Tôi thường kể với mọi người, một năm ở Cổ Lãng Tự là một trong những quãng thời gian đẹp nhất cuộc đời tội.
Tuy rằng khi đó tôi nặng tới 60 cân, tóc tai không theo kiểu nào hết, nhưng rất trẻ trung, khuôn mặt đơn thuần, ngây thơ.
Cứ mỗi khi có tình nguyện viên nào phải rời khỏi đảo, tôi sẽ thức đến đêm, cùng nhóm bạn bè đến từ khắp mọi miền đi dạo quanh bãi cát ven biển,
hóng gió, uống bia, ca hát, coi như tiệc chia tay.
Chúng tôi khi đó, xấu lắm, nghèo lắm, nhạy cảm lắm, hay hờn giận lắm, cuồng nhiệt lắm, nhưng thực sự là…vui lắm.
Cuối buổi chia tay, tôi nhất định sẽ khóc bù lu bù loa, nước mắt nước mũi
tèm lem. Thế nên ngày mà Mr.Bu chuẩn bị rời đi, anh vừa nhìn thấy tôi đã nói, “Đừng khóc”.
Điểm hẹn là khu rừng nhỏ trên núi Long Sơn, Sau khi đến nơi tôi mới biết, anh chỉ hẹn có mình tôi.
Chúng tôi cùng nhau leo vài bước đến một tảng đá, leo lên cái bậc mấp mô cao nhất. Khoảng khắc ấy, vạn vật như bừng sáng.
Anh nói, “Suốt một năm nay, anh thường tới đây, ngồi trên tảng đá này để ngắm mặt trời mọc”.
Tôi nghe nói sáng nào anh cũng dậy sớm chạy bộ, hóa ra là chạy lên đây ngắm bình minh. Chúng tôi đứng sóng vai nhau trên mỏm đá, hóng gió biển. Tôi hỏi, “Vì sao anh lại đến Cổ Lãng Tự trong thời gian Gap Year?”.
Anh hỏi lại, “Thế em thì sao?”.
Tôi trêu đùa, “Vì để gặp được anh”.
Anh trừng mắt lườm tôi.
Tôi cười một lúc, rồi bỗng nhiên không cười nổi nữa, “Có phải em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa không?”.
Anh không trả lời. Tôi cũng không nói thêm gì nữa. Cơn gió chiều thoảng qua như men rượu, chúng tôi bên nhau ngắm biển trời núi non.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT