051.

Kỳ thi đại học của một năm nào đó, tôi cùng Mr.Bu ôn lại chuyện thời trung học.

“Thành tích học tập vượt trội của anh đâu phải có được nhờ may mắn, tất cả đều dựa vào những nỗ lực cố gắng của anh.”

Năm đó đúng là Mr.Bu đã dốc toàn bộ sức lực của mình. Để giữ cho tinh thần tỉnh táo, anh uống cà phê thay nước lọc, bôi dầu gió, cho nắng chiếu vào mặt, bấm huyệt đạo, ngậm đá trong miệng vào mùa đông, thậm chí còn tự bóp tay mình đến xanh tím hết cả lên.

Anh nói, “Anh mãi mãi không bao giờ quên được năm lớp mười, anh bị bệnh nên thi trượt, phải chuyển từ lớp chọn sang lớp thường. Bố mẹ anh phải mua một ít đặc sản từ Nhật, khép nép nịnh nọt nhờ vả lớp trưởng khi đó dễ dãi với anh một chút. Lúc ấy anh thề sẽ không bao giờ để bố mẹ mình đã từng này tuổi còn phải cúi đầu xin người khác vì anh nữa”.

“Quãng thời gian đó vô cùng gian khổ phải không?”

“Tuổi trẻ thì không có tư cách đòi hỏi sự an nhàn.”

Khi nói câu đó, hai mắt của Mr.Bu tỏa sáng làm trái tim tôi rung động. Khoảng khắc ấy, tôi cho rằng mình đã có thể tuyên bố: Tôi yêu anh không chỉ bởi vì ngoại hình ưa nhìn của anh. Tôi xót xa thay anh, nhưng tôi lại càng kính nể anh hơn.

052.

Chuyến du lịch đầu tiên của tôi và Mr.Bu là tới Nhật Bản. Chúng tôi tới một nhà hàng sang trọng ăn Kaiseki(*).

(*)Kaiseki ryori là một loại hình ẩm thực truyền thống của Nhật Bản, có đặc trưng là sử dụng nguyên liệu theo từng mùa và sự phối hợp tinh tế giữa các món ăn.

Còn chưa ăn xong món khai vị, Mr.Bu có điện thoại. Anh đứng dậy, đi ra góc phòng nhận cuộc gọi. Trong nhà hàng Kaiseki, nhân viên phục vụ đều mặc kimono, họ phải đợi khách ăn xong từng món mới dọn đĩa và đưa món tiếp theo lên.

Tôi đã ăn xong món khai vị từ lâu rồi, cô nhân viên phục vụ vẫn ngồi quỳ ở bên cạnh chờ Mr.Bu nói chuyện điện thoại.

Cuộc gọi kéo dài tới hơn mười phút vẫn chưa xong, tôi bèn đứng lên vỗ vào vai anh, ra hiệu cho anh nói chuyện nhanh một chút.

Chắc là công việc xảy ra vấn đề gì đó, anh chau mày, cau có rồi xua tay với tôi.

Tôi lại ngồi xuống bàn, cô nhân viên phục vụ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm. Giây phút ấy, tôi cảm thấy thực sự tủi thân.

Hôm đó, tôi đã chiến tranh lạnh với anh. Khó khăn lắm mới được đi chơi với nhau một chuyến, anh cứ lo công việc suốt.

Mr.Bu cảm thấy tôi đang gây sự vô cớ, “Anh không làm việc thì lấy đâu ra tiền đưa em đi ăn một bữa vài nghìn tệ thế này cơ chứ?”.

Thế là hai chúng tôi cãi nhau to.

Đến sân bay Narita, suýt nữa là chúng tôi ứng luôn với cậu nói “Chia tay ở Narita” rồi. Nhưng trước khi đòi chia tay, đột nhiên tôi lại nhớ về một cảnh tượng.

Trước khi cưới nhau, chúng tôi đều rất khó khăn, phải thuê phòng trọ đơn, không có điều hòa, muỗi chui cả vào màn. Tôi lay anh dậy, anh mắt nhắm mắt mở bò dậy đập muỗi, trước khi bật đèn còn lấy chăn che mắt cho tôi đỡ chói mắt.

Đợi đến khi tôi đã quen với ánh sáng, bỏ chăn ra, thì thấy anh đứng bên giường, nghiêm túc căng mắt lên tìm muỗi.

Khi đó chúng tôi còn chẳng có bàn ăn, phải lấy bàn laptop đặt trên giường để ăn cơm. Bây giờ nhớ lại, cảm thấy như chuyện đã xưa lắm rồi.

Vì thế tại sân bay Narita, tôi đã chủ động xin lỗi anh, “Xin lỗi, em đã gây sự vô cớ rồi”.

“Không sao”, anh nói, “Từ sau khi ở bên em, anh không dám phạm sai lầm, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn trọng. Nhưng anh dè dặt, gò bó mình như vậy cũng chỉ vì anh muốn em có thể sống tự do hơn, thoải mái hơn, vô lý hơn một chút”.

Tôi đã không thể nói được lời nào nữa rồi.

053.

Trong những năm tháng gian khổ ấy, có một hôm tuyết rơi dày đặc, chúng tôi cùng nhau đứng đợi xe buýt.

Vừa mới ăn lẩu xong, dạ dày thì ấm rồi, nhưng tay tôi lại lạnh cóng. Mr.Bu cũng vậy.

“Đợi anh một lát.”

Anh vào cửa hàng COSTA gần đó mua một cốc cà phê rồi đưa tôi.

Tôi biết cà phê ở đây rất đắt, thế nên xót tiền vô cùng, “Vừa mới uống bao nhiêu canh rồi, giờ làm sao em uống được cà phê nữa”.

“Để sưởi ấm tay”, anh nhét chiếc cốc giấy nóng hổi vào tay tôi.

Khi đó, chúng tôi thực sự không có gì trong tay. Ngày nào tôi cũng phải làm thêm giờ, sau đó lại bắt xe buýt về nhà. Vì quá mệt nên tôi còn ngủ gật cả trên xe buýt, đến khi tỉnh dậy thì đã tới trạm cuối cùng rồi. Mười giờ đêm tôi vẫn lang thang ngoài đường, phải đi bộ rất xa mới bắt được xe. Tôi sợ đến nỗi run cầm cập, liền gọi điện thoại cầu cứu Mr.Bu, nhưng còn chưa kết nối được thì điện thoại đã sập nguồn.

Đó là khoảnh khắc tôi thấy mình bơ vơ nhất, nén nước mắt, cắn răng đi bộ dưới ánh đèn mờ.

Nhưng khi Mr.Bu đạp xe xuất hiện ngay trước mắt, nước mắt tôi lại ào ạt tuôn rơi. Anh ôm lấy tôi, để tôi ngồi ở yên sau xe đạp rồi đưa cho tôi một cái bánh sừng bò. Tôi nhìn qua bao bì, lại muốn khóc, “Sao anh mua loại đắt thế?”.

Anh không thanh minh gì cả, chỉ liên tục nói, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”.

054.

Chúng tôi cũng có những trận cãi vã thực sự. Năm đó, công ty của Mr.Bu chuyển tới miền Nam. Anh phải ở ký túc xác dành cho nhân viên của công ty, thường xuyên tăng ca. Tôi phải vượt đường sá xa xôi đến thăm anh, tâm trạng dù sao cũng không được tốt lắm, còn anh vì áp lực công việc nên mặt mũi cũng không vui vẻ gì, thế là chúng tôi lại cãi nhau.

“Em vất vả đến tận đây thăm anh, anh không thể hiểu cho em một chút được à?”

“Nếu đã vất vả như thế thì lần sau em đừng đến nữa.”

“Anh vốn không thích gặp em chứ gì?”

“Ý của anh là, em đi đi lại lại quá vất vả.”

Tôi vô cùng tức giận, một thời gian dài sau đó không thèm tới thăm anh, anh cũng chẳng buồn về thăm tôi. Đôi tình nhân yêu nhau nồng thắm mà nguyên một tháng liền không buồn gặp nhau.

Có điều, những khi sương mù dày đặc, anh sẽ nhắn tin Wechat, “Nhớ đeo khẩu trang”.

Có khi trời trở lạnh, “Ngày mai mặc ấm một chút”.

Idol của tôi ra single mới, “Nghe chưa?”.

Phim tôi đang xem có tập mới, “Có xem không?”.

Tôi không trả lời một tin nhắn nào.

Khi đó tôi đang làm ở một văn phòng luật, có một hôm phải cùng luật sư ra tòa. Trước đó có một vụ án kinh tế kéo dài mãi chưa đi đến hồi kết. Cánh cửa vừa mới mở ra, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở chỗ của bị cáo.

Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm.

Nhưng đó rõ ràng là anh. Anh gầy đi nhiều quá!

Hóa ra công việc của anh không chỉ xảy ra chút rắc rối, mà còn vướng vào vòng lao lý.

Giờ nghỉ giải lao, tôi chạy theo Mr.Bu, “Sao anh không nói cho em biết?”.

Anh giật mình quay người lại, nhìn thấy tôi thì không nói được lời nào nữa.

Tôi hít một hơi thật sâu, “Kết cục tồi tệ nhất là thế nào?”.

“Ba năm”

Tôi cảm giác như đầu mình bị cái gì đó đập vào thật mạnh, đứng cũng không vững nữa, chỉ biết nhào vào lòng anh.

Sao anh lại có thể gầy như vậy, nhô hết cả xương ra rồi.

Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, thấm ướt cả áo sơ mi của anh. Anh nhẹ nhàng vỗ về tôi, nói vài câu an ủi.

Nhưng tôi không nghe nổi, tôi chỉ nghe thấy giọng nói của chính mình cắt ngang câu nói của anh.

“Chúng ta kết hôn đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play