Sau khi trở về Bắc Kinh, Mr.Bu bắt tay vào mở công ty riêng, chạy vạy khắp nơi để kêu gọi đầu tư.
Thời gian đó, anh phơi nắng tới nỗi đen cả người, gầy đi bao nhiêu cân. Buổi tối anh mang theo bộ dạng mệt mỏi uể oải về nhà, nhìn thấy hộp thức ăn
nhanh tôi để trên bàn, lại nói tôi không chịu ăn rau củ, thế là lập tức
vào bếp xào rau cho tôi.
Tôi áy náy nói, “Thôi anh đã bận rộn cả ngày rồi, để em làm cho”.
Anh lấy dao ra thái rau, hất cằm với tôi, “Đứng sang một bên đi”.
Lúc ăn, nhớ tới việc mình nộp CV đi khắp nơi mà không có ai gửi phản hồi, tôi lại rơi nước mắt.
Anh lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho tôi, “Tất cả rồi sẽ ổn thôi”.
Đó là những tháng ngày nghèo đến không thể nghèo hơn, nhưng ở ga tàu điện
ngầm nhìn thấy một người khuyết tật đang hát rong xin tiền, anh vẫn lấy
hết tiền lẻ trong người ra cho người ta. Ngày trước tôi cứ luôn cho
rằng, đàn ông mà dịu dàng thì chẳng thú vị chút nào. Tới lúc đó tôi mới
biết, thế gian này không có phẩm chất nào tốt đẹp hơn sự dịu dàng lương
thiện.
124.
Ngày 11 tháng 1 năm 2014, tôi và Mr.Bu ở Shangri-La.
Đó là khoảng thời gian mà tôi vô cùng tự ti, cảm thấy mình không xứng với Mr.Bu. Tôi muốn chia tay với anh.
Thật không ngờ đêm đó lại xảy ra hỏa hoạn lớn ở trấn Dukezong, trấn cổ nghìn năm bỗng cháy thành tro bụi.
Tôi và Mr.Bu đứng ở khách sạn cũng có thể nhìn thấy khói bốc ngùn ngụt như ngày tận thế vậy.
Sau khi xảy ra vụ hỏa hoạn không lâu, Sangri-La lại có hoa tuyết. Chúng tôi cùng một tổ nghiên cứu đạp tuyết đi vào trấn cổ, nơi đây vẫn còn ám mùi khói cháy.
Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy chúng tôi gặp một chú mèo
trắng xám bị thương một bên chân đang cố bò ra khỏi đống đổ nát, cứ “meo meo” không ngừng. Tôi cứ nắm chặt tay Mr.Bu, đột nhiên nhớ tới tác phẩm khuynh thành chi luyến của nhà văn Trương Ái Linh.
Trời rất lạnh, thở cả ra khói, không khí hít vào trong phổi rồi vẫn còn cảm thấy lạnh.
Nhưng lòng bàn tay của Mr.Bu lại ấm áp vô cùng.
Khoảng khắc ấy, tôi nghĩ, dù cho chúng tôi không thể cùng nhau đi tới cuối con đường, nhưng chỉ cần nhớ mãi giây phút này, giữa một đống tro tàn đổ
nát vùi trong tuyết, lòng bàn tay anh vẫn ấm áp như vậy. Cuộc đời này
còn gì đáng tiếc nữa đâu...
125.
Sau khi trở về từ Sangri-La, Mr.Bu sợ tôi suy nghĩ lung tung, đã tìm cách mở cho tôi một tiệm bánh trên Taobao.
Tôi toàn tâm toàn ý kinh doanh được đến 6 tháng nhưng vẫn chưa có được chút uy tín nào. Tuy công việc vô cùng bận rộn nhưng Mr.Bu vẫn sẵn sàng suy
nghĩ sách lược kinh doanh cho tôi. Đúng đợt Worldcup, anh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, sau khi tan làm về nhà còn chưa kịp thay giày, đứng
ngay ở cửa nói với tôi, “Anh suy nghĩ suốt cả ngày nay, chúng ta làm mấy món đồ ngọt theo chủ để Worldcup đi. Macaron tượng trưng cho đội Pháp,
cupcake phô mai tượng trưng cho đội Hà Lan, Black Fores tượng trưng cho
đội Đức, Chiffon vị Rum tượng trưng cho đội Tây Ba Nha, Mousse vị cà phê tượng trưng cho đội Brazil.”
Bởi vì muốn hoàn thành trước kì
Worldcup diễn ra để còn có khả năng lên Top, Mr.Bu đã thức suốt đêm để
làm bánh. Anh chuyên chú vẽ hình quả bóng đá trên những chiếc bánh
Camaron hình tròn, tuy chỉ là những mảng đen trắng, nhưng vì phải vẽ lên kín hết các mặt của bánh macaron nên mắt anh đã sắp lác luôn rồi.
Phòng bếp không có điều hòa, nhiệt độ của lò nướng lại rất cao, mồ hôi anh
toát ra như tắm vậy, tựng giọt lấm tấm trên trán. Anh tiện tay dùng tay
áo quệt ngang trên trán để lau mồ hôi. Thấy thế, tôi vội lấy chiếc quạt
rồi đứng một bên để lau mồ hôi cho anh.
Màn đêm dày đặc như biển
cả, nhưng khắp phòng bếp lại ngào ngạt hương thơm của bánh nướng, chiếc
sơ mi trắng của anh được gió thổi bay phất phơ trong đêm.
Bởi vì
quá chuyên tâm nên Mr.Bu không chú ý tới việc tôi đang đứng quạt cho
anh. Đột nhiên tôi lại thấy có chút sợ hãi. Có lẽ bởi vì anh đối với tôi quá tốt, tôi lại cảm thấy đó lả áp lực, là gánh nặng, nên hoảng hốt
muốn trốn thoát khỏi nó.
126.
Tiệm bánh của chúng tôi bắt
đầu đi vào kinh doanh, Mr.Bu lúc nào cũng bận rộn giúp tôi lên Top , có
đôi khi còn có ý kiến phê bình tôi quá lười biếng, không coi trọng công
việc kinh doanh. Những bất mãn trong lòng tôi tích tụ lâu ngày, cuối
cùng cũng bộc phát, nói những lời khiến anh tổn thương, “Anh đúng là
loại người chỉ biết tới lợi ích, biến một cửa hàng trong sáng như thế
trở nên thật bẩn thỉu hôi tanh mùi tiền.”
Thực ra khi vừa nói xong câu này thì tôi đã vô cùng hối hận, nhưng vẫn cứ cứng miệng không chịu xuống nước.
Kết quả anh nói, “Thế em tự kinh doanh đi, anh không can dự vào nữa”.
Anh thực sự đã buông tay. Trước kia để có doanh thu cao và được lên Top,
anh luôn để giá thành sản phẩm ở mức rất thấp, nhưng thời gian đó vật
giá leo thang nên tôi đã tăng giá các mặt hàng lên. Không ngờ khi biết
chuyện này, Mr.Bu đã nổi giận lôi đình, “Sao em không hỏi ý kiến anh? Em có biết bán hàng không thế? Em vốn chẳng biết kinh doanh một cửa hàng
như thế nào.”
Cãi nhau một hồi, tôi nói, “Từ lâu em đã chẳng muốn kinh doanh cái cửa hàng này nữa rồi.”
Chúng tôi càng cãi nhau càng kịch liệt, vì muốn xoa dịu bầu không khí, tôi
dùng hai máy tính cùng một IP để buôn bán sản phẩm, đúng đợt Taobao làm
nghiêm ngặt, kiểm tra độ uy tín của các tiệm online, thế nên cửa hàng bị họ đóng cửa.
Tâm huyết suốt cả năm trời của Mr.Bu đã đổ xuống sông xuống biển, anh quay sang trừng mắt với tôi, trong mắt tràn ngập lửa giận.