Tôi luôn cảm thấy cung Kim Ngưu là cung hoàng đạo thần bí nhất.
“Tối nhất là em đừng áp dụng mấy trò đàn bà với Kim Ngưu. Em phải biết rằng, Hitler cũng thuộc cung Kim Ngưu dấy!”
Người nói những lời này – Mr. Bu – chính là người thuộc cung Kim Ngưu điển
hình, lạnh lùng, bá đạo, nhất là khoản chiến tranh lạnh.
Có một
lần tụ tập bạn bè, tôi gặp lại cậu bạn mà tôi đã thầm mến hồi cấp hai.
Tối hôm đó gần mười hai giờ tôi mới về đến nhà, phòng khách tối đen lạnh lẽo. Tôi bật đèn lên, suýt nữa bị Mr. Bu đang ngồi trên sô pha dọa cho
hết hồn.
“Anh…anh…anh…Sao anh không bật đèn lên?”
Anh không nói gì, quay người đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Tôi tắm rửa xong định đi vào phòng ngủ mới biết hóa ra anh đã khóa cửa từ
bên trong. Tôi tức tối quay lại phòng khách để ngủ trên sô pha, lôi điện thoại ra định đăng bài than thở cầu xin an ủi trên Weibo, nào ngờ anh
đã đổi cả mật khẩu wifi trong nhà.
Ngày hôm sau là một ngày thật đáng nhớ, chúng tôi đã chiến tranh lạnh nguyên cả ngày hôm đó, không ai buồn để ý tới ai.
Tối hôm đấy, Mr. Bu nướng pizza vị sầu riêng phô mai, hương thơm lan tỏa
khắp nơi, tôi rất không có khí phách, thò tay định bốc một miếng.
“Bụp”, anh cũng rất không khách khí đánh vào tay tôi.
Có gì ghê gớm chứ, em gọi người ta mang đồ ăn đến cũng được!
Tủ lạnh nhà tôi đầy hóa đơn mua đồ ăn ngoài, tôi nhìn thấy một cái mã QR
lạ mắt chưa thấy bao giờ, thế nên tiện thể tìm kiếm một chút.
“Ting” một tiếng, mã QR biến thành một bức ảnh, trên đó có chữ viết của Mr. Bu, “Em xin lỗi trước đi”.
Không nhịn nổi nữa, tôi bật cười, “Anh còn có thể ấu trĩ thêm một chút nữa không?”.
Mr. Bu lạnh mặt cắt pizza, “Anh sẽ coi như câu đó của em là lời xin lỗi, ăn pizza đi”.
096.
Đặc điểm nổi bật nhất của cung Kim Ngưu chính là yêu tiền. Thơ ca, trăng
sao, biển lớn cái gì chứ, chủ đề mà Mr. Bu yêu thích nhất chỉ có chứng
khoán, nhà đất và các hình thức đầu tư.
Có lần anh hỏi tôi, “Em cũng viết loại văn ngây ngô như thế này từ bao giờ thế?”.
Tôi đáp, “Có văn phong, có hứng thú thì viết thôi”.
“Không đăng lên, không xuất bản? Em mà cũng chịu lặng lẽ thế sao?”
Tôi bĩu môi khinh thường, “Những người chỉ nghĩ đến lợi ích như anh sao có
thể hiểu được những người chỉ đơn thuần làm một cái gì đó theo hứng thú
và không vì một mục đích nào cơ chứ”.
Anh cười “he he” hai tiếng, nói, “Nếu anh không nghĩ đến lợi ích, chỉ toàn làm việc tùy hứng thì ai nuôi em?”.
Mẹ ơi, dân Luật mãi mãi chẳng bao giờ đấu lại được dân Toán.
097.
Còn một đặc điểm nữa của những người thuộc Kim Ngưu mà không thể không nhắc đến, đó là rất “trâu”.
Mẹ tôi kêu Mr. Bu kèm cặp em họ học Toán, đồ thị này rồi hàm số này, ôi
tôi nhìn mà đau cả đầu. Anh giảng cho em họ nghe một lượt, con bé mặt
vẫn còn mơ màng nhưng rất quả quyết đặt bút viết, vừa viết vừa nói, “Em
hiểu rồi, em hiểu rồi”.
Anh tỏ vẻ không tin tưởng cho lắm, “Thế em nói thử xem, phương trình hàm số này là gì?”.
Cô em họ tôi mặt đầu đau khổ, “Anh rể, em hiểu thật rồi mà, xin anh đừng hỏi nữa được không?”.
“Không được”, Mr. Bu nghiêm mặt, “Anh phải có trách nhiệm với em”.
Em họ cười nham hiểm, “Anh rể, anh chỉ cần có chịu trách nhiệm với chị họ em thôi là được rồi”.
Mr. Bu hơi đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, “Nghiêm túc vào! Anh giảng lại lần nữa cho em”.
Em họ bị bắt nghe thêm một lần nữa, gần như phát điên, “Anh rể tha cho em đi mà! Em biết làm thế nào thật rồi mà”.
“Thế em làm một lượt cho anh xem.”
Từ đó về sau, em họ không bao giờ nhờ Mr. Bu giảng bài cho nữa.
098.
Đương nhiên, cung Kim Ngưu cũng có nhiều ưu điểm, ví dụ như rất tinh tế, chu đáo.
Sau khi tắm xong tóc tôi thường rụng rất nhiều, nhưng lúc nào cũng quên
không dọn dẹp. Có lần tôi quay vào nhà tắm để lấy lược chải đầu, lại
thấy Mr.Bu đang quỳ dưới sàn nhặt từng sợi tóc rụng cho tôi, đột nhiên
có cảm giác thật khác thường.
Còn có một lần đi uống cà phê, tôi đọc một cuốn sách tên là Thanh xuân qua đi là khi chấp nhận thất bại.
Một tháng sau, tôi cùng Mr. Bu đi Ushuaia. Người dân địa phương nói với
chúng tôi rằng, đi Nam Cực, qua eo biển Drake có gió Tây Ôn Đới, sức gió mạnh cấp tám trở lên, những người say sóng sẽ không chịu nổi, nôn ra cả mật xanh mật vàng. Tôi nghe mà sợ hết hồn, bởi vì tôi là người chỉ cần
ngồi Thuyền Hải Tặc thôi cũng quay cuồng chóng mặt, nôn không ngừng nghỉ rồi.
Tuy không đi Nam Cực, nhưng chúng tôi cũng tới được Buenos
Aires. Sau khi xem bộ phim ca nhạc Don’t cry for me, Argentina, tôi hỏi
Mr. Bu, “Sao đột nhiên anh lại muốn tới Nam Cực?”.
Anh nói,
“Chẳng phải em rất muốn đi đến đó sao? Ngày trước em đọc cuốn sách ấy
trông bừng bừng khí thế lắm. Cuốn sách kể về một đôi tình nhân nghèo, nữ chính sau khi đeo nhẫn lên đã lập tức tháo xuống, đưa cho giao dịch
viên ở ngân hàng, rồi nói với nam chính: Chúng ta cùng tới Nam Cực đi”.
“Sách gì vậy? Sao em không nhớ nhỉ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT