Mr.Bu để cho tôi suy nghĩ một đêm. Sáng ngày hôm sau tỉnh giấc, tôi vẫn kiên quyết đòi ly hôn.
“Ly hôn thì ly hôn”, Mr.Bu cầm điện thoại đặt vé máy bay, “Số chứng minh thư của em là bao nhiêu?”
Tôi trợn mắt, “Đừng giả vờ nữa, anh đặt vé máy bay cho em bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ còn không có số chứng minh thư của em?”
“Đang bị lỗi hệ thống không được sao? Mau đọc số chứng minh thư ra đây”.
Tôi cứ tưởng thật, ngoan ngoãn đọc một dãy số dài.
Anh đọc lại một lần, rồi nói, “1990, em sinh năm 1990”.
“Thế thì sao?”
“Em có nghĩ tới cảm nhận của bạn bè không? Người ta còn chưa kịp kết hôn, em đã ly hôn rồi, cứ như là cố tình thể hiện ấy”.
“Đã ly hôn còn thể hiện cái nỗi gì?”
“Nhưng người ta còn chẳng có hôn nhân để mà ly hôn.”
Lúc này tôi mới thấy có gì đó sai sai, “Rốt cuộc là anh có mua vé máy bay không?”
“Mua rồi”.
Tôi giật lấy điện thoại để xem, là chuyến bay từ Bắc Kinh đến Hồng Kông?
“Giấy thông hành đến Hồng Kông – Ma Cao của anh sắp hết hạn rồi, trước khi ly hôn, tranh thủ đưa em đi Disneyland đón Halloween đã.”
Sau đó chúng tôi không hề nhắc tới chuyện ly hôn nữa.
128.
Từ nhỏ tới lớn tôi lúc nào cũng có cảm giác mình là một người không hề có ý chí.
Hồi bé thành tích không cao, ngoại hình cũng chẳng có gì xuất chúng, không
có năng khiếu gì đặc biệt, cảm giác tồn tại rất mỏng manh. Sau này lớn
lên, công việc không thuận lợi, con đường nghề nghiệp tự do mà bản thân
đã lựa chọn cũng phải bước rất nhọc nhằn khó khăn, làm thử không biết
bao nhiêu điều nhưng không làm được gì hết, dường như suốt cả cuộc đời
này tôi chẳng thể nào tỏa sáng được.
Mỗi khi tâm trạng của tôi tụt dốc, Mr.Bu lại gửi cho tôi rất nhiều châm ngôn tràn đầy năng lượng của các danh nhân.
“Trên đời này thử thách khiến con người ta sợ hãi nhất chính là con đường
vượt qua chính mình. Đối với mỗi một con người, thành tích thực sự là
việc đã tìm thấy bản thân và kiên trì gìn giữ điều đó trong trái tim,
không bao giờ dừng lại.” (Hermann Hesse)
“Con người ta đâu có
mang nước mắt vào trong nỗi buồn, càng không mang nụ cười cất vào niềm
vui... Tất cả những gì mà bạn nhìn thấy hay cảm thấy, tất cả những gì mà bạn yêu mến hay thấu hiểu đều chỉ là phong cảnh mà bạn đi ngang qua.”
(Rainer Maria Rilke)
Khi đó, bản thảo của tôi liên tục bị từ
chối, còn có biên tập viên nói với tôi rằng, “Nếu không phải vì nể sự
chăm chỉ cần mẫn viết bản thảo của cô, tôi vốn không có ý định để bản
thảo của cô qua đến vòng thứ hai”.
Còn có người nói, “Cô không có phong cách của riêng mình, lúc nào cũng bắt chước người khác, hơn nữa
cũng bắt chước không ra đâu vào đâu.”
Hoặc là, “Văn của cô không đi vào lòng người, tình tiết cũ rích, đọc không có cảm xúc gì cả”.
Hôm đó tôi khóc rất thê thảm, nhắn tin Webchat kể khổ với Mr.Bu.
Anh gửi một tin nhắn thoại cho tôi, “Nếu như cả thế giới này đều nói những
lời ác ý với em, vậy anh sẽ nói những lời mật ngọt nhất trên đời cho em
nghe.”
Đây là canh gà tẩm bổ nhất trên đời sao?
129.
Cũng có những khi tâm trạng Mr.Bu rơi vào bế tắc, tôi cũng có lòng gửi những câu văn “súp gà” đến cho anh.
“Phải học cách quên đi những chuyện không thể thay đổi được. Nếu như bạn đã
cố gắng hết sức mình, vậy còn gì mà phải luyển tiếc nữa.” (G-Dragon)
“Thế giới này sẽ không bội bạc mỗi giọt mồ hôi mà bạn đã đổ ra, nếu như thực sự bội bạc, thì đó cũng là do bạn chưa đổ đủ mồ hôi mà thôi.” (Jung
Yong Hwa)
Gửi đến ngày thứ ba thì Mr.Bu không nhịn được nữa,
“Đằng sau có phải còn có Lộc Hàm, Ngô Diệc Phàm, Lý Dịch Phong, Dương
Dương... nữa không?”
“Sao anh biết? Hi hi, cảm động lắm đúng không? Ngày nào em cũng vất vả “cắt tiết gà” nấu súp cho anh đấy”.
“Thôi đi, ngày nào cũng phải đọc mấy câu nói của tình địch, bóng ma tâm lý
của anh sẽ ngày một lớn hơn, em có tính đến chuyện này chưa?”
130.
Sau khi Mr.Bu mở công ty, tôi cũng tới đó làm một thời gian.
Anh thường hay sai tôi đi pha cà-phê, rất nhiều nhân viên cảm thấy khó hiểu, “Có phải sếp có ý với cậu không?”
Tôi đáp, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Buổi trưa ăn cơm, họ xôn xao bàn tán về Mr.Bu.
“Nghe nói sếp đã kết hôn rồi.”
“Không phải chứ? Anh ấy còn trẻ như vậy cơ mà”.
“Kể cả chưa kết hôn thì cũng có bạn gái rồi, có lần mình vô tình nhìn thấy
anh ấy gọi điện cho ai đó, giọng rất nhẹ nhàng, trông cưng chiều lắm.
Lúc đó mặt anh ấy rất dịu dàng, đầu mày cuối mày đâu đâu cũng thấy đang
cười, mình chưa từng thấy anh ấy như vậy trong lúc làm việc bao giờ.”
Tôi đã cúi đầu ăn cơm trong yên lặng rồi, họ vẫn không buông tha.
Có người hỏi tôi, “Cậu nói xem bạn gái của anh ấy là người như thế nào? Chắc chắn là một cô tiểu thư xinh đẹp của nhà nào đó.”
Tôi đáp, “Cậu nghĩ nhiều rồi”
Lúc tan tầm, cấp trên trực tiếp của tôi tới gọi, “Sếp bảo em vào văn phòng của anh ấy một chút”.
Tôi liếc mắt qua điện thoại, “Em đã tan sở rồi”.
Chị ấy rất kinh ngạc, “Sếp gọi, em còn không thèm đi? Có phải em đang cố tình quyến rũ sếp không thế?”
Tiểu thuyết ngôn tình đúng là có sức lan tỏa quá đi mất, tôi vẫn đáp câu đó, “Chị nghĩ nhiều rồi”.
Buổi tối về nhà, tôi cứ nhìn chằm chằm vào Mr.Bu. Anh treo quần áo lên giá, thay đồ ở nhà, “Sao cứ nhìn anh thế?”.
“Em không hiểu anh tốt đẹp chỗ nào mà khiến mấy nhân viên nữ ở công ty cứ lưu luyến suốt?”
Anh đột nhiên cười lạnh, “Em thì sao? Ở công ty phủi sạch sẽ quan hệ với
anh như thế để làm gì? Làm như không quen biết gì anh vậy.”
“Em không muốn người ta nghĩ em đi cửa sau để được vào công ty”.
“Ai bảo em đi cửa sau nào? Em vào công ty là dựa vào quy tắc ngầm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT