Ngay lúc Y gia bên này nghiêng trời lệch đất liều chết gắng gượng, Hạ Đông Noãn thì cầm chặt di động chậm chạp mãi không đợi được tin nhắn
của Y Vận Hàm nên quyết định trốn học đi tìm cô, thì Trần Mặc ở Hải Nam
xa xôi tâm tình lại hoàn toàn khác biệt Hạ Đông Noãn. Giờ khắc này cô
đang kiềm chế nước miếng mở to mắt nhìn chằm chằm Lương Sơ Lam trong
phòng thay đồ, không muốn bỏ lỡ bất cứ động tác nào của nàng. Nếu không
phải mọi người đều vội vàng thay đồ bơi thì chỉ sợ sẽ bị ánh mắt ngắm
trộm đầy trắng trợn đó của cô doạ chạy mất.
Kỳ thật, năng lực tự chữa trị của Trần Mặc rất mạnh. Từ sau ngày đó
Trần Thượng Vũ đi rồi, tâm tình của cô cũng không còn nặng nề như vậy
nữa. Dù sao, có những cảm xúc khổ sở đã tích luỹ qua năm tháng, không
phải một lần có thể cởi bỏ, nhưng cũng không phải qua một lần sẽ tăng
thêm, giống như một học sinh vừa mới đạt đủ điểm tiêu chuẩn, muốn người
đó thi được 80 điểm thì chỉ cần cố gắng một chút là được rồi, nhưng một
học sinh đã đạt được 99 điểm mà muốn người đó thi được 100 điểm thì lại
thập phần khó khăn. Đây là lý do vì sao dù Trần Mặc khóc thương tâm như
thế, nhưng lại có thể lập tức khôi phục bình thường.
Huống chi, khóc cũng đã khóc, phát tiết cũng đã phát tiết, còn nhấm
nháp được sự nhiệt tình chăm sóc hiếm hoi của Lương Sơ Lam, tuy rằng tâm tình rối bời hỗn loạn, nhưng nếu sự thật đã như thế, thì dù sao cũng
không thể lãng phí một phen đại lễ bách hợp “vô tâm trồng liễu liễu
thành cây” của Hiệu trưởng Mã được. Cho nên, không mất bao lâu cô lại
vui vẻ sinh long hoạt hổ, dính bên cạnh Lương Sơ Lam ríu rít không
ngừng.
Lương Sơ Lam thế nào cũng không hiểu nổi, một người vừa rồi còn nằm
trong lòng mình khóc lê hoa đái vũ, thế mà chưa tới một giờ liền có khả
năng dính lấy mình ăn đậu hũ. Kiểu thay đổi cảm xúc nhanh chóng thế này
khiến Lương Sơ Lam trở tay không kịp.
Đương nhiên, cũng nhờ có một khúc nhạc đệm nho nhỏ như thế, cho nên
buổi tối xấu hổ ngày đầu tiên ấy tựa như một trang giấy, cứ như vậy lật
qua, hoặc là nói cả hai người đều lựa chọn quên đi. Trần Mặc không nhắc
tới, Lương Sơ Lam đương nhiên cũng sẽ không chủ động nhắc lại. Đã không
còn Trần Thượng Vũ, buổi gặp mặt giữa các nhà tài trợ và các trường đại
học tự nhiên cũng không có gì cần lảng tránh.
Chỉ khiến Trần Mặc phi thường buồn bực là đám đại biểu của mấy nhà
tài trợ hình như đặc biệt để tâm tới mình, vốn cô vốn tính cùng Lương Sơ Lam hưởng thụ mỹ thực tự phục vụ, thuận tiện thúc đẩy phát triển tình
cảm, nhưng lại không ngừng có người lại trò chuyện với cô, hỏi đều là
mấy vấn đề ngu ngốc thiểu năng, vừa nghe là biết chỉ là tìm chủ đề để
nói, mà khổ nỗi bản thân cô cũng không phải đại biểu cho một cá nhân mà
lại đại biểu cho trường, cho nên chỉ có thể cười phụng bồi, trong lòng
lại hận không thể đá chết mấy tên nam nhân đáng khinh này. Vì thế, cô
chỉ có thể trơ mắt nhìn Lương Sơ Lam đứng một bên, tự mình tạo thành một phong cảnh nổi bật, nhưng cô lại không thể dung nhập vào trong đó.
Rồi sau đó trở lại khách sạn đã tối khuya, Trần Mặc nói suốt buổi tối đến nỗi khàn cả giọng, nhìn Lương Sơ Lam, trong lòng thầm nghĩ đến buổi tâm tình đầy dịu dàng hôm trước, lại bởi vì thể lực chịu hết nổi, cộng
thêm yết hầu khàn khàn hoàn toàn nói không nên lời, đầu vừa chạm gối
liền ngủ thiếp đi. Đương nhiên lúc này cô đã chiếm lấy chiếc sô pha mà
Lương Sơ Lam nằm lần trước, tuy không thể ngủ cùng giường với Lương Sơ
Lam là chuyện cực kỳ tiếc nuối, nhưng cô tình nguyện thà bản thân ngủ sô pha cũng không có cách nào nhìn Lương Sơ Lam chịu khổ dù chỉ một chút.
Kiểu suy nghĩ thích một người là chỉ muốn trao cho người ấy những gì
tốt đẹp nhất ấy, cho dù thầm mắng bản thân một trăm lần đi nữa thì vẫn
sẽ làm cả một trăm lần.
Kỳ thật, Trần Mặc cũng không bi thảm như tưởng tuọng, sô pha ở phòng
cao cấp vẫn rất thoải mái, vừa lớn vừa mềm, so với giường cũng không kém hơn chút nào, mà nguyên nhân khiến cô ngủ ngon đương nhiên không chỉ vì sô pha thoải mái, mà quan trọng hơn là trong hành trình ngày mai đã ghi rõ ràng mấy chữ to, đi dạo trên bờ biển, bơi lội cùng lặn xuống nước.
Đây là những hạng mục giải trí mà bên phía nhà tài trợ cung cấp, dù sao ở khách sạn cũng không có chuyện gì, không đi thì phí.
Chuyện đó có ý nghĩa gì?
Mấy đứa nhỏ CJ* chắc chắn không thể nghĩ ra được, nhưng Trần Mặc tâm
địa gian giảo trong đầu sẽ đột nhiên nảy ra hình ảnh Lương Sơ Lam mặc
bikini, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến cô muốn phun máu mũi, cảnh
tượng kiều diễm như thế đi vào trong giấc ngủ của cô đương nhiên sẽ có
một giấc mơ đẹp. Mà Lương Sơ Lam lại không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ làm
từng bước theo lịch trình sắp xếp, căn bản không ý thức được những gì
trong đầu Trần Mặc, chỉ là sau đó nhìn thấy Trần Mặc không có ý tốt cười ha ha không ngừng, trong lòng mới đột nhiên có dự cảm không dành, loại
linh cảm này mãi cho đến khi nàng vào phòng thay đồ, nhìn thấy Trần Mặc
dùng ánh mắt mê đắm nhìn mình từ trên xuống dưới rồi nhìn áo tắm trên
tay mình thì mới nhận ra mình lại trúng kế.
(*CJ: ngây thơ)
Ảo tưởng kia một mực ở trong đầu Trần Mặc không đi, cô ngây ngơ cười
cười tuỳ tiện thay đồ bơi của mình, ngồi trên ghế trong phòng thay đồ,
một mực ngắm trộm Lương Sơ Lam. Cô không tin như vậy còn không nhìn được bộ dáng Lương Sơ Lam cởi áo tháo thắt lưng. Trong thoáng giây cô tự
khinh bỉ mình bỉ ổi đáng khinh, nhưng giây tiếp theo lại bị ảo tưởng về
Lương Sơ Lam đánh bại, hoàn toàn đắm chìm vào thế giới yy*.
(*yy: tự sướng, tự tưởng tượng)
Bộ đồng phục bơi bình thường tuy mặc trên người Lương Sơ Lam cũng có
cảm giác lãnh diễm phi thường, dù sao loại đồ bơi này không hở eo thì
cũng lộ mông, cho nên cũng nhìn ra dáng người Lương Sơ Lam rốt cục thế
nào, cho nên giờ khắc này, Trần Mặc tựa như lúc nhỏ chờ được cho kẹo
đường, hưng phấn không thôi.
Nhưng Lương Sơ Lam trái lại không thể bình tĩnh như vậy, Trần Mặc ở
trước mặt đã thay một bộ bikini đủ hở, không chút thẹn thùng ngồi trước
mặt mình. Tuy rằng nàng đã kiềm chế bản thân không xoay đầu qua, không
nhìn cô thay quần áo, nhưng hiện tại Trần Mặc mặc một bộ đồ bơi gần như
chỉ che khuất chưa đến 20% cơ thể ngồi trước mặt mình, dù không muốn
nhìn cũng phải nhìn.
Nàng trước tiên tháo kính mắt của mình xuống, thế này mới cảm thấy đỡ hơn nhiều. Trần Mặc ở trước mặt vốn dáng người tỷ lệ hoàng kim, mang
theo cảm giác khiến người ta nhìn muốn xịt máu mũi hiện tại thoạt nhìn
chỉ là một hình khối mơ hồ, ở trong mắt Lương Sơ Lam, bây giờ cô và bác
gái cạnh đó nhìn không khác gì nhau, cũng chỉ là có một khối to rồi chỗ
gì đó nhỏ nhỏ, hoàn toàn không thấy rõ chi tiết. Đương nhiên, Trần Mặc
sẽ không biết suy nghĩ của Lương Sơ Lam như thế, nếu không cô thật sự
nên vì bộ bikini mà mình đã vất vả chuẩn bị lâu như vậy mà hộc máu.
Kỳ thật thì Lương Sơ Lam cũng không biết bản thân rút cục để bụng cái gì, không phải chỉ là một cô gái mặc đồ bơi thôi sao! Bình thường lúc
đi tới bể bơi để bơi cũng nhìn thấy không ít cô gái trần trụi không mặc
đồ, tuy mình bảo thủ, nhưng trong trường hợp này, cởi đồ ra cũng là
chuyện bình thường, cho tới giờ nàng đều cảm thấy việc đó không có vấn
đề gì, thậm chí vốn không nghĩ theo hướng kia. Nhưng hiện tại bản thân
mình cũng không hiểu nổi vì sao lại không dám nhìn Trần Mặc, không dám
cởi quần áo của mình.
Có lẽ lời tỏ tình của Trần Mặc khiến nàng không có cách nào đối xử
với cô như một cô gái bình thường, lại có lẽ việc cô có ý niệm như thế
trong đầu với mình khiến mình mỗi lần nghĩ đến sẽ mặt đỏ tim đập, dù sao mặc kệ là lý do gì, Lương Sơ Lam cứ nghĩ đến việc mình phải ở trước mặt Trần Mặc cởi hết quần áo liền cảm thấy không làm được. Nhưng cứ giằng
co như vậy ở trong này cũng không phải cách hay, giáo viên hướng dẫn lặn đang chờ sẵn rồi.
“Mặc Mặc, em, ra ngoài chờ tôi được không? Tôi thay xong rồi sẽ ra.” Lương Sơ Lam không quay đầu, vẫn duy trì vẻ lãnh đạm nói.
“Không! Bên ngoài gió lớn lắm, em ở đây chờ chị thay được không?”
Trần Mặc làm nũng năn nỉ, chuyện mình khát vọng đã lâu như vậy, giờ lại
phải đi ra ngoài thì thật đúng là muốn tổn thương trái tim mình mà.
“Việc này, chỉ sợ không ổn…Em như vậy, vẫn cứ nên ra ngoài trước đi.” Lương Sơ Lam xoay người, nhìn vẻ mặt vô tội của Trần Mặc khiến nàng có
cảm giác mình suy nghĩ nhiều quá nên nhìn lầm, mặt liền nhiễm một tầng
ửng hồng, nhưng không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy đôi mắt tỏ vẻ vô tội của Trần Mặc nhìn thế nào cũng có cảm giác đáng khinh.
“Được rồi. Em ở ngoài cửa chờ chị. Aish ~” Trần Mặc cố ý thở dài một
hơi, Lam của cô chung quy là xấu hổ mà. Nhưng cô cũng sẽ không ép Lương
Sơ Lam, dù sao chuyện tối hôm đó vẫn là lời cảnh báo trong đầu cô. Lương Sơ Lam nghe được Trần Mặc thở dài đột nhiên cảm thấy có phải mình quá
hà khắc không, dù sao nhiều người như vậy, nàng lại không thể yêu cầu
tất cả mọi người đều ra cửa chờ mình thay đồ, lại chỉ bắt một mình Trần
Mặc. Nhưng nàng không nhìn thấy cặp mắt loé sáng giảo hoạt của Trần Mặc, bằng không nàng tuyệt đối sẽ không có cảm giác tội lỗi này.
Đợi Trần Mặc thực sự đi rồi, Lương Sơ Lam mới vội vàng thay đồ bơi,
trong lòng rối loạn thành một đoàn. Chuyến hành trình đến Hải Nam này
còn mấy ngày, thời gian ở bên nhau cũng còn nhiều lắm. Thật ra, khoảnh
khắc Lương Sơ Lam thật sự cảm thấy mình có cảm giác tội lỗi và áy náy
với Cảnh Đằng thì mới là lúc nàng chân chính yêu Trần Mặc, mà hiện tại,
tâm tình của Lương Sơ Lam nhiều nhất cũng chỉ là rối rắm mà thôi.
Trần Mặc nằm trên ghế dài trên bờ cát, thân ảnh thon dài mạn diệu tất cả đều phơi bày trong không khí cùng dưới ánh mặt trời. Thân mình chỗ
lồi chỗ lõm, dáng người khêu gợi bởi vì thường xuyên vận động nên đường
cong hoàn mỹ không một vết sẹo, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi dưới ánh mặt trời chiếu rọi như được phủ một lớp hoàng kim. Mà bộ bikini này thiết
kế vừa đúng thể hiện dáng người mê người muốn bùng cháy của Trần Mặc,
không khỏi khiến cho đám đàn ông chung quanh mỗi khi đi qua đều phải
quay đầu liếc một.
Trần Mặc căn bản không để ý tới những ánh mắt này, bởi vì cô vẫn luôn rất tự tin với thân hình của mình, làm thế này căn bản cũng đều chỉ vì
muốn đem sắc dụ thể hiện tốt nhất. Nhưng cho dù như thế, trong lòng cô
kỳ thật cũng không nắm chắc gì, Lương Sơ Lam vẫn luôn giống một ngọn núi băng khó có thể chinh phục, dù biết chỉ cần tuỳ tiện tìm một người đều
có thể trực tiếp quỳ gối dưới váy cô nhưng lại không có biện pháp lay
động tâm tư cẩn thận của Lương Sơ Lam dù chủ một chút, cũng như phá vỡ
bức tường nghiêm mật ấy. Cảm giác bất lực lại không thể không tiếp tục
như kiến cắn gặm nhấm tra tấn trái tim cô. Cô đau, lại yêu càng sâu đậm.
Ánh mặt trời tươi đẹp là vậy, trên bờ cát tốp năm tốp ba người đi
qua, lưu lại từng hàng dấu chân không lớn không nhỏ. Một đợt sóng đánh
tới, lúc rút đi, dấu vết chân cũng biến mất không còn vết tích. Trong tự nhiên ẩn chứa quy luật đạo lý này, cho dù nghiên cứu cả đời đều chỉ có
thể hiểu được một phần, Trần Mặc không biết có phải cũng sẽ có một quy
luật nào đó có thể áp dụng cho mình và Lương Sơ Lam hay không.
Đợi Lương Sơ Lam thẹn thùng chậm chạp cộng thêm đầy lòng bối rối quấn khăn tắm đi ra, cứ nghĩ Trần Mặc sẽ đứng chờ ở cửa, ai ngờ lại thấy
được dáng vẻ quyến rũ người khác ở cách đó không xa, một chân hơi cong
lên, đôi mắt nhắm lại, dáng người kiêu ngạo nằm trên ghế dài bên bờ cát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT