Trong lúc đi dạo phố, tôi có gặp lại một cô bạn cùng đoàn tình nguyện ở Cổ Lãng
Tự, cô ấy vẫn chưa biết tôi đã trở thành bạn gái của Mr.Bu. Chúng tôi
cùng nhau hàn huyên rất nhiều chuyện, đột nhiên cô ấy nhắc tới Mr.Bu,
“Chẳng phải trong quán cà phê hồi đó còn có một nhà hàng sao? Mình và
anh ấy cùng được phân công làm bồi bàn. Có lần, một đôi tình nhân tới đó ăn. Chàng trai gọi một suất bít tết cho bạn gái, còn mình lại chỉ uống
nước lọc. Chắc anh ta cũng thấy đói, lặng lẽ lôi một cái bánh màn thầu
ra ăn, sợ nhà hàng không cho mang đồ ăn ngoài vào nên cứ lén la lén lút, thấy mà thương”.
“Sau đó thì sao?”
Sau đó Mr.Bu tự ý
quyết định, đi tới nói với khách hàng, “Thưa quý khách, anh là khách
hàng thứ 100 của nhà hàng chúng tôi ngày hôm nay, được mua 1 tặng 1, rồi tự bỏ tiền túi mình ra mua thêm một suất bít tết nữa cho đôi tình nhân
ấy. Cặp đôi đó vô cùng cảm động. Nghe nói hôm ấy là sinh nhật cô gái
kia. Mình nghĩ, có lẽ đó là sinh nhật tuyêt vời nhất của bọn họ.”
Nghe giọng điệu cô nàng, tôi đoán, chắc cô ấy cũng có ý với Mr.Bu.
Quả nhiên, “Ở trong đoàn bọn mình, Mr.Bu nổi tiếng là lạnh lùng, nhưng qua
chuyện ấy, mình biết anh ấy là người rất lương thiện, ấm áp. Mình nghĩ
chắc mình đã thích anh ấy mất rồi. Có một lần mình rủ anh ấy đi bơi, anh ấy nói anh ấy không biết bơi. Để bày tỏ sự áy náy, hôm sau anh ấy đã
mua kem cho mình. Sau đó mình vô tình phát hiện ra, anh ấy cũng rất hay
đi bơi. Lúc ấy mình đã hiểu anh ấy muốn từ chối mình, từ chối một cách
rất khéo léo, dịu dàng”.
Tôi mỉm cười.
Cô nàng vẫn tiếp
tục đắm chìm trong hồi ức, “Sau khi rời khỏi Cổ Lãng Tự, mình chưa từng
liên lạc lại với anh ấy, không biết anh ấy bây giờ thế nào rồi, liệu bên cạnh đã có cô bạn gái dịu dàng nào chưa. Mình hy vọng bạn gái của anh
ấy không cần quá xinh đẹp, nhưng phải hiểu anh ấy”.
“Hiểu anh ấy?”
“Đúng. Anh ấy vốn trầm lặng, ít nói, lúc nào cũng cứng như đá ấy, nhưng mình biết, anh ấy là một người rất hay mềm lòng”.
Ừm, điều này tôi cũng biết.
031.
Mr.Bu đến Bắc Kinh liền vào làm cho một công ty về công nghệ rất lớn, nhà ăn ở đó to gấp mấy lần nhà ăn ở trường đại học.
Tôi thường tới đó ăn uống ké. Chúng tôi phải bưng khay đứng xếp hàng gọi
món ăn, chọn món xong thì quẹt thẻ ở lối ra, sau đó ngồi trên bàn bốn
người cùng nhau ăn cơm. Đôi khi, tôi cảm thấy như mình đang quay trở về
thời học sinh sinh viên.
Sau khi ăn xong phải mang khay đến chỗ
để cố định, vứt hết đồ ăn thừa vào thùng rác, sau đó đặt khay lên giá
đế. Lần đầu tiền tới ăn tôi còn chưa biết điều này, Mr.Bu phải giúp tôi
làm hết mấy việc đó.
Anh dọn sạch thức ăn, dùng đũa gắp từng
miếng ớt, gừng, tỏi vụn cho vào thùng rác. Anh là người tỉ mỉ, ngay cả
mấy miếng vụn cá dính trên khay thức ăn cũng không bỏ qua.
Tôi đừng một bên nhìn anh dọn dẹp sạch sẽ khay thức ăn, đột nhiện thấy rung động. Buổi tối hôm đó, tôi đã tỏ tình với Mr.Bu.
Hồi mới yêu nhau, có hôm tôi gọi điện cho anh lúc nửa đêm, “Làm sao bây giờ, em không ngủ được”.
“Anh cũng không ngủ được.”
“Chúng ta đúng là có thần giao cách cảm!”
“Ai bảo! Anh là vì nhớ em, còn em là vì đã ngủ cả chiều nay rồi.”
032.
Có một quãng thời gian chúng tôi phải “yêu xa”, lúc anh gọi điện tới, tôi
nói mình đang ở The Place. Ở đây có không gian nhân tạo, chính là “màn
chiếu thiên nhiên” trong truyền thuyết. Chúng ta có thể viết bất cứ
thông điệp gì lên đó, lãng mạn quá đi!
Nửa tiếng sau anh nói tôi
hãy ngẩng đầu nhìn lên “màn chiếu thiên nhiên”ấy. Tôi vừa ngước mắt đã
thấy tên của mình, phía sau còn có một câu: “Anh yêu em, Es Muss Sein”.
Sau đó tôi hỏi Mr.Bu “Es Mus Sein” có nghĩa là gì. Anh nói đó là tiếng Đức, dịch sang tiếng Anh có nghĩa là “It Must Be”, mà dịch sang tiếng Trung có nghĩa là “Tất nhiên phải thế”, xuất phát từ tác phẩm The Unbearable
Lightness Of Being của nhà văn Milan Kundera.
“Thế thông điệp đó của anh có nghĩa là gì? Anh yêu em, tất nhiên phải thế?”.
Anh đính chính lại, “Anh yêu em, đây là định mệnh”
033.
Ngày tuyết rơi, chúng tôi cùng nhau tới Thập Sát Hải để đắp người tuyết.
Mr.Bu ném một quả bóng tuyết về phía tôi, “Chúng ta chơi trò ném tuyết
không?”.
Tôi lắc đầu, đột nhiên không thấy hứng thú gì nữa. Năm
tôi học lớp mười, tỉnh Hồ Nam gặp trận tuyết lớn hiếm thấy. Tôi nhìn
thấy cậu bạn cùng lớp qua màn tuyết rơi dày đặc, nổi ý muốn trêu chọc,
liền ném một quả bóng tuyết về phía người cậu ấy. Sau đó, cậu ấy quay
lại nói, “Xấu người xấu nết!”
Từ đó về sau tôi không bao giờ ném bóng tuyết vào bất cứ ai nữa.
Sau này tôi thấy trên Weibo có câu như sau, “Khi con trai chê bạn xấu, điều đó cho thấy bạn không phải quá tệ. Bởi nếu như bạn thực sự quá khó coi
thì con trai sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với bạn”.
Thực ra cậu
bạn kia rất hay giúp đỡ tôi, có thể ngày hôm đó tâm trạng của cậu ấy
không tốt, hoặc cậu ấy chỉ nói đùa vậy thôi. Đối với cậu ấy, chuyện ngày hôm đó chắc không để lại ấn tượng gì, chắc cậu ấy đã quên từ lâu rồi,
nhưng với tôi, đó là một bóng ma tâm lý rất lớn.
Tôi kể lại chuyện này với Mr.Bu, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
“Anh phải làm thế nào mới có thể khiến em quên đi chuyện đó?”.
Anh suy nghĩ một lát, rồi bỗng nhảy lên hét lớn tên tôi, “Trong mắt anh, em là người xinh đẹp nhất trên thế giới này!”.
Anh hét lớn câu đó tận ba lần, tất cả mọi người đều nhìn anh như nhìn một
bệnh nhân tâm thần vậy. Trước khi trở thành trung tâm của sự chú ý, anh
nắm lấy tay tôi, chúng tôi cùng nhau bỏ chạy.
Thực sự, có đôi khi tôi cảm thấy Mr.Bu đã phá hủy hoàn toàn khả năng nhẫn nhịn chịu đựng mấy kẻ tâm thần của tôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT