087.

Nghe nói trong điện thoại của Mr. MOF không có bất cứ ứng dụng gì, từ Facebook, Twitter cho tới Instagram, cái gì cũng không có. Anh ấy còn cường điệu nhấn mạnh việc con người ngày nay quá lệ thuộc vào công nghệ và mạng xã hội.

Tôi khua môi múa mép với Mr. Bu, “Mr. MOF ngầu quá! Đây mới là nam thần thực sự chứ!”.

Mr. Bu không thèm để ý đến tôi.

Ngày hôm sau, tôi cùng cô em họ đi ăn đồ ăn Thái, nhắc tới một bộ phim của Thái Lan, tình tiết còn sến súa hơn cả Quỳnh Dao. Em họ nói, “Có dám cược với em không? Bây giờ đang là giờ làm việc, chị bảo anh rể đến đây đón chị, anh ấy chắc chắn sẽ không đến”.

Tôi nói, “Chị cá với em luôn, anh ấy nhất định sẽ đến”.

Nói xong, tôi gọi điện cho Mr. Bu, giọng nói mềm mại như nước, “Ông xã, hình như em bị trúng gió rồi, chóng mặt quá, khó chịu vô cùng, anh có thể lái xe tới đón em luôn bây giờ được không?’.

Mr. Bu ở đầu bên kia điện thoại vui vẻ đồng ý.

Kết quả, khi tôi bước ra khỏi nhà hàng, anh đã gọi Uber cho tôi.

Cá cược thua, tôi nghiến răng nghiến lợi nói với Mr. Bu, “Em mới khen Mr. MOF mỗi một câu, anh có cần thế không?”.

“Có cần.”

“Anh không sợ em bị trúng gió thật sao?’

“Lúc đó em họ của em đã nhắn tin Wechat cho anh rồi, nói em khỏe như trâu ấy.”

088.

Khoảnh khắc mà Bắp Cải Trộn phải lòng Mr. MOF vô cùng “vi diệu”, chính là vào lúc anh ấy đang chửi thề bằng tiếng Pháp.

Hôm đấy, Mr. MOF đang muốn làm một cái bánh Mousse vị vải, nhưng sau khi rã đông, quả vải mềm nhũn ra như nước, không còn nếm được vị của vải nữa, anh ấy chỉ còn cách dùng si-rô vải. Khi Bắp Cải Trộn bước vào lớp học là lúc nghe thấy Mr. MOF mắng một câu, “Putain!”.

Bắp Cải Trộn sợ hết hồn, Mr. MOF quay đầu lại, áy náy nói, “Xin lỗi, không phải anh chửi em đâu”.

Lúc này, cô ấy mới phát hiện ra quần áo của Mr. MOF bị vấy bẩn túng tóe, trên mặt anh ấy cũng dính đầy vệt nước do si-rô vải bắn lên.

Bắp Cải Trộn nói, “Anh biết không, người đàn ông trong lúc làm việc nghiêm túc là đẹp trai nhất, vì công việc mà phát điên trông cũng rất đáng yêu”.

Nhưng đa số thời gian là Mr. MOF làm cho Bắp Cải Trộn phát điên thì đúng hơn.

Có một lần, họ cùng làm món Crème Brulee kiểu Pháp, Mr. MOF hỏi cô ấy, “Em có thích ăn dâu tây không?”.

“Thích chứ.”

“Anh không thích ăn dâu tây.”

“…Ờ.”

Rất khó đỡ. Mau nói gì khác đi! Cô ấy đã không tiếp lời được nữa rồi kìa.

Lúc này Mr. MOF nói, “Em mở tủ lạnh lấy cho anh một hộp sữa hoa quả đi. Anh không thích Fraise (dâu tây vườn bình thường) đâu, anh thích Mara des bois (dâu tây loại cao cấp)”.

Sau khi Bắp Cải Trộn mang ra, Mr. MOF vừa làm Crème Brulee vừa khen không ngớt.

“Mara des bois được trồng ở Genève đấy, màu sắc vô cùng tươi, vừa thơm vừa ngọt.”

“Không phải anh nói là không thích dâu tây sao?”

“Đúng thế.”

“Thế sao còn khen Mara des bois rất ngon?”

“Thì là rất ngon mà.”

“Thế mà anh vẫn không thích ăn dâu tây?”

“Không sai.”

Lúc này trong đầu Bắp Cải Trộn chỉ có hai từ thôi: Xin quỳ!

089.

Tôi cùng em họ đi xem bộ phim Tìm kiếm Mr. Right 2.

Tôi đang mong chờ được xem những cảnh ngọt đến sâu răng thì em họ lại nói, “Chỗ cần thô thì vẫn phải thô thôi, ít nhất cũng phải khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh, thế mới gọi là phim tình cảm thời đại mới chính tông”.

Nam nữ chính từ đầu tới cuối không đụng mặt nhau thì thôi đi, ba phút cuối phim, khi họ vượt qua nửa vòng Trái đất để gặp được nhau, cô em họ đã chờ suốt hơn một tiếng của tôi kích động tới nỗi quên cả ăn bắp rang bơ, nhưng Thang Duy và Ngô Tú Ba lại chỉ nhìn nhau một cái, rồi ôm nhau.

Sau đó…Không có sau đó nữa.

Em họ tôi như muốn phát điên, “Thời đại nào rồi còn có cái kiểu yêu đương tương tư bằng thư tay thế này?”.

Sau khi về nhà, Mr. Bu hỏi em họ tôi xem phim thế nào.

Em họ thở dài thườn thượt, ngẩng đầu lên trời đúng một góc 45 độ, nhẹ nhàng nói, “Ngày tháng năm xưa trôi chậm, xe ngựa, điện tín đều chậm, thế nên một đời chỉ đủ để yêu một người”.

090.

Thật ra Mr. Bu là người rất dễ tức giận. Năm đó chúng tôi đi lặn ở Palau, san hô đẹp tới mức không thể tưởng tượng nổi. Tôi phấn khích quá nên đã đưa tay ra chạm vào “hoa hồng san hô” một chút, đột nhiên anh giữ chặt lấy tay tôi, trừng mắt giận dữ với tôi thông qua mũ lặn.

Lúc này tôi mới nhớ ra các nhân viên kỹ thuật đã căn dặn, “Có vài loại san hô không được chạm vào, càng đẹp thì càng nguy hiểm”.

Nhân viên kỹ thuật hỏi tôi có muốn lặn sâu nữa không, Mr. Bu đã xua tay, nhưng tôi lại chỉ ngón tay xuống phía dưới, tự ý lặn sâu thêm. Rất nhanh sau đó, tai tôi đau nhức tới mức không thể chịu nổi.

Sau khi lên bờ, tới bệnh viện kiểm tra, may mà tai tôi chỉ bị thương ngoài da, Mr. Bu giận tím cả mặt. Sau khi tiêm xong, chúng tôi quay về khách sạn, người ta mang đến phòng tôi ít hoa quả, anh lạnh mặt nói, “Trưa nay em ăn uống kén chọn, đã không chịu ăn rau rồi, mấy hôm nữa chắc chắn sẽ bị thiếu chất, nóng trong nữa. Bây giờ em ăn hết chỗ hoa quả này đi, anh sẽ tha thứ cho em”.

Tôi do dự một lát, rồi ngoan ngoãn ăn hết số hoa quả trong đĩa. Một lúc sau mồm miệng bắt đầu sưng tấy, khắp người nổi ban, lại phải vào viện nằm.

Mr. Bu sắp khóc tới nơi rồi, “Sao em không nói sớm là em bị dị ứng với xoài?”.

“Anh đã hứa là sẽ tha thứ cho em mà.”

“Từ giờ trở đi, em mà còn làm mấy chuyện tự tổn thương bản thân mình như thế, cả đời này anh sẽ không tha thứ cho em.”

Cho tới khi về nước, anh vẫn không thèm đếm xỉa gì tới tôi. Sau đó, tôi mách lẻo với em họ mình, “Anh rể đúng là người nguy hiểm”.

Em họ tự học thành tài, áp dụng luôn, “Có một vài người không thể tùy tiện chạm vào, càng đẹp trai thì càng nguy hiểm”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play