Tôi đã cầu hôn Mr.Bu tại hành lang không một bóng người ở Tòa án, nhưng anh đã từ chối tôi.
Sau khi vụ án kết thúc một thời gian, anh còn chưa kịp giải thích gì với tôi thì đã phải bay đi Paris cùng đối tác.
Không lãng mạn chút nào, thậm chí còn hơi thê thảm nữa là đằng khác.
Hồi đó anh ở quận 11 tại Paris, đâu đâu cũng thấy cướp giật. Đáng sợ nhất
là Mr.Bu đang nói chuyện với tôi thì bị giật mất điện thoại. Tôi nghe
thấy tiếng anh kêu đau qua điện thoại di động, sợ đến run người, rất
nhanh sau đó thì máy bị ngắt kết nối. Tôi không thể nào liên lạc được
với anh, tâm tình hoảng loạn, cả đêm mất ngủ.
Ngày hôm sau Mr.Bu gọi điện cho tôi, “Anh không sao, chỉ bị người ta dùng gậy đánh vào sau đầu”.
Tim tôi sắp vọt cả ra ngoài, “Anh mau đi bệnh viện kiểm tra đi chứ!”.
“Bây giờ các bác sỹ ở Pháp đều đang nghỉ phép, trong mấy tháng này không được phép ốm hay bị thương.”
Tôi nghe mà muốn khóc, “Sao lại đến nông nỗi này?”.
“Không có chuyện gì đâu”, giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, “Khi anh còn nhỏ đã gặp chút vấn đề về mạch máu não, chưa biết chừng ăn một cú này còn
đả thông được huyết quản cũng nên”.
Anh im lặng giây lát rồi lại nói, “Qua được kiếp nạn này, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa”.
Nước mắt của tôi lại tuôn rơi, “Sao hôm trước anh lại từ chối lời cầu hôn của em?”.
“Ngốc, một lỗi mà phạm tới hai lần.”
“Cái gì?”
“Cho dù là tỏ tình hay cầu hôn, đó đều là những việc nên để anh làm.”
056.
Tôi không vì lời cầu hôn từ Paris tối hôm đó mà sống cùng với Mr.Bu.
Sau ngày ấy không lâu, tôi về quê, gặp đúng lúc bố mẹ đang cãi nhau đòi ly
hôn. Tôi trốn mình trong góc phòng nghe tiếng cãi vã của hai người cùng
những tiếng ném đồ loảng xoảng. Nhịn không được, tôi lại ra khuyên họ
vài câu, không cẩn thận giẫm phải mảnh thủy tinh, đau tới tận tim gan.
Quay về phòng, tôi vừa khóc vừa gọi điện cho Mr.Bu, mắt nhìn từng giọt máu
đang nhỏ xuống sàn nhà. Nhưng anh không nhấc máy, tôi gọi không biết bao nhiêu cuộc vẫn không gặp được anh. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy tuyệt vọng
vô cùng.
Sau đó anh gọi lại cho tôi, tôi không nhớ nổi anh đã nói những gì, chỉ nhớ mình đã hỏi anh, “Vì sao?”.
“Vì sao cái gì?”
“Sao lúc nào anh cũng cho em cảm giác như anh đang ở rất xa, rất xa em.”
“Anh xin lỗi, anh đã không ở bên em những khi em cần. Lúc đó điện thoại của anh bị một người Gypsy ăn trộm mất.”
“Bao giờ anh mới từ Paris về?”
“Anh chưa biết được.”
Sau một hồi im lặng, tôi thở dài, “Em mệt lắm, cúp máy đây.”
057.
Sau khi quay lại Bắc Kinh, ngày nào tôi cũng nhận được những cuộc điện
thoại siêu dài siêu lâu của bố mẹ, họ chỉ trích, oán trách lẫn nhau,
khiến tinh thần tôi căng thẳng. Tôi không ngủ được, công việc cũng xảy
ra vài sự cố, cứ hai ba ngày lại phải nghe sếp cằn nhằn. Tôi gần như bị
mắc chứng trầm cảm.
Khi đó tôi thật sự rất mong có người nào đó ở bên.
Bắc Kinh và Paris chênh nhau những 6 tiếng đồng hồ. Mr.Bu luôn căn giờ
chính xác, gọi cho tôi vào buổi sáng. Nhưng nửa đêm tôi mất ngủ, gần
sáng mới ngủ được thì lại bị anh đánh thức, làm sao mà nói chuyện vui vẻ được? Tôi mắng anh vài câu, sau đó anh không gọi cho tôi cuộc nào nữa.
Nguyên một tháng không liên lạc, tôi nghĩ, chúng tôi như vậy cũng coi như chia tay rồi.
Sau khi bố mẹ tôi làm hòa, công việc thuận lợi, tất cả đều trở nên tốt đẹp. Có một lần, đồng nghiệp nghịch điện thoại của tôi, phát hiện tôi có
chặn cuộc gọi từ một số liên lạc. Các cuộc gọi từ số liên lạc đó từ mười giờ đêm đến tám giờ sáng đều sẽ tự động chuyển thành cuộc gọi nhỡ. Mà
tôi lại không có thói quen kiểm tra cuộc gọi nhỡ.
Trong máy tôi có ba mươi bảy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Mr.Bu.
Ngày hôm sau, đúng tám giờ sáng, anh lại gọi điện tới.
Giọng nói của anh như xa như gần, “Cuối cùng em cũng nhận điện rồi”.
“Cái gì?”
“Ngày đó không phải em nói, nếu muốn tìm em thì gọi điện lúc tám giờ sáng sao?”
“Hôm đấy đầu óc em còn đang trên mây, không nhớ đã nói những gì nữa.”
“Em nói em sẽ không nhận điện thoại, nhưng nếu như anh thật lòng quan tâm
đến em, thì vẫn nên tiếp tục gọi cho em, gọi cho tới khi em nhận máy thì thôi.”
“Thế cho nên suốt một tháng qua, ngày nào anh cũng gọi cho em lúc tám giờ sáng?”
“Ừm”
“Bên em là tám giờ sáng thì bên anh là hai giờ đêm?”
“Ừm”
“Sao anh phải làm như vậy?”
Anh cười khổ, “Anh cũng từng tự hỏi chính mình, vì sao phải như vậy chứ?”.
“Còn có chuyện gì mà em chưa biết nữa không?”
“Tuần trước anh đã quay về Bắc Kinh rồi. Bây giờ anh đang đứng dưới nhà em.”
058.
Ngày thứ hai sau khi anh quay về Bắc Kinh, tôi đi cosplay nhân vật Tương
Linh trong Cổ Kiếm Kỳ Đàm. Hôm đó tôi “đến tháng”, sức khỏe không tốt
lắm. Mr.Bu không khuyên được tôi, đành phải đi cùng. Kết quả, nhân vật
Tương Linh cứ phải quỳ suốt, chân tôi cũng tê cứng luôn.
Mr.Bu đứng chờ tôi suốt cả buổi, sau đó lại phải cõng tôi trên lưng.
Chúng tôi đi tàu điện ngầm để về nhà. Lối đi mới ở Tây Trực Môn dài vô tận,
anh lặng lẽ cõng tôi xuyên qua dòng người. Giữa biển người mênh mông,
chúng tôi như những chú cá bơi ngược dòng. Không hiểu tại sao, khi ở
trên tấm lưng vững chắc mà rộng rãi của anh, tôi lại rơi nước mắt.
Ký ức của con người kỳ diệu như vậy đấy. Rõ ràng chỉ là những chuyện vụn
vặt không đáng nói, nhưng lại trở thành hình ảnh khắc sâu trong tâm trí
tôi, không tài nào quên được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT