Đứa trẻ lớn lên ở đồng bằng như tôi rất ít khi được thấy biển, nên luôn có
cảm giác đặc biệt yêu thích biển lớn mênh mông. Năm đó, bên bờ biển gần
nhà anh, tôi sải bước chân vừa chạy vừa la hét, anh lại rất điềm nhiên
chắp hai tay sau lưng bước từng bước. Tôi hỏi, “Chắc ngày xưa anh toàn
ra đây nhặt vỏ ốc với thanh mai trúc mã của anh chứ gì?”.
Anh
nói, “Em xem nhiều phim thần tượng Đài Loan quá rồi. Hồi anh còn nhỏ,
gia đình không có điều kiện, toàn phải cùng ông ra bãi cát nhặt ve chai
để bán kiếm tiền”.
Về sau, cứ mỗi khi nhìn thấy biển, trong đầu
tôi lại hiện lên một hình ảnh một cậu bé còi cọc cùng ông cụ râu tóc bạc phơ lom khom nhặt vỏ chai bên bờ biển.
Cuộc đời vốn dĩ đâu có
cân bằng, người ta sống đâu có dễ dàng gì. Mr.Bu đã dạy tôi tìm thấy
những điều ấm áp ngay từ những khắc nghiệt của cuộc sống này.
064.
Bây giờ đến cả chương trình truyền hình thực tế cũng hô hào mọi người đưa
bố mẹ mình đi du lịch đó đây. Lần đầu tiên tôi cùng Mr.Bu đưa bố mẹ tôi
đi du lịch là tới Tokyo, thủ đô Nhật Bản. Anh muốn đưa bố mẹ tôi đi ăn
một bữa Kaiseki đẳng cấp 3 sao.
Nhà hàng đó vô cùng “sang chảnh”, không tiếp khách thường, khách tới phải có sự giới thiệu của khách quen thì họ mới được tiếp đón, Mr.Bu phải tốn hao bao tâm huyết mới nhờ bạn
đặt bàn giúp được. Anh vẫn giấu bố mẹ tôi, không cho hai người họ biết
mức giá ở đây. Nhưng bố mẹ tôi nhìn thấy nhà hàng sang trọng đẳng cấp
như vậy cũng đoán được ít nhiều.
Mr.Bu thấy vẻ mặt đầy áy này của bố mẹ tôi, bối rối giải thích với hai người, “Có thể viết hóa đơn về
cho công ty con thanh toán mà”.
Mỗi món ăn đều được trình bày
tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, lại cực ít, bố mẹ tôi tiếc chẳng
dám động đũa vào. Nhìn bố mẹ tôi cẩn thận tỉ mỉ gắp từng miếng thức ăn
bò vào miệng, chậm tãi hưởng thúc hương vị mà không nỡ nuốt xuống, đột
nhiên tôi thấy lòng chua xót vô cùng.
Tôi cảm thấy, bố mẹ tôi xưa nay vô cùng tiết kiệm. Cho đến tận bây giờ, tôi đã có việc làm, đã kết
hôn, không cần bố mẹ phải chu cấp nữa, nhưng họ vẫn giữ nguyên thói quen ăn tiêu dè xẻn, tiết kiệm từng đồng tiền xương máu lại cho tôi, chẳng
dám mua sắm gì cho bản thân cả.
Tình yêu thương mà cha mẹ dành
cho con cái luôn vô tư như thế, nhưng con cái lại chẳng được mấy người
nghĩ đến chuyện báo hiếu cho cha mẹ.
Thật may mắn khi tôi có Mr.Bu, anh đã thay tôi tận hiếu với bố mẹ như thế, dẫu biết rằng nhiêu đó cũng chẳng bao giờ đủ.
065.
Năm đó ở Paris là mùa hè, mười giờ đêm rồi mặt trời mới lặn hoàn toàn.
Chúng tôi cùng nhau tản bộ bên bờ sông Seine, Mr.Bu sau khi bước qua một bà cụ ở trên đường, đột nhiên lại trở nên yên lặng.
Anh bỗng bước lên bậc thềm chật hẹp, giơ hai tay lên vừa đi vừa giữ thăng bằng như một đứa trẻ.
Nhìn theo bóng lưng anh từ phía sau, chợt có chút cảm giác cô độc quạnh hiu.
Một lúc lâu sau anh mới mở miệng nói với tôi, “Anh nhớ tới bà nội. Anh là
đứa cháu mà bà yêu quý nhất. Tâm nguyện lớn nhất của bà nội là được nhìn thấy anh kết hôn. Nhưng năm đầu tiên anh mới quen em, bà nội đã ra đi
mất rồi”.
Tôi không biết nên nói gì nữa, cũng bước lên bậc thềm giống anh, đi được hai bước thì mất thăng bằng, suýt nữa ngã xuống.
Anh đỡ lấy, rồi ôm tôi thật chặt, thật chặt, chặt tới nỗi tôi gần như không thở nổi nữa.
“Sao em lại tới muộn như thế?”
Sau lưng anh là tháp Eiffel rực rỡ đang nhuốm tia nắng cuối ngày.
066.
Mr.Bu từng nói, anh rất ngưỡng mộ gia đình tôi, tuy rằng cũng có lúc bố mẹ
tôi cãi nhau đòi ly hôn, nhưng phần lớn thời gian đều rất hòa bình, êm
ấm. Có một giai đoạn, mẹ tôi rất thích tập tư thế trồng cây chuối trong
Yoga, bố tôi phải đứng dựa vào tường cầm hai chân cho bà, hai người vừa
cười vừa nói. Sau khi nghe chuyện này, Mr.Bu nói, “Bây giờ thì anh đã
hiểu vì sao có đôi khi em còn bạo hơn cả anh rồi”.
Tuổi thơ của
anh là những ngày bị nhốt trong nhà làm bài tập, bố mẹ thường xuyên cãi
vã vì chuyện tiền nong, sau đó nói với anh, “Con nhất định phải cố gắng
học hành, xuất sắc hơn người. Bố mẹ sở dĩ không ly hôn, tất cả đều là vì con”. Khi đó, anh chỉ muốn lớn lên thật nhanh để thoát khỏi ngôi nhà
đầy áp lực ấy. Bởi vì thiếu thốn tình cảm, anh luôn thấy tự ti, cho rằng mình không xứng với bất cứ ai.
Marguerita Yourcenar đã từng nói, “Thứ bẩn thỉu nhất trên đời này chính là lòng tự tôn”.
Trước khi gặp tôi, anh đã từng gặp biết bao cô gái tốt đẹp hơn, nhưng anh lựa chọn từ chối và lẩn tránh họ. Điều khiến tôi và anh ở bên nhau, ngoài
sự xếp đặt của số phận ra, phần nhiều là bởi sự chủ động và kiên trì của tôi.
Còn nhớ năm đó, sau khi tôi và anh gặp lại nhau ở Bắc kinh
không lâu, giữa chúng tôi vẫn chỉ là quan hệ bạn bè, đột nhiên anh lại
trở nên lạnh nhạt với tôi.
Gọi điện không bắt máy, nhắn tin Wechat không trả lời.
Sau đó tôi tình cờ biết được anh đã đăng ký tham gia một cuộc thi chạy
marathon. Tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể đăng ký tham gia
cuộc thi đó. Mặc cho ngày hôm ấy, trung tâm khí tượng thủy văn đã dự báo không khí nhiễm độc nghiêm trọng, tôi vẫn đến Thiên An Môn đang chìm
trong sương phủ đúng giờ.
Ở Trường An còn có thí sinh đeo mặt nạ
chống độc trông rất khoa trương, nhẹ nhàng hơn thì cũng phải đeo khẩu
trang kín mặt. Khi tôi tìm thấy Mr.Bu, anh đang khởi động, toàn thân
toát hết mồ hôi. Anh trừng mắt nhìn tôi, sau đó xoay người rời đi. Mười
phút sau anh quay lại, đưa cho tôi một chiếc khẩu trang y tế phòng độc
N95, từ đầu tới cuối vẫn không đếm xỉa gì tới tôi.
Tôi đeo khẩu trang mà thấy mũi mình cay cay.
10 ki lô mét đầu, tôi vẫn dễ dàng bám đuổi được các thí sinh bên cạnh, sau đó mấy nốt mọng trên chân phải của tôi bắt đầu đau, phải ăn chút đồ nạp năng lượng ở trạm nghỉ. Tôi lấy hết can đảm nói với Mr.Bu, “Em chưa
chạy marathon bao giờ, nếu như em có thể chạy hết cả quãng đường trong
hành trình của cuộc thi, chúng ta tiếp tục làm bạn bè có được không?”.
Anh cau mày nhìn tồi, vẫn không nói gì.
Chạy thêm vài cây số nữa, Mr.bu bắt đầu kéo dài khoảng cách với tôi. Tôi cắn răng đuổi theo anh, tới tận cửa Nam của sân vận động Tổ Chim mới đuổi
kịp anh. Tôi cũng không biết bản thân lấy sức lực từ đâu nữa, bạt mạng
đuổi theo anh, cùng anh kề vai chạy. Chắc anh cũng không ngờ tôi có thể
đuổi kịp, hoặc có thể là bị sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu nào
của tôi dọa cho sợ hãi, cau mày nói, “Không chạy được thì đừng có cố”.
Tôi không đáp lại, chỉ biết cắn chặt răng chạy theo anh, đường Bắc Thần
Tây, đường Khoa Hội Nam, đường Đại Đồn Bắc, cuối cùng tới đích là công
viên Olympic Green. Khoảnh khắc mà chúng tôi cùng chạy về điểm đích, tôi ngỡ như mình sắp chết tới nơi rồi.
Nhưng lúc đó sương mù đã dần
tan, lộ ra bầu trời cao xanh thẳm, phong cảnh đẹp biết bao. Thế mà tôi
lại thấy trước mắt mình mờ đi rồi ngất vào vòng tay anh.
Từ đó, anh không bao giờ dám lạnh nhạt với tôi nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT