Có lần Bắp Cải Trộn dạy chúng tôi cách làm món Soufflé (Một món bánh truyền thống của người Pháp).
“Muốn làm vị gì?”, cô ấy hỏi.
Mr.Bu đáp, “Vị cam đi, Hỷ Bảo hay làm vị đó cho Úc Tôn Tư”.
Bắp Cải Trộn hô lên đầy kinh ngạc, “Anh cũng đọc tác phẩm của Diệc Thư sao?”.
Anh không trả lời, cúi đầu làm nhân kem trứng sữa.
Tôi trả lời thay anh, “Hồi mới quen, anh ấy đã đọc hết tất cả những cuốn
sách mà mình đánh giá 3 sao trở lên trên trang Douban của mình”.
Thực ra tôi cho rằng đàn ông nên đọc Hỷ Bảo. Chắc mỗi môt người phụ nữ đều
có những suy nghĩ như thế này, “Em cần rất nhiều tình yêu, nếu như không có, vậy thì em cần có rất nhiều rất nhiều tiền”.
Bên cạnh câu
này trong cuốn sách, tôi nhìn thấy chú thích của Mr.Bu, “Đối với con
gái, đôi khi tiền còn mang tới nhiều cảm giác an toàn hơn cả tình yêu.
Thời đại học, tôi nghèo đến nỗi phải mua một cái bánh mỳ gối, loại 12
lát, rồi phết tương cà chua KFC ăn thừa của bạn cùng phòng lên để ăn,
cầm cự được cả một tuần. Tôi của khi ấy không xứng đáng được yêu. Yêu
một người, tuyệt đối không cho phép cô ấy phải cùng mình chịu khổ”.
060.
Không khí ở Bắc Kinh gần đây ô nhiễm một cách nghiêm trọng, có một năm cổ
họng của tôi không khỏe chút nào, phải tới Tô Châu ở khoảng ba tháng.
Khi mới bắt đầu tối rất hứng thú, nhưng chỉ một tuần sau đã mất hết khí
thế, bắt đầu nhớ Mr.Bu rồi.
Tình trạng này ngày càng tồi tệ, cho
tới một ngày bộc phát. Có hôm, tôi cô đơn đạp xe từng vòng từng vòng
trên con đường núi quanh co, đối mặt với bụi đường sương gió, tôi chợt
thấy mũi mình cay cay, không cầm lòng được đành gọi điện cho Mr.Bu, “Em
nhớ anh quá”.
Anh im lặng vài giây rồi nói, “Em đang ở đâu?”.
Tôi ngẩng đầu nhìn đàn quạ bay ngang qua bức tường màu vàng bên ngoài thư viện, không cầm lòng được ngâm một câu thơ:
“Thuyền ai đậu bến Cô Tô.”
Anh tiếp câu, “Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San.”(*)
(*)Hai câu thơ trích trong bài thơ Phong Kiều dạ bạc của Trương Kế, bản dịch
thơ của Nguyễn Hàm Ninh. Địa danh Cô Tô trong thơ nằm tại Tô Châu, thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
Anh lại nói, “Em không cần đậu bến Cô Tô, anh sẽ mãi mãi là bến đỗ của cuộc đời em”.
Hôm đó tôi xem Đình Mẫu Đơn phiên bản thanh xuân của Bạch Tiên Dũng, khóc
như mưa, lại đi ra vườn Chuyết Chính, ngồi bên hồ ngắm nước chảy hoa
trôi. Khi ấy, trong đầu tôi chỉ mấy chữ trong câu hát kinh kịch: “Cảnh
đẹp có là chi”. Rốt cuộc, tôi cũng không thể kìm nén được nữa, lại gọi
điện cho Mr.Bu.
Nhưng anh không bắt máy.
Sau khi về tới ký túc xá, điện thoại bỗng đổ chuông. Tôi ngồi trên bệ cửa sổ nhận điện thoại.
“Sao thế?”, giọng nói của Mr.Bu khi ấy nghe mới hoàn hảo làm sao.
Tôi trả lời, có chút ngại ngùng, “Thực ra cũng không có chuyện gì”.
Đêm mùa xuân vẫn còn vương vấn chút hơi lạnh, tôi quay vào phòng mặc thêm chiếc áo khoác mỏng, rồi lại ngồi lên bệ cửa sổ.
Lúc ấy, anh nói ở đầu bên kia điện thoại, “Chiếc áo này em mới mua à?Anh chưa thấy bao giờ”.
Tôi giật mình, mãi mới lấy lại được phản ứng, nhìn xuống phía hồ sen bên
dưới cửa sổ. Mr.Bu đứng trên chiếc thuyền hoa lệ, mặt mũi đầy phong trần nhưng đôi mắt lại như đang tỏa sáng.
061.
Kỷ niệm một năm ngày cưới, Mr.Bu hỏi tôi, “Em muốn làm gì?”
“Ăn đặc sản quốc dân đi.”
“Đặc sản quốc dân là cái gì?”
“Đồ ăn vặt Sa Huyện, mỳ kéo Lan Châu, cơm gà hầm.”
Kỷ niệm hai năm ngày cưới, Mr.Bu đi công tác ở Hồng Kông. Khi đó vẫn chưa có lệnh hạn chế nhập khẩu sữa bột.
“Em chắc chắn muốn quà kỷ niệm ngày cưới là sữa bột nhập khẩu dành cho trẻ em đấy chứ?”
“Đúng thế, mua nhiều vào, càng nhiều càng tốt.”
“Vì sao?”
“Em bán lại cho bạn bè, kiếm ít tiền tiêu.”
Kỷ niệm ba năm ngày cưới, Mr.Bu rút ra một tấm vé xem đêm hội nhạc dân ca Hàn Quốc.
Kỷ niệm bốn năm ngày cưới, quà là một cuốn sổ đỏ mang tên tôi.
062.
Công việc thứ hai mà tôi từng làm, còn chưa hết thời gian thử việc đã bị sa thải.
Hôm đó trời rất đẹp nhưng khá lạnh, tôi cảm thấy ánh nắng chiếu lên vai mình cũng mang cảm giác lạnh lẽo.
Tôi mặc áo lông dày sụ, đeo chiếc ba lô to đùng, trên tay còn xách cả hộp
cơm, vừa khóc vừa bắt xe bên đường, cảm thấy bản thân bị cả xã hội ruồng bỏ.
Đến văn phòng Mr.Bu, anh không hỏi tôi vì sao bị đuổi việc, chỉ hỏi, “Đói không?”.
Tôi gật đầu.
Anh lặng lẽ đem hộp cơm của tôi đi, cho vào lò vi sóng để hâm lại.
Nhưng hôm đó lò vi sóng ở công ty anh lại hỏng, anh nhanh chóng gọi pizza cho tôi.
Tôi nũng nịu nói, “Thế hộp cơm này phải làm thế nào? Em mất bao nhiêu công chuẩn bị”.
Anh không nói gì, lại lặng lẽ lôi đũa ra, từng miếng, từng miếng ăn hết hộp cơm đã nguội ngắt của tôi.
Ăn xong, anh đưa tôi xuống lầu. tôi vùi mặt vào lòng anh, “Có phải em rất kém cỏi không?”.
“Đúng thế”, anh khẽ nói, “Em rất kém cỏi”.
Thấy tôi định khóc tiếp, Mr.Bu thở dài một hơi, khẽ vuốt tóc tôi, “Không sao, em cứ kém cỏi thế này đi, còn có anh cơ mà”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT