Lương Sơ Lam lắc lắc đầu, Trần Mặc luôn rất chói mắt, tựa như một
ngọn lửa hừng hực cháy, tất cả những người bên cạnh đều biến thành người phối hợp cùng làm nền cho cô, mặc kệ xung quanh cô có bao nhiêu người,
luôn có thể liếc một là nhận ra cô gái xinh đẹp tràn đầy sức sống nở rộ
giữa đám đông này.
Trần Mặc xinh đẹp khí thế hừng hực, dưới ánh mặt trời lớn mật phơi
bày dáng người, một bộ không thèm để tâm đến ai. Trần Mặc nhắm hai mắt
lại, tựa hồ thực hưởng thụ ánh mặt trời trên bờ cát. Chỉ liếc mắt một
liền khiến Lương Sơ Lam siết khăn tắm chặt hơn một chút, đồng thời đập
vào mắt nàng còn có mấy người đứng một bên chỉ trỏ Trần Mặc, bao gồm đám đàn ông len lén ngoái đầu ngắm cùng đám phụ nữ hâm mộ ghen tị. Bỗng
nhiên giờ khắc này, trong lòng Lương Sơ Lam bắt đầu nảy sinh cảm giác
không thoải mái.
Nàng là người bảo thủ, truyền thống, thậm chí không thích đồ quá hở
hang khêu gợi, nhưng nàng càng chán ghét ánh mắt không thèm che dấu của
đám đàn ông kia. Nhìn Trần Mặc gợi cảm chói mắt, còn cả ánh mắt trơ tráo của đám đàn ông lưu luyến nhìn ngang lướt dọc trên thân thể cô, Lương
Sơ Lam không hiểu sao đột nhiên có cảm giác lãnh địa của mình bị xâm
phạm, khiến nàng rất muốn dùng một chiếc khăn tắm thật lớn bọc kín Trần
Mặc, không để những kẻ kia tiếp tục dùng ánh mắt mê đắm ngắm nhìn.
Thứ cảm xúc bá đạo này tuy tới một cách lạ lùng khó hiểu, nhưng Lương Sơ Lam vẫn rảo bước đi về phía Trần Mặc.
“Nơi này là Trung Quốc, không phải Mỹ!” Nói xong, Lương Sơ Lam liền
đem khăn tắm trên người ném lên người Trần Mặc, ngữ khí thật sự hoàn
toàn đối lập với mùa nè nóng bức, sóng nhiệt hầm hập này, nếu không phải trên người ấm dạt dào vì phơi nắng, Trần Mặc nhất định sẽ hắt hơi một
thật to vì nhiệt độ của câu nói vừa rồi.
Trần Mặc bị một vật mềm mại cùng bóng ảnh màu đen thật lớn phủ lấy
khiến cô kinh hãi mở mắt, vừa mở mắt liền thấy Lương Sơ Lam đã xoay
người đi. Chưa kịp hiểu những lời vừa rồi có ý nghĩa gì để phản ứng lại, cũng đã bị bộ áo tắm của Lương Sơ Lam làm cho kinh ngạc, nhìn không rời mắt.
Mái tóc vốn luôn búi cao nay được thả xuống dưới, suối tóc đen dài
buông lơi, hình thành sự đối lập rõ ràng với da thịt trên vai. Ánh sáng
chói chang khắc hoạ một hình cắt hoàn mỹ trên người Lương Sơ Lam. Nếu
không phải vì ngữ khí lạnh như băng kia, Trần Mặc chưa chắc đã nhận ra
nàng, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ một Lương Sơ Lam một mực đi theo con
đường trí thức lại có đường cong nổi trội khiến người ta giật mình kinh
ngạc đến thế.
Tuy áo tắm vẫn cực kỳ quy củ, chỉ là một bộ áo tắm liền mảnh rất bình thường, nhưng mặc ở trên người Lương Sơ Lam vẫn luôn bảo thủ mà nói, cơ hồ khiến đảo điên hình tượng của nàng trong lòng Trần Mặc. Trần Mặc
chống người ngồi trên ghế, mải ngắm đến nỗi hồn quên lối về. Tầm mắt bắt đầu đánh giá từ đôi bàn chân tinh xảo, dần dần dịch chuyển lên trên.
Trần Mặc chưa từng thấy Lương Sơ Lam mặc hở như vậy, hoàn toàn không
thể tin nổi nàng thế nhưng có một đôi chân đẹp đến mức đó, cứ thích mặc
đồ công sở quả thực khiến người ta giậm chân giận dữ. Ánh mặt trời ngày
hạ khiến làn da phiếm sắc trắng gần như trong suốt, nhìn qua có cảm giác sờ lên cực kỳ thích ý, Trần Mặc thực muốn bất chấp hình tượng xông lên
kiểm tra. Bờ mông ấy, vòng eo mảnh khảnh kia, cả tấm lưng trần xinh đẹp
mà áo tắm không che đậy hết được, mỗi khi ánh mắt di động lên trên một
chút, Trần Mặc sẽ không kiềm được nuốt nước miếng.
Lương Sơ Lam đi được mấy bước, phát hiện người phía sau căn bản không đuổi theo, thế này mới quay đầu lại. Nhìn thấy Trần Mặc ngơ ngác nhìn
mình, mê gái há hốc miệng, bộ dáng như thể nhìn thấy UFO khiến Lương Sơ
Lam hận không thể quăng một tát vào mặt cô. Đặc biệt, tấm khăn tắm trên
người cô còn nửa che nửa đậy rất gợi tình, bờ vai nho nhỏ căn bản chẳng
che đậy, so với lúc đầu hoàn toàn không thèm che ngược lại có loại mỹ
cảm ôm tỳ bà che nửa mặt hoa đầy dụ hoặc, mấy tên đàn ông ở xa xa nhìn
thấy con mắt suýt chút nữa muốn rớt ra. Toàn bộ bức hoạ tuy rằng là
tranh mỹ nữ, lại khiến nàng cảm thấy chói mắt vô cùng.
Lương Sơ Lam cũng không rõ vì sao mình cảm thấy phiền muộn đến vậy,
dù sao thì bản thân nhìn thấy Trần Mặc như thế trong lòng liền cực kỳ
không thoải mái. Chẳng lẽ cô không biết trên thế giới này có một loại
người gọi là “kẻ háo sắc” sao? Trong lòng như có một ngọn lửa vô danh
đang hừng hực thiêu đốt khiến cho vách tường trái tim vốn đã có sẵn vết
nứt, giờ lại bị Trần Mặc nhóm chút lửa đốt lên nay đã bắt đầu dần dần
hoà tan, chẳng qua chính nàng cũng chưa phát hiện ra mà thôi.
Nàng cứ cảm thấy càng ở lâu bên cạnh Trần Mặc, tâm tình của mình cũng trở nên mất kiểm soát, đôi khi phát tính tình đến ngay cả chính nàng
cũng cảm thấy vô lý, cũng không biết đây là lần thứ mấy nàng không hiểu
vì lý do gì muốn phát hoả. Nhìn Trần Mặc vẫn một bộ ngơ ngẩn dại ra,
không có ý muốn đứng dậy, căn bản không cần biết bên cạnh có bao nhiêu
người muốn ăn cô ngay tại chỗ. Lương Sơ Lam lửa bốc lên đầu, hét lên một câu, ngữ khí đã lạnh lẽo tới cực điểm: “Còn không tới đây?”
“Ah ừ ừ!” Vừa rồi một xoay người của Lương Sơ Lam thật sự quá mức
kinh diễm, khiến trái tim cô đập mạnh đến lỡ nhịp. Ánh sáng xuyên qua
giữa khe hở của mái tóc dài đang bay múa, như thể ánh mặt trời xuyên qua tán rừng âm u, khiến người ta động tâm. Xương quai xanh tinh xảo làm
cho một Lương Sơ Lam vốn thanh nhã rụt rè lại thoạt nhìn gợi cảm duyên
dáng, mà khối tròn trịa đứng thẳng kia lại khiến yết hầu Trần Mặc một
phen hít thở không thông, trên mặt nổi lên rặng mây đỏ, ánh mắt cũng
không chịu rời đi.
Bị Lương Sơ Lam quát một tiếng, thế này Trần Mặc mới thu hồi ánh mắt
lưu luyến cùng tâm trí không biết đã ngao du tới tận đâu, suy nghĩ mấy
thứ 18+ linh tinh gì đó, lập tức như cô vợ nhỏ vội vàng đứng lên, lon
ton chạy lại, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng. Nếu như đám nam nhân thèm nhỏ
dãi sắc đẹp của Trần Mặc biết trong lòng đại mỹ nữ này ngày đêm mong nhớ lại là một cô gái thì có lẽ phải tìm sợi dây treo cổ mất thôi.
“Lam, đợi chị lâu quá. Hì hì.”
“Quấn khăn tắm lại, con gái con đứa ăn mặc hở hang thế làm gì!”
“Phì ~ Lam, sao chị giống mẹ em thế, đây là bãi biển, chúng ta đi bơi với đi lặn mà. Hơn nữa, chị cũng thế, gợi cảm quá, thật đẹp! Người ta
sắp chảy máu mũi nè.”
“Không đứng đắn.”
“Em biết chị thích em không đứng đắn mà. Hì hì, em cũng chỉ không đứng đắn với chị thôi.”
“…..”
Trần Mặc bật cười, tay phải trực tiếp mười ngón lồng vào tay trái của Lương Sơ Lam, cảm nhận được Lương Sơ Lam bất bình thường thuận theo ý
mình, trái tim lại bắt đầu nhảy nhót. Chẳng lẽ là chấp nhận mình tiếp
cận rồi?
Cũng không biết có phải do bị đám nam nhân kia kích thích không, lúc
này Lương Sơ Lam cũng không định bỏ tay Trần Mặc ra, như thể muốn chứng
minh chủ quyền sở hữu, tuỳ ý Trần Mặc thân thiết với mình, nếu là bình
thường thì khẳng định nàng sẽ gạt tay ra, tuy đối với con gái mà nói,
hành vi này căn bản không phải thân mật kiểu đó.
Giờ khắc này, tâm tình Trần Mặc tốt cực kỳ, đặc biệt khi nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của Lương Sơ Lam. Mới đầu cũng không biết nàng giận cái
gì, nhưng khi nhìn thấy trong mắt nàng đầy vẻ chán ghét với đám đàn ông
xung quanh, Trần Mặc tự giác quy kết cảm xúc của Lương Sơ Lam là ghen
tị, trong tâm lại không ngừng thầm vui sướng. Mọi người có nhìn ra
không, Trần Mặc là một người theo chủ nghĩa thích tự mua vui bản thân.
Cứ như vậy, hai người đi học theo bãi biển, sóng vai đi trên bờ cát.
Từng đợt sóng mang theo nước biển màu xanh lam thẫm như từ chân trời
đánh lại, hoà lẫn bọt biển màu trắng, hết lần này tới lần khác tràn lên
bờ cát. Nước biển xanh thẳm, dưới ánh mặt trời phản chiếu vô số sắc màu
sặc sỡ. Mỗi bước hai người đạp xuống đều có thể thấy cát mềm mại chậm
rãi lún xuống, hiện ra một dấu chân không nông không sâu. Một đôi dấu
chân cứ như vậy dọc theo đường cong của thuỷ triều lên xuống, trải dài
về phía trước.
Ánh mặt trời đem bóng của hai người kéo thật dài, bầu trời gần đến
mức như có thể vươn tay chạm tới. Cảm thụ được mềm mại quẩn quanh giữa
những ngón tay, bàn chân được nước biển ấm áp gột rửa, còn có sự ấm áp
được nắng sớm bao bọc. Cảm giác tốt đẹp như không thực này khiến Trần
Mặc xuất thần, nếu có thể vẫn cứ giữ nguyên thế này thì thật tốt. Giờ
khắc này, cô đột nhiên hiểu được vì cái gì mình chỉ muốn một mình Lương
Sơ Lam mà không phải ai khác, bởi vì chỉ có hơi thở của nàng mới có thể
khiến trái tim xốc nổi của mình đằm xuống, chỉ có sự tồn tại của nàng
mới có thể khiến mình cảm nhận được sự tươi đẹp của thế giới này. Trừ
nàng, ai cũng là sai cả.
Thanh âm thuỷ triều lên xuống, khúc nhạc mà sóng biển tấu lên, tâm
tình Lương Sơ Lam vốn đầy bực tức cũng theo sự vận động của tự nhiên mà
dần dần bị vây trong trạng thái vong ngã. Kỳ thật nàng rất ít khi có thể chìm vào trạng thái ấy, bởi vì tâm lý phòng bị của nàng luôn quá nặng,
mà không biết vì sao, được Trần Mặc nắm tay dẫn đi lại có loại cảm giác
hạnh phúc có thể phó thác xuất hiện, thậm chí nàng muốn nhắm mắt lại,
tuỳ ý để Trần Mặc dẫn nàng đi đến chân trời góc biển. Lúc này, nàng
không lừa dối được trái tim mình, thử hỏi có một giáo viên nào đối với
sinh viên chỉ có cái gọi là tình cô trò đơn thuần mà lại sinh ra cảm
giác như thế đâu, âu cũng chỉ là nàng tự lừa mình dối người mà thôi.
Đến thời điểm phải thật sự lặn xuống nước, Lương Sơ Lam dù đã tự
chuẩn bị tâm lý, nhưng lại vẫn có phần khiếp đảm. Trong xương cốt nàng
có chút sợ nước, hơn nữa một người không biết bơi lại còn phải đối diện
với biển rộng mệng mông vô bờ lại sâu thẳm thần bí luôn có cảm giác sợ
hãi. Nhưng hướng dẫn viên thề son sắt cam đoan không biết bơi cũng không sao cả, lặn xuống nước cũng không cần kỹ năng bơi lội, đương nhiên nếu
biết thì càng tốt. Hơn nữa được chỉ dẫn một với một, cùng nhìn bộ dáng
nóng lòng muốn thử của Trần Mặc khiến Lương Sơ Lam cũng không tiện khiến mọi người mất hứng. Nàng khẽ cắn môi liền quyết định lặn một lần, huống chi, biển khơi rộng lớn xanh thăm thẳm tràn ngập thần bí đều có lực hấp dẫn cùng dụ hoặc trí mạng đối với một người không biết gì đầy hiếu kỳ.
Mặc lên mình bộ đồ lặn phức tạp rồi, hai hướng dẫn viên dạy lặn bắt
đầu giảng giải, giải thích với Trần Mặc và Lương Sơ Lam cách sử dụng
trang bị, cùng những tình huống phải dùng khi xuống nước và hàm nghĩa
của các thủ thế. Dù sao cũng là môn có độ khó yêu cầu cao, chỉ riêng
việc giảng giải cùng ghi nhớ liền mất một khoảng thời gian dài. Đợi cho
hai người giáo viên hướng dẫn cảm thấy Trần Mặc và Lương Sơ Lam học
không sai biệt lắm mới đưa các nàng lên ca nô, chạy về phía khu lặn biển ở xa xa.
Ca nô chở mấy người, đón gió, rẽ làn nước sâu, màu nước cũng vì
khoảng cách rời bờ biển ngày càng xa mà trở nên khác biệt. Hành tinh màu lam này kỳ diệu thế đó, khiến người ta nhìn không thấu. Khi suy nghĩ về sự bao la của biển khơi, con người đứng trước mặt biển thật nhỏ bé biết bao.
Trần Mặc không khỏi quay đầu nhìn bờ biển dần bị bỏ lại, đột nhiên có cảm giác muốn thoát ly khỏi thế giới hỗn loạn, quá mức ồn ào náo nhiệt
kia. Nếu có thể đưa theo Lương Sơ Lam bỏ trốn đến một bờ biển xinh đẹp,
mở một cửa tiệm be bé, xây dựng một gia đình nho nhỏ thì thật tốt biết
bao nhiêu. Tuy tất cả chỉ là ảo tưởng lại cũng khiến Trần Mặc nghĩ mà
vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT