Ở Hạ Môn người ta phát âm kiểu Mân Nam, vô cùng nhẹ nhàng. Năm đó ở Cổ
Lãng Tự tôi cũng bị ảnh hưởng bởi người dân địa phương, tốc độ nói chậm
hơn, giọng điệu cũng dịu dàng đi ít nhiều. Mr.Bu từng nói, khi đấy anh
cho rằng tôi là một cô gái dịu dàng.
Sau đó, anh đã nhìn rõ được
bản chất của tôi, “Chẳng trách năm ấy em gấp gáp muốn lấy anh như vậy,
sợ anh nhìn ra bộ mặt thật của em đúng không?”.
Có một lần tôi đi xem liveshow của Lý Dịch Phong ở Quảng Châu, Mr.Bu nói, “Bắc Kinh lạnh
lắm, em ở Quảng Châu chơi thêm vài ngày đi”.
“Không đâu, chúng ta xa nhau lâu lắm rồi”.
“Em tưởng không có em thì anh không sống nổi sao?”.
“Không, em sợ anh ở một mình lâu lại cảm thấy thực ra không có em anh còn sống tốt hơn”.
023.
Không nhớ quãng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên tôi thấy rất buồn chán, tới nỗi muốn giải phóng cho bản thân một lần. Thế là tôi vào quán bar, cùng một đám tình nguyện viên uống rượu ở trên tầng cao nhất.
Người ôm đàn ghi-ta, người thì hút thuốc, có người thì ngâm nga hát, có cặp
thì tình tứ ôm nhau. Bây giờ hồi tưởng lại, những giây phút hoang mang
lạc lối ấy có lẽ chính là tuổi thanh xuân.
Tối đó tôi uống rất
nhiều, không bước đi nổi nữa, mấy thanh niên đi cùng đành phải cõng tôi
về. Ký túc xá của tình nguyện viên ở tận trên núi, rất cao, phải leo lên rất nhiều bậc thang, người bình thường đi còn thấy mệt gần chết nữa là. Cõng tôi là một anh chàng rất gầy, mà hồi đấy, cân nặng của tôi lại
đang ở thời kỳ “đỉnh cao phong độ”, thế nên cậu ta thở hồng hộc, nói
bằng một giọng điệu rất chê bai, “Cậu béo quá rồi! Tôi cõng không nổi
nữa!”.
Một cô gái bị người ta chê béo sẽ tổn thưởng biết nhường
nào, cho dù khi đó đầu óc tôi cũng mơ hồ đến mức không còn tỉnh táo nữa.
Tôi suýt nữa rơi nước mắt, đúng lúc đó, Mr.Bu không biết chui từ đâu ra đột nhiên lên tiếng, “Để tôi cõng cho”. Có lẽ hôm ấy anh vừa hết ca trực,
đang trên đường quay về ký túc xá. Chàng trai kia rất sảng khoái “vứt”
tôi sang cho Mr.Bu.
Bình thường, Mr.Bu vẫn hay một mình, rất ít
khi lo chuyện bao đồng, lần này anh đột nhiên lại nhúng tay vào khiến
mấy cậu thanh niên kia như hiểu ra gì đó, có người còn nhìn chúng tôi
đầy mờ ám. Nhưng anh không bận tâm.
Khi đó, tôi đã thích Mr.Bu
rồi, cũng biết rõ về cân nặng của bản thân, không muốn bị người mình
thầm mến chê bai, nên đã cự tuyệt theo bản năng, cố gắng tụt xuống khỏi
lưng anh, “Để em tự đi, em tự đi được”.
Nhưng anh lại vòng tay ra sau giữ chặt tôi lại, khẽ phản bác, “Đừng có cựa quậy nữa”.
Có lẽ do tấm lưng dài rộng của anh khiến người ta cảm thấy yên tâm, kết
cục của buổi tối hôm đó chính là, tôi đã ngủ quên trên lưng anh.
024.
Tôi thường kể với mọi người, một năm ở Cổ Lãng Tự là một trong những quãng thời gian đẹp nhất cuộc đời tội.
Tuy rằng khi đó tôi nặng tới 60 cân, tóc tai không theo kiểu nào hết, nhưng rất trẻ trung, khuôn mặt đơn thuần, ngây thơ.
Cứ mỗi khi có tình nguyện viên nào phải rời khỏi đảo, tôi sẽ thức đến đêm, cùng nhóm bạn bè đến từ khắp mọi miền đi dạo quanh bãi cát ven biển,
hóng gió, uống bia, ca hát, coi như tiệc chia tay.
Chúng tôi khi đó, xấu lắm, nghèo lắm, nhạy cảm lắm, hay hờn giận lắm, cuồng nhiệt lắm, nhưng thực sự là…vui lắm.
Cuối buổi chia tay, tôi nhất định sẽ khóc bù lu bù loa, nước mắt nước mũi
tèm lem. Thế nên ngày mà Mr.Bu chuẩn bị rời đi, anh vừa nhìn thấy tôi đã nói, “Đừng khóc”.
Điểm hẹn là khu rừng nhỏ trên núi Long Sơn, Sau khi đến nơi tôi mới biết, anh chỉ hẹn có mình tôi.
Chúng tôi cùng nhau leo vài bước đến một tảng đá, leo lên cái bậc mấp mô cao nhất. Khoảng khắc ấy, vạn vật như bừng sáng.
Anh nói, “Suốt một năm nay, anh thường tới đây, ngồi trên tảng đá này để ngắm mặt trời mọc”.
Tôi nghe nói sáng nào anh cũng dậy sớm chạy bộ, hóa ra là chạy lên đây ngắm bình minh. Chúng tôi đứng sóng vai nhau trên mỏm đá, hóng gió biển. Tôi hỏi, “Vì sao anh lại đến Cổ Lãng Tự trong thời gian Gap Year?”.
Anh hỏi lại, “Thế em thì sao?”.
Tôi trêu đùa, “Vì để gặp được anh”.
Anh trừng mắt lườm tôi.
Tôi cười một lúc, rồi bỗng nhiên không cười nổi nữa, “Có phải em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa không?”.
Anh không trả lời. Tôi cũng không nói thêm gì nữa. Cơn gió chiều thoảng qua như men rượu, chúng tôi bên nhau ngắm biển trời núi non.
025.
Sau này, tôi hỏi Mr.Bu rằng anh bắt đầu thích tôi từ khi nào.
“Khi anh gặp lại em ở Bắc Kinh”.
Mùa hè năm hai mươi mốt tuổi tôi tham gia một buổi offline của Douban mà
cũng gặp được người mà mình cứ ngỡ là sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Ôi! Tôi sắp bị vận mệnh làm cho cảm động đến chết mất rồi, thế mà Mr.Bu vẫn cứ thản nhiên như không. Một đám người cùng ngồi chơi Tam Quốc Sát.
Trong tay anh có một anh hùng gọi là Đại Kiều. Đại Kiều có một chức
năng, chỉ cần đánh lá bài này xuống là có thể sai khiến người khác. Thế
là anh cứ dùng nó để sai khiến tôi. Kết quả, tôi không đánh được quân
nào, thua toàn tập.
Tất cả mọi người đều như có thần giao cách cảm, đồng loạt tặc lưỡi nhìn chúng tôi đầy mờ ám.
Buổi offline kết thúc, tôi nhận trách nhiệm bắt chuyện đầy cao cả, “Em tốt nghiệp đại học rồi, vừa đến Bắc Kinh”.
Anh nói, “Anh cũng vừa đến Bắc Kinh”.
“Anh đã đổi sang sim Bắc Kinh chưa?”
“Vẫn chưa”, Mr.Bu nói, “Ngày mai anh đi mua sim, tiện thể mua luôn cho em nhé?”.
Tôi còn ngốc nghếch biết ơn anh mãi. Sau này tôi mới biết, khi đó anh đã
mua sim tình nhân, số giống nhau, chỉ khác số cuối cùng, của anh là 0,
của tôi là 1.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT