Hạ Đông Noãn vẻ mặt mê say cách lớp vải áo liếm mút một chút
thỏ ngọc mềm mại ôn nhuận của Y Vận Hàm, dục vọng bản năng khiến nàng
ngây ngô luống cuống lại không nhịn được tới gần, tay kia thì có chút
rụt rè lại khắc chế không được đặt lên một đầu thỏ ngọc khác, nhẹ nhàng
ma sát, không dám dùng sức, nhưng đủ để làm cho người dưới thân khẽ run
rẩy.
Nàng cũng không biết năng lực bắt chước của mình lại tốt như
vậy, là do dục vọng chôn giấu quá sâu trong đáy lòng, hay là một thứ bản năng không cần học cũng hiểu, nàng chỉ biết là, cô gái trước mắt làm
cho trái tim mình yêu đến bắt đầu nhức nhối.
Bởi vì liếm mút mà xuất hiện một vòng ẩm ướt, làm cho chỗ nổi
lên kia có vẻ càng thêm trong suốt. Hạ Đông Noãn thậm chí không kịp cởi
quần áo của Y Vận Hàm, đã ngậm điểm đỏ nho nhỏ kia vào miệng, dùng đầu
lưỡi tận tình khơi gợi nó dựng lên. Nàng có chút đùa dai nhay nhay viên
tròn nho nhỏ đã bắt đầu phiếm hồng, thoả mãn nghe được Y Vận Hàm chịu
không nổi kích thích mà hít không khí, tiếng rên rỉ nhỏ vụn tựa như
thuốc kích thích, chui vào màng tai Hạ Đông Noãn, cổ vũ mỗi một tế bào
rơi vào hưng phấn nhảy nhót.
Y Vận Hàm tự nhiên biết chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp, phân chờ
mong cùng khẩn trương trong lòng giống như vén lên lớp mặt nạ thoải mái
không kiềm chế mà cô quen dùng, để cô như trở về những năm tháng xanh
miết của thời thiếu nữ khi mối tình đầu chớm nở. Nhưng mà, cô không còn
lần đầu tiên, tiểu Noãn có để ý không? Nếu cô mở miệng nói những lời đó, có thể nào……Từng bởi vì hồi còn trẻ không biết bảo vệ bản thân thế nào, tuỳ ý đánh mất một thứ quan trọng của một nữ nhân, nhưng hết thảy đều
đã xảy ra, không thể quay đầu, cũng không có cơ hội hối hận.
Y Vận Hàm đột nhiên trở nên do dự không quả quyết, lý trí còn
sót lại nói với cô nên dừng lại. Vì thế, cô hết sức khắc chế cảm giác
mau chóng dâng tràn khi điểm mẫn cảm bị dịu dàng kích thích, nâng cằm Hạ Đông Noãn lên, nhìn ánh mắt bị tình dục che kín mà hơi ửng hồng nhưng
vẫn không mất vẻ hồn nhiên kia, khó khăn hỏi, cổ họng như nghẹn lại, làm thanh âm cô khàn khàn dị thường.
“Noãn.”
“Ừ?”
“Nếu, chị nói, đây không phải lần đầu tiên. Em, có để bụng không?”
Hạ Đông Noãn bị bàn tay ôn nhu ôm lấy khuôn mặt, không biết vì
sao không khí đang tốt như vậy mà Y Vận Hàm lại đột nhiên dừng lại để
nói chuyện với mình, nhưng nàng vẫn từ trong ánh mắt Y Vận Hàm nhìn thấy được ngọn lửa bởi vì tình yêu mà cháy rừng rực. Chỉ là vẻ mặt nghiêm
túc đó cùng câu nói tiếp theo lại làm nàng có chút khổ sở.
Câu nghi vấn kia như một cây kim đâm vào lòng Hạ Đông Noãn,
cũng như một câu tự hỏi trong thâm tâm nàng. Nàng có chút ngơ ngác nhìn, phản ứng gì cũng đình trệ. Không phải lần đầu tiên, hình như không có
gì kỳ lạ, việc đó như thể trong tưởng tượng của mình cũng là chuyện hiển nhiên. Vậy vì sao trái tim vẫn nhói đau đây? Nàng tự hỏi chính mình,
thật sự không ngại sao?
Có lẽ, đó không phải là để bụng. Hạ Đông Noãn biết mình sẽ
không vì chuyện Y Vận Hàm có phải còn lần đầu tiên không mà thay đổi
thái độ yêu cô, nhưng cũng không hiểu vì sao lòng mình lại đau đến thế,
mà sự đau đớn này chỉ có thể đợi đến khi nàng trưởng thành rồi mới hiểu
được, đó là sự ảo não cùng mất mát vì không thể tìm được Y Vận Hàm trong những năm tháng rực rỡ nhất, để trao cho cô một tình yêu tươi đẹp đắm
say nhất, chứ không phải vì để ý tới quá khứ của cô, mà là đau vì những
tổn thương mà người con gái này từng phải chịu.
Nhìn sắc mặt hơi kinh ngạc cùng phản ứng không thể lập tức đưa
ra câu trả lời của Hạ Đông Noãn, trong ánh mắt hồn nghiên không che dấu
lộ ra một tia cảm xúc khó hiểu, trái tim Y Vận Hàm bỗng nhiên bắt đầu
trầm xuống. Có để bụng vốn là phản ứng rất bình thường, nhưng vì sao
trái tim cô lại vẫn đau đến thế, chóp mũi lại cay cay thế này đây? Y Vận Hàm cười thầm mình kỳ vọng quá lớn, vì thế đến khi thất vọng liền có
hơi không thể thừa nhận.
“Vậy, chị đi ngủ trước.”
Y Vận Hàm ảm đạm xoay người, dù là nữ nhân trên tình trường rất phong vân giờ phút này cũng không biết nên phải làm thể nào để đối diện với người con gái mới một phút đồng hồ trước còn đang lấy lòng mình.
Bóng lưng so với chính diện càng tuyệt tình, nhưng cũng đồng dạng càng
có thể làm cho người ta cảm giác được sự yếu ớt của người đó.
Hạ Đông Noãn bỗng nhiên ý thức được phản ứng của mình có thể
làm tổn thương Y Vận Hàm, tâm tư của con gái rất tinh tế, luôn có thể
nhanh chóng nắm được thứ cảm xúc rất nhỏ này. So với việc nghe những lời nói đó, Hạ Đông Noãn cảm thấy mình càng sợ Y Vận Hàm xoay lưng lại với
mình như thế, giống như hàm chứa một sự thất vọng sâu sắc, làm cho người ta bỗng dưng đau lòng vạn phần.
“Vận Hàm.” Hạ Đông Noãn từ phía sau giữ chặt thân ảnh muốn rời
đi của Y Vận Hàm, hai tay xuyên qua vòng eo mảnh khảnh kia, ôm chặt lấy, giống như ôm bảo bối trân quý nhất thế giới này. Tựa đầu lên lưng Y Vận Hàm, có chút nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Không phải như chị nghĩ đâu, em
chỉ là không hiểu, chỉ hoang mang, chỉ là phản ứng có chút trì độn mà
thôi.”
Thanh âm Hạ Đông Noãn trầm thấp sâu kín, có cảm giác bất đồng
với kiểu ngượng ngùng trước kia, đột nhiên có cảm giác thực xa xôi, sâu
kín tiến vào lòng Y Vận Hàm, mang theo cảm giác làm tâm thần yên ổn đặc
thù: “Chỉ là bởi vì không thể trở thành người đầu tiên của chị nên em
cảm thấy có chút tiếc nuối mà thôi. Rất đau lòng, chưa bao giờ đau như
vậy. Cho nên, đừng xoay lưng lại với em, sẽ càng đau hơn. Em, em yêu
chị!”
Hạ Đông Noãn theo bản năng nhẹ nhàng dụi dụi vào lưn Y Vận Hàm
vài cái, có ý làm nũng, nhưng cảm giác ôm người kia vào trong lòng tuyệt vời tới mức làm cho nàng không muốn buông tay, cả đời cũng không. Không biết nên làm thế nào để đem tình yêu sắp sửa bao trùm lấy mình này nói
cho Y Vận Hàm biết, nhưng động tác có thể chứng minh hết thảy. Cái ôm
của nàng, lời của nàng, kèm theo luận điệu không thành thục, cũng như
khẩu khí bối rối không hiểu, lại là những lời tình thoại ôn nhu động
lòng người nhất mà Y Vận Hàm từng nghe qua.
Lời nói giữa tình nhân chính là có ma lực như vậy đó, mới một
giây trước trái tim còn chìm dưới vực, hiện tại lại chậm rãi bay lên
thiên đường, theo đó Hạ Đông Noãn có chút si ngốc hỏi “Chị, có bằng lòng để em trở thành người cuối cùng của chị không?”, thì thầm nửa như tự
nói với mình, hoặc ẩn chứa tâm tình như cúng bái, hơi mang theo run rẩy, lại sâu thẳm lọt vào lòng Y Vận Hàm, toát ra một vầng thái dương nho
nhỏ.
Y Vận Hàm không nói gì nữa, chỉ dùng hành động để chứng minh
hết thảy. Cô xoay người nắm tay Hạ Đông Noãn đi đến căn phòng mình từng
có duyên ngủ một đêm, khoá cửa phòng, đem hai tay Hạ Đông Noãn vòng lên
cổ mình, không còn gì cố kỵ hay trở ngại, thể xác và tinh thần thể hiện
quyền sở hữu hôn lên đôi môi thơm làm cho mình ngây ngẩn lại lưu luyến
không quên kia.
Dục tình còn chưa biến mất, trong nháy mắt đã bị nụ hôn sâu
nóng bỏng một lần nữa nhen nhóm lên, một màn xuân sắc diễn ra trong
phòng ngủ, cùng với hai thân thể càng ngày dựa càng gần, cơ hồ không có
khoảng cách.
Vận mệnh luôn đặc biệt trùng hợp, cũng một đêm của mấy tháng
trước đó, Hạ Đông Noãn chịu đựng nghĩ sự xúc động của mình chỉ là một
sai lần, hôm nay lại muốn chân chính hoà làm một với cô ấy, hai người
cũng thật sự biến thành quan hệ đó. Hiện tại nàng có thể danh chính ngôn thuận đối diện với cô gái khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại này, muốn làm gì thì làm, để cho cô ở dưới thân mình hầu hạ. Bỗng
nhiên, Hạ Đông Noãn cảm thấy hạnh phúc tới có chút bất ngờ, lại làm cho
người ta nhịn không được mừng rỡ đến rơi lệ.
Thế giới này, nói điên cuồng cũng thật là điên cuồng.
Hạ Đông Noãn không nghĩ nhiều, chuyên tâm cảm thụ, trao đi, bởi vì đây là lần đầu tiên của nàng, dù đòi lấy hay cho đi, cũng đều là
thời khắc quan trọng nhất. Môi nàng hết lần này đến lần khác ma sát đè
ép môi Y Vận Hàm. Nhưng như thế cũng vẫn không thể làm cho nàng thoả
mãn. Ngọn lửa toàn thân bị Y Vận Hàm cọ xát mà bốc lên, cái lưỡi không
bị cản trở ở trong khoang miệng người truy ta đuổi. Nàng chưa bao giờ
biết mình lại cảm giác trống rỗng đến thế, cần một ai đó đến lấp đầy chỗ trống ấy thế này.
Y Vận Hàm bị Hạ Đông Noãn ôn nhu đè lên ga giường mềm mại, hai
chân quấn quýt lấy nhau, hai người đều không ngừng hút lấy mật ngọt từ
trong khoang miệng đối phương, cảm thấy thế nào cũng không đủ thoả mãn.
Hạ Đông Noãn cong đầu gối, vô thức ma sát chỗ tư mật giữa hai chân của Y Vận Hàm, bên tai vui sướng đón nhận tiếng nức nở kiều mị của Y Vận Hàm. Hạ Đông Noãn như được uống máu gà, bị tiếng rên rỉ này kích thích khí
huyết xông thẳng vào lòng.
Tay nàng đã sớm không thể thoả mãn chỉ cọ xát cách một lớp vải
áo, cánh tay nhỏ bé thừa dịp Y Vận Hàm không chú ý, từ vạt áo ngủ luồn
tới trước. Thẳng đến bất giác trên thân Y Vận Hàm đã không còn mảnh vải. Hạ Đông Noãn hơi run rẩy vuốt ve mỗi tấc da thịt trên vòng eo tinh tế,
ngón tay linh động chạm rất khẽ, giống như sợ làm tổn thương tác phẩm
nghệ thuật hoàn mỹ này, lại làm cho Y Vận Hàm bị sự âu yếm không trúng
trọng điểm này làm cho khó nhịn cực.
Y Vận Hàm bứt rứt trong người, cũng nhẹ nhàng trút bỏ quần áo
trên người Hạ Đông Noãn, nhìn bra có hình nhân vật hoạt hình trên đó, Y
Vận Hàm thật sự nhịn không được bật cười.
“Gì chứ?” Hạ Đông Noãn bất mãn vì bầu không khí đang tốt như
vậy lại bị Y Vận Hàm cười phá vỡ, hơn nữa vẻ mặt cười cợt rõ ràng mang
theo ý chế nhạo, nàng đành phải trừng phạt cắn cắn môi Y Vận Hàm.
“Không có gì, đáng yêu thôi.” Y Vận Hàm xuyên hai tay vòng qua
sau lưng Hạ Đông Noãn, nhẹ nhàng búng, giải thoát trói buộc trước ngực
nàng. Y Vận Hàm thực kinh ngạc, Hạ Đông Noãn nhìn qua chưa phát dục lại
có dáng người tốt như vậy, làm cho cô thật sự đại khai nhãn “giới”.
“Đừng nhìn!” Hạ Đông Noãn có chút ngượng ngùng, quên mất hai
tay mình còn dừng lại trên hai ngon núi đứng thẳng mê người của người
khác, xoa bóp điểm phấn hồng tròn trịa, nhìn nó trở nên cứng rắn, cùng
đợi mình đến nhấm nháp.
“Nhìn đẹp như vậy, vì sao không cho nhìn chứ!” Y Vận Hàm tỉ mỉ
thưởng thức, mặc kệ khuôn mặt hồng rực của Hạ Đông Noãn, hai tay cũng
phủ lên, bắt đầu xoa bóp. Thấy toàn thân Hạ Đông Noãn nghe lời mà nổi
lên da gà đáng yêu, bên tai cũng sung huyết.
Hạ Đông Noãn bực bội kéo hai tay nghịch ngợm của Y Vận Hàm đặt
lên hai sườn, hai mắt bắt đầu đỏ bừng, Y Vận Hàm không mảnh vải tựa như
nữ thần Athena có được thân thể với tỷ lệ hoàn mỹ trong thần thoại Hy
Lạp. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, loé lên lực hấp dẫn mê người trí mạng.
Hạ Đông Noãn cúi người, khẩn cấp thành kính hôn một đường xuống dưới, đặc biệt mê muội đối với xương quai xanh như cánh bướm cùng hai
chỗ hõm sâu trên cổ, không biết là do bản năng của nàng quá mạnh mẽ, hay thân thể biết chạm đến nơi đó có thể kích gợi dục vọng của nữ nhân càng thêm mãnh liệt. Nàng liếm mút làm Y Vận Hàm suýt chút nữa kinh hô thành tiếng, có cỗ ẩm ướt dâng lên dưới thân, làm cho Y Vận Hàm xấu hổ.
Nhẹ nhàng rạo rực ngứa ngáy cùng đầu lưỡi ướt át buông thả, Hạ
Đông Noãn không buông tha một chỗ nào, hai vú trước ngực, hai điểm đỏ
hồng, làm cho nàng yêu thích không buông tay. Hôn lên một hạt đậu, dịu
dàng đánh lưỡi vòng vòng, tay kia cũng không tha một bên khác. Mềm nhẹ
vuốt ve, rồi sau đó đột nhiên dùng sức, nhìn chỗ kia quả thực vì mình mà dựng thẳng cùng cứng rắn hẳn lên.
“Vừa rồi học được không ít nhỉ!” Y Vận Hàm chịu đựng khoái cảm
ập tới như thuỷ triều, còn không quên trêu chọc Hạ Đông Noãn, như ý
nguyện thấy được Hạ Đông Noãn ngẩng đầu, sắc mặt đột nhiên hồng rực,
trong vẻ mặt si mê pha lẫn sự ngượng ngùng bị phóng đại vô hạn, thật sự
làm cho Y Vận Hàm chỉ hận không thể một ngụm nuốt nàng.
Hạ Đông Noãn bị Y Vận Hàm thình lình ném ra một câu như thế làm nàng cảm giác mình càn rỡ, muốn làm cho nữ nhân ăn nói độc địa này câm
miệng, cách tốt nhất chính là làm cho cô không rảnh mở miệng nói chuyện. Ai nói Hạ Đông Noãn đơn thuần? Kỳ thật người không đơn thuần nhất chính là tiểu sắc lang này, chỉ bởi vì không có ai chỉ dạy thôi, nàng chỉ mất một chút liền ngộ ra đạo lý này.
Cúi đầu hung tợn hôn lên rốn Y Vận Hàm, đầu lưỡi linh hoạt chui vào, bắt đầu cao thấp trêu chọc. Hai tay cởi xuống quần ngủ của Y Vận
Hàm. Môi nàng chậm rãi di chuyển xuống, hôn qua cái bụng bằng phẳng, đi
tới tam giác thần bí mê người, loáng thoáng có thể thấy vườn hoa tuyệt
mỹ. Nàng cách quần lót nhẹ nhàng liếm cửa vào huyệt động. Quả nhiên,
động tác kia kích thích thân thể Y Vận Hàm cong lên, lời lên đến miệng
biến thành tiếng rên rỉ động tình tràn ra qua kẽ răng.
“Khả, có thể chứ?” Hạ Đông Noãn thật sự có phần khí huyết không thông, hung hăng nuốt nước miếng nhìn Y Vận Hàm cũng đồng dạng có chút ý loạn tình mê, nghiêm túc hỏi.
Hô hấp hỗn loạn đến nỗi cảm giác hít thở khó khăn, tóc phân tán trước ngực, đôi môi đỏ bừng kéo ra một sợi chỉ bạc, ánh mắt ngập dục
tình đã sớm bán đứng tiếng lòng của cô, bản thân đã lạc lối trong đêm
dâm mỹ này, lý trí gì đều đều biến mất hầu như không còn.
Y Vận Hàm nhìn Hạ Đông Noãn ngẩng đầu dậy, khuôn mặc bị tình
dục tra tấn trở nên càng tuyệt sắc, cô hoàn toàn bị cô gái trước mắt này hấp dẫn. Trong lòng lại bực bội, đã đến mức này còn hỏi có thể không,
chẳng lẽ mình nói không thể là em ấy có thể lập tức dừng lại.
Kỳ thật Y Vận Hàm cũng chưa nói gì, chỉ ôn nhu kéo thân mình Hạ Đông Noãn qua, nhẹ nhàng phà hương thơm bên tai nàng, bỗng nhiên không
hề báo trước ngậm lấy vành tai Hạ Đông Noãn, ôn nhu cắn xé, tay kia thì
lại đưa ra đáp án cho câu trả lời kia. Cô đè lại bàn tay mềm mại đáng
yêu của Hạ Đông Noãn, chậm rãi đưa nó dọc theo đường cong cơ thể mình,
luồn vào lớp quần lót đi tới khu tam giác đã sớm ướt đẫm, cười khẽ
thưởng thức thân thể nóng lên của Hạ Đông Noãn, sau đó tuỳ ý để nàng
tiếp tục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT