Bắp Cải Trộn hỏi tôi từng giở chiêu trò gì để có thể tóm gọn được Mr.Bu.

Tôi thề rằng đời này tôi chỉ giở trò đúng một lần. Đó là hồi cấp hai, tôi có thiện cảm với một cậu bạn. Khi đó tôi là cán sự môn Văn, phải giúp thầy cô sắp xếp bài thi. Tôi để bài thi của mình và cậu ấy cùng nhau, như vậy, khi thầy cô trả bài, tên của chúng tôi sẽ được đọc liền nhau, cảm giác thật lãng mạn.

Không biết làm sao mà chuyện này truyền đến tai Mr.Bu. Tôi đã chuẩn bị tâm lý ứng chiến với một cuộc chiến tranh lạnh nữa rồi.

Không ngờ tối hôm đó anh lại ôm tôi từ phía sau, dịu dàng hôn lên vành tai tôi, hỏi, “Em của thời thiếu nữ trông như thế nào?”.

“Có tính cách giống như cô diễn viên nào đấy, nhạy cảm, nhõng nhẽo, tự ti, thích khóc, nói và hành động không suy nghĩ đến hậu quả, bề ngoài có vẻ đanh đá nhưng nội tâm lại yếu đuối, thầm mến người ta đến mấy cũng một mực không dám thổ lộ”.

“Nhưng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã chủ động bắt chuyện với anh còn gì. Chắc lúc đó em không hề thích anh đúng không? Theo như tính cách của em, nếu đứng trước một người mà em thực sự thích, làm gì có dũng khí lớn như thế?”

Anh nằm quay lưng lại, không thèm để ý đến tôi nữa. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn là chiến tranh lạnh.

Ha ha ha, dù sao cũng không mất công tôi chuẩn bị sẵn tâm lý.

120.

Thi thoảng Mr.Bu cũng có uống rượu cocktail của hãng RIO, nhưng tôi hay hừ mũi khinh bỉ bởi tôi cho rằng đàn ông thì nên uống rượu mạnh mới đúng.

Nhưng một hôm nào đó, tôi đột nhiên lại đặt mua trên mạng một thùng RIO to đùng. Mr.Bu cảm động hết mức, ôm lấy tôi nói, “Bà xã, em tốt với anh quá!”. Còn chưa dứt lời, anh đã nhìn thấy điện thoại tôi đang bật quảng cáo mà Dương Dương xuất hiện với tư cách là gương mặt đại diện cho thương hiệu RIO.

Lúc này anh mới vỡ lẽ, lập tức quay mặt đi, “Anh sẽ không bao giờ uống RIO nữa”.

121.

Lúc bản thảo mà tôi viết suốt đêm bị từ chối, tôi đang trên đường về nhà. Nhận được tin nhắn QQ, đột nhiên tôi cảm thấy mình không còn sức để bước tiếp nữa. Tôi càng đi càng chậm, càng lúc càng chậm, cuối cùng không nhịn được nữa, quỳ xuống khóc bên đường.

Khi về đến nhà, tôi nói với Mr.Bu là mình muốn đi Paris, tới học viện ẩm thực của Bắp Cải Trộn để học làm bánh.

Mr.Bu nói, “Paris không tuyệt mĩ như em tưởng đâu, nó cũng có tội phạm, ngồi tàu điện ngầm cũng có thể gặp trộm cướp, rất nhiều người xấu. Anh đã từng chính mắt nhìn thấy một cô gái Hoa Kiều bị mấy tên đầu gấu bắt đi, anh báo cảnh sát nhưng không còn kịp nữa.”

“Nhưng mà em muốn thử xem, tranh thủ lúc còn trẻ.”

Anh không đắn đo quá nhiều, gật đầu đồng ý. Anh giúp tôi đăng ký thi IELTS, làm thủ tục xin nhập học, nhờ bạn bè bên Pháp giúp tôi tìm nhà trọ, trả tiền thuê nhà. Sau khi đặt xong vé máy bay, giây phút chia xa ngày một tới gần, tôi bỗng cảm thấy vô cùng luyến tiếc. Có lúc nhìn Mr.Bu bận rộn làm đồ ăn trong bếp mà mắt tôi cũng đỏ hoe.

“Ăn mấy món truyền thống nhiều một chút, sang Paris, mấy thứ này đắt lắm, không mua được đâu”.

Mỗi lần anh nói như vậy, tôi đều rơi nước mắt, sau đó lại không muốn rời đi, “Hay thôi em không đi nữa.”

“Nếu như không thử một lần, về sau em nhất định sẽ hối hận. Có những điều nếu như bây giờ không làm, thì cả đời sẽ không bao giờ làm được.”

Đúng thế, giống như liveshow cuối cùng có đầy đủ 12 thành viên năm đó của EXO, tôi cũng tưởng rằng ngày tháng còn dài, không ngờ về sau không còn cơ hội nhìn thấy mười hai người đứng trên cùng một sân khấu nữa rồi.

Đêm trước hôm rời khỏi Bắc Kinh, tôi không tài nào ngủ được, thế là bò dậy ngồi máy tính.

Cuối cùng chỉ gõ được một hàng chữ, “Rất muốn viết chút gì đó cho anh, nước mắt có tính không?”

Ngày hôm sau tôi mang theo đôi mắt sưng đỏ ra sân bay. Mr.Bu nói sẽ không tới tiễn tôi vì sợ tôi khóc ngất ra đấy mất.

Tôi ngồi trên máy bay mà tâm tình hoảng loạn. Có một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh tôi, đội chiếc mũ lưỡi trai kéo rất thấp, mãi tới khi tiếp viên hàng không phân phát dép bông cho mọi người, tôi mới nhìn thấy mặt người ngồi bên cạnh mình.

Tôi không dám tin vào mắt mình nữa.

Mr.Bu cởi mũ, cười với tôi, “Anh nghỉ việc rồi, cùng em đi Paris”.

Một lúc sau tôi mới phản ứng lại, “Vì sao?”

“Bởi vì em ngốc như vậy, đến Paris thể nào cũng bị người ta bắt nạt. Còn nhớ lời thề anh đã tuyên thệ trong hôn lễ của chúng ta không? Từ nay về sau, thế giới này chỉ anh được bắt nạt em.”

122.

Thực tế chứng minh, tôi là một người tồi tệ, cả thèm chóng chán.

Học viện Nghệ thuật Ẩm thực Le Cordon Bleu vô cùng nghiêm khắc, không thi qua thì chỉ có thể đăng ký học lại, không được thi lại, vì thế áp lực rất lớn. Cho dù thời gian học một ngày rất dài, cường độ học cao, tôi mệt gần chết, dốc hết sức lực nhưng vẫn không làm cho tốt được.

Cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ có một hôm, tay chân tôi lóng ngóng làm hỏng cả chocolate, bếp trưởng mắng tôi xối xả ngay trước mặt bao nhiêu bạn học, còn thăng cấp lên mức đả kích những con người không biết nói tiếng Pháp như chúng tôi “mau cuốn gói khỏi Paris”.

Hôm đó tôi khóc lóc rời khỏi trường học, ra đến ga tàu điện ngầm còn bị một tên đầu gấu quấy rối. Mưa rào đột nhiên trút xuống, tôi tắm mưa đi về nhà, thang máy lại hỏng, phải leo bộ hai mươi tầng lầu, cảm giác như tắt thở đến nơi rồi. Đột nhiên lúc đó tôi cảm thấy cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì cả, làm việc gì cũng không nên hồn, chết quách đi cho rồi.

Mr.Bu vừa về đến nơi, tôi đã trèo lên người anh khóc lóc, “Chúng ta về Bắc Kinh có được không?”

Anh không hỏi tôi tại sao, lặng lẽ đi pha nước tắm cho tôi. Sau khi tôi tắm xong, anh lại sấy tóc cho tôi, rồi bế tôi lên giường, đắp chăn cẩn thận cho tôi, diu dàng hôn lên trán tôi, “Ngủ một giấc trước đã. Nếu sáng mai tỉnh dậy em vẫn muốn rời khỏi Paris thì chúng ta sẽ quay về Bắc Kinh”.

Lúc nào anh cũng bao dung tôi như vậy, cho dù là những chuyện có hoang đường đến đâu, anh luôn sẵn lòng làm cùng tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play