận Hàm “xì” một tiếng bật cười, tiểu sắc lang của cô thật
quá đáng yêu, sự chăm chú tốt đẹp đó chỉ thuộc về riêng mình, quả thật
làm cho người ta hạnh phúc muốn khóc.
“Chị yêu em!” Lúc này, Y Vận Hàm không cười, ngược lại khoé mắt còn hàm chứa một mạt nước mắt, ngữ khí vô cùng sủng nịnh. Hạ Đông Noãn
kinh ngạc nghe Y Vận Hàm thình lình thốt ra những lời này, chưa bao giờ
chính thức như vậy, chưa bao giờ khuôn mặt cô chân thành như thế, mang
theo chút nức nở cùng nét mặt không sợ hãi. Chính bởi một câu này, Hạ
Đông Noãn nhịn không được run rẩy.
Hạ Đông Noãn hàm chứa nước mắt, cúi người xuống gần sát bên tai Y Vận Hàm, nhẹ giọng dùng âm lượng chỉ đủ mình Y Vận Hàm nghe thấy, trả lời câu hỏi làm cho thân thể cả hai người càng thêm sôi trào.
Bên tai Y Vận Hàm là lời hứa hẹn dịu dàng của Hạ Đông Noãn,
dưới thân cảm thụ được ngón tay nàng lại bắt đầu thong thả ra vào trong
thân thể của mình.
Cơ thể Hạ Đông Noãn cũng hùa theo tiết tấu của ngón tay, kề sát da thịt trơn mịn như lụa của Y Vận Hàm bắt đầu cử động, tần suất ngón
tay ra vào đã chậm rãi nhanh hơn, chỉ cảm thấy người dưới thân hơi nhíu
mày, nửa như thống khổ lại nửa như hưởng thụ. Trong người giống như có
thêm một trái tim, cũng có mạch đập, càng đập càng gấp.
“Ah ~ Noãn, chậm một, chút.” Một câu nói bị Y Vận Hàm ngắt
quãng phá nát thành mảnh nhỏ, chỉ vì khoái cảm tích luỹ đã sắp nhấn chìm cô, cảm giác ra vào giữa hai chân, Hạ Đông Noãn thậm chí còn cong ngón
tay làm cho trong đầu cô tựa như bị vô sống dòng điện chạy qua, chỉ còn
khí lực rên rỉ, những lời muốn nói đều không thể hội tụ thành một câu
trong đầu. Phảng phất như thể gọi tên Hạ Đông Noãn là tất cả những gì
mình có.
Dục vọng không ngừng nghỉ làm cho Hạ Đông Noãn tăng tốc độ ra
vào, toàn bộ ngón tay kề sát đùi đều bị chất lỏng ngọt ngào dính ướt, dù cho Y Vận Hàm cầu xin tha thứ thì cũng không có cách làm cho nàng dừng
lại. Nàng thích bộ dáng Y Vận Hàm nở rộ dưới ngón tay mình như thế, nàng thích nghe Y Vận Hàm không nhịn được kích tình gọi mình “Noãn.” Nàng
không muốn cũng không bao giờ muốn một mặt kiều mỵ đó của Y Vận Hàm lại
bị ai đó khác nhìn, nàng phải một mình độc chiếm.
Ý nghĩ muốn chiếm hữu không hiểu đến từ đâu này làm cho cả thể
xác và tinh thần Hạ Đông Noãn đều gia tốc lên, giống như muốn đem ấn ký
đó chặt chẽ khắc sâu lên người Y Vận Hàm, tất cả tình yêu đều hoá thành
đầu ngón tay thon dài xinh đẹp ra vào hoà với những nụ hôn ngọt ngào lấy lòng. Ngón tay Hạ Đông Noãn đã đạt tốc độ cao nhất, người nằm dưới cũng hoàn toàn không thể khắc chế niềm khoái hoạt, một tiếng rên rỉ tràn ra
từ cổ họng.
“A~!” Bỗng nhiên, trong đầu Y Vận Hàm trở nên trống rỗng, ánh
sáng mãnh liệt loá mắt giống như muốn làm cho cô đui mù từ trên trời
giáng xuống. Theo cử động với tần suất cao độ của Hạ Đông Noãn, thân thể cô trong nháy mắt kịch liệt chấn động, giống như trong lúc mơ hồ trông
thấy một thế giới hoàn toàn mới, trắng noãn thuần khiết mà nở đầy hoa
tươi, hạnh phúc rốt cuộc khắc chế không được, lớn tiếng kêu lên.
Hạ Đông Noãn cảm giác được hoa viên mê người kia co rút lại,
ngón tay thế nhưng thật sâu bị khoá trong đó, giống như có một giác hút
thật lớn chặt chẽ hút lấy mình, thuỷ triều mãnh liệt tràn ra khi người
kia leo lên đỉnh sung sướng. Một tiếng kêu cuối cùng của Y Vận Hàm làm
cho nàng như thể cũng trúng phải một dòng điện đánh úp lại, toàn bộ thân thể cũng tê dại.
Hạ Đông Noãn chậm rãi rút ngón tay ra, bên trên dính đầy chất
lỏng trong suốt, tản ra hơi thở dâm đãng, ánh lên dưới ngọn đèn. Nàng
nhìn Y Vận Hàm xụi lơ nằm trên giường, còn chưa khôi phục lại từ trong
hoan ái, khí chất biếng nhác ấy đột nhiên làm cho cõi lòng nàng được lấp đầy tràn. Thì ra chân chính có được một người là cảm giác đó, thăng hoa từ tình yêu, từ tình dục lại sâu thẳm viết tiếng yêu.
Hạ Đông Noãn cũng có chút mỏi mệt, tay phải liên tục dùng sức
làm cho sau khi nàng dừng lại có chút run rẩy. Nàng cẩn thận ôm Y Vận
Hàm, giống như ôm một con búp bê mà chỉ một chút không cẩn thận sẽ phá
hư, vô cùng thân thiết cọ xát bên tai cô: “Hàm, chị là của em, cũng chỉ
cho phép là của em.” Hạ Đông Noãn nỉ non những lời cố chấp cùng chiếm
hữu mà nàng chưa bao giờ nói.
Y Vận Hàm nhẹ nhàng gật đầu, tựa hồ hưởng thụ sự ôn nhu sau khi điên cuồng này, cảm giác từ thân thể tới trái tim đều thuộc về một
người thật sự rất làm người ta thoả mãn. Y Vận Hàm tuỳ ý để da thịt còn
nóng bỏng của Hạ Đông Noãn dán sát lên người mình, trọng lượng mà sinh
mệnh có thể thừa nhận thì ra không nhẹ không nặng như vậy, lại chỉ có
sức nặng của một người duy nhất. Sau khi hoan ái, thân thể đã sớm phóng
ra hết sức sống của từng tế bào, mà giờ phút này, cô thầm nghĩ ôm bé Dưa Ngốc của mình, trả lại cho người đó hết thảy, cho dù nàng đã mệt chết,
thể lực đã cạn kiệt từ lâu.
Nhìn nét mệt mỏi chợt loé lên trong mắt Y Vận Hàm, tuy rằng Hạ
Đông Noãn chờ mong Y Vận Hàm có thể làm việc tương tự với mình, nhưng ý
nghĩ đáng xấu hổ đó khó mà nói ra, lại sợ Y Vận Hàm mệt, vì thế mọi ham
muốn cùng hy vọng đều biến thành nhượng bộ lấy lòng. Lật ngược không
thể, thì tắm uyên ương cũng được. Hạ Đông Noãn hết sức ôn nhu nhẹ giọng
hỏi: “Hàm, chúng ta đi tắm nhé.”
Nhận được là câu trả lời dày đặc giọng mũi của Y Vận Hàm, kéo
dài giống như một con linh xà tiến vào trong lòng, thè ra cái lưỡi câu
người trí mạng, chiếm lấy lồng ngực Hạ Đông Noãn, nàng cảm thấy cả đời
này sợ là mình cũng sẽ không có cảm giác với những người khác nữa. Đã
từng trải qua, gặp được một người con gái như thế, ai còn đủ để có thể
lọt vào mắt mình đây?
Trong phòng tắm, sương mù ấm áp dạt dào, Hạ Đông Noãn bật máy
sưởi lên cao nhất, sợ làm đông lạnh Y Vận Hàm đang trần trụi. Nàng đưa
tay xuống thử nước trong bồn tắm, đủ nóng mới chuẩn bị để Y Vận Hàm tiến vào, kết quả lại thấy khuôn mặt Y Vận Hàm tươi cười như trêu tức dựa
lên bồn rửa mặt.
“Chị, làm gì thế?” Hạ Đông Noãn đột nhiên nghĩ đến mình hiện
tại không một mảnh vải, mà ánh mắt Y Vận Hàm lại không chút che dấu di
chuyển trên thân thể mình, cảm giác này thật giống như có một ngàn con
kiến di chuyển trên người, ngứa ngáy từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.
“Vừa rồi đều nhìn hết rồi, giờ còn ngượng ngùng cái gì?” Y Vận
Hàm đứng bên bồn tắm nhìn Hạ Đông Noãn đã lâu, bắt đầu từ khi hai người
rời giường, tầm mắt Hạ Đông Noãn cũng không dám đối diện với mình. Người vừa rồi chuyện mặt đỏ tim đập như thế cũng có thể làm, bây giờ lại thẹn thùng, lóng ngóng tay chân ngay cả nhìn cũng không dám nhìn mình như
thế thật cũng chỉ có người thần kỳ như Hạ Đông Noãn mới vậy thôi. Cô mở
miệng trêu đùa, thân thể mỏi mệt, mồm mép lại một chút cũng không buông
tha Hạ Đông Noãn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT