Cuối tuần tôi đi bơi, Mr.Bu mang sim đến cho tôi. Anh ngồi trên chỗ dành cho đội cứu hộ cao chót vót, nhìn tôi bơi qua bơi lại.
Tôi không rõ là anh đang ngồi ngẩn người hay đang ngắm tôi, thế là muốn giở trò, lặn xuống đáy bể.
Tôi nín thở rất tốt, nhưng còn chưa kịp trổ tài đã nghe “ào” một tiếng, anh nhảy xuống, một tay lôi tôi lên.
Sau khi biết rõ chân tướng, anh vô cùng tức giận, quay đầu đi thẳng. Tôi
đuổi theo mãi mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu, đành phải chịu thua.
Bên đường có người bán sữa đậu nành, tôi bước tới định mua thì bị người ta
túm tay lại. Mr.Bu không biết chui ra từ đâu cứ thế lôi tôi đi.
“Anh, anh, anh, anh làm gì thế?”, tôi gần như phải chạy mới bước theo kịp anh.
Anh lạnh lùng nói, “Không được uống sữa đậu nành không rõ nguồn gốc xuất xứ”.
027.
Sau khi tới Bắc Kinh làm việc, cứ cuối tuần là Mr.Bu lại đến dạy thêm cho
trường của con em công nhân ở ngoại thành, bất chấp gió mưa.
Từ
nhỏ tới lớn, anh luôn là học sinh ưu tú, chỉ cần nhắc tới thời trung học của anh, tôi đã có thể tự hình thành trong đầu mình không biết bao
nhiêu bộ tiểu thuyết ngôn tình thể loại thanh xuân vườn trường cổ vũ ý
chí rồi.
Có một lần tôi cùng Mr.Bu đi phụ đạo cho đám trẻ, đột nhiên
cao hứng nói, “Sau này chị sẽ tới dạy thêm cho bọn em môn Ngữ Văn nhé?”.
Không có tiếng hô hào “Vâng ạ” như tôi hằng mơ ước, ngược lại, có bạn nhỏ
chạy tới hỏi tôi “Khánh trúc nan thu” viết như thế nào.
Tôi nhận lấy cây bút, ấn ngòi bút xuống giấy bao nhiêu lâu, giấy rách đến nơi rồi mà tôi vẫn chưa viết được nét nào.
Trong khi tôi đang vô cùng lúng túng thì Mr.Bu đi tới, từ sau lưng nắm lấy
tay tôi, nhẹ nhàng thư thái đặt bút viết chữ “khánh”(*) lên giấy. Đó là
lần đầu tiên tôi nhìn thấy chữ của anh, vô cùng rung động lòng người.
(*) Chữ “khánh” được đề cập đến trong sách là chữ “罄”
028.
Tôi là dân “tỉnh lẻ”, phải tốn tiền thuê nhà, lương lại thấp, đúng là sống
cảnh “cạp đất mà ăn”, không, tôi chỉ được “húp không khí’ mà thôi.
Tôi chỉ dám mua quần áo hàng chợ, có lần tôi lôi cả Mr.Bu cùng đi. Lúc đứng trong phòng thử đồ, tôi không tự kéo khóa váy lên được nên phải gọi anh vào giúp.
Đó là lần đầu tiên tôi phát hiện anh không gầy như tôi nghĩ, vừa bước vào đã chiếm hết hơn nửa gian.
Còn chưa kịp cảm nhận được không gian mờ ám này, tôi đã bị anh cốc vào đầu, đau đến nỗi hét toáng lên, “Bỏ em ra! Đau quá!”.
Ở bên ngoài có tiếng cười khúc khích.
“Đừng có kêu nữa, ngoài kia người ta hiểu lầm đấy’, anh trầm giọng nhắc nhở.
Nhưng không kịp nữa rồi, khi chúng tôi bước ra, quần chúng bên ngoài đã hoàn toàn hướng ánh mắt tò mò về phía hai chúng tôi.
Sau đó trên mạng nổi lên clip “hot” của một cửa hàng quần áo, tôi liền đưa cho Mr.Bu xem.
Không biết anh đôt nhiên nhớ tới điều gì, mặt mũi cứ đỏ hết cả lên.
029.
Từ nhỏ tôi đã bướng bỉnh, thường hay cãi lại bố mẹ. Lần đầu tiên bố tới
Bắc Kinh thăm tôi, không hiểu sao đôt nhiên tôi và bố lại cãi vã với
nhau một trận. Lần đó, ông đã giơ tay tát thẳng vào mặt tôi.
Bố
tôi bình thường rất nóng tính, dễ bị kích động, tính tôi cũng giống ông. Bố đánh tôi, thực ra, trong lòng ông còn khó chịu hơn tôi.
Nhưng lúc đó tôi thấy tủi thân vô cùng, đạp cửa xông ra ngoài, đội mưa đội gió đi tìm Mr.Bu.
Ở Bắc Kinh xa xôi này, Mr.Bu chính là chỗ dựa duy nhất của tôi.
Mười giờ tối, anh tới đón tôi. Vừa mưa rào xong, cửa ra của ga có rất nhiều
vũng nước đọng, mọi người đều phải sải bước dài để đi qua. Tôi đang bước loạng choạng thì đột nhiên cảm thấy có người nắm lấy bàn tay mình.
Đó là lần đầu tiên Mr.Bu nắm lấy tay tôi.
Rất nhanh sau đó, bố đã gọi điện cho tôi, tôi từ chối cuộc gọi tới mấy lần
rồi, ông vẫn tiếp tục gọi, Mr.Bu liền giật lấy điện thoại, bắt máy giúp
tôi.
Sau khi bắt máy, anh liền đặt điện thoại vào tay tôi.
Thấy tôi muốn trốn tránh, anh liền trừng mắt với tôi, ánh mắt vô cùng cường
thế mạnh mẽ. Cuối cùng, tôi vẫn là người thua cuộc, ngoan ngoãn nghe
điện thoại.
Tối hôm đó tôi đã chiếm dụng luôn chiếc giường êm ái
của Mr.Bu. Nửa đêm, tôi mơ thấy ác mộng, vừa khóc vừa gào thét sau đó
bừng tỉnh, phát hiện anh đang ngồi bên giường nắm chặt lấy tay tôi. Ánh
trăng ngoài cửa sổ soi lên bóng dáng anh, yên bình đến như vậy.
Tôi hơi ngại ngùng, “Em làm anh thức giấc hả?”.
Anh dịu dàng nhìn tôi, “Dù sao cũng không ngủ được”.
Tôi vốn định hỏi anh vì sao lại không ngủ được, nhưng ánh mắt anh đã nói
lên tất cả. Lúc đó, bỗng nhiên tôi cảm thấy, người đàn ông này còn hấp
dẫn hơn cả ánh trăng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT