Phủ Thành Đô tấp nập thương lái qua lại, trên phố có rất nhiều quán trọ. Hai người bèn chọn một quán sạch sẽ nằm trong ngõ.
Mấy ngày bôn ba vất vả, sau khi gọi tiểu nhị lấy nước tắm rửa sạch sẽ,
Hoàng Tử Hà giúp Lý Thư Bạch thay thuốc rồi ngủ thiếp đi.
Sáng
hôm sau tỉnh dậy, cô thấy cả người rời rã mỏi nhừ. Giống như lần trước
trốn khỏi Thục, ngày ngày băng sông vượt núi, thần kinh căng ra để chống chọi, nhưng một khi dừng lại, lập tức thấy mỏi mệt vô chừng, bao nhiêu
đau đớn cùng ập đến.
Cô nằm dài trên giường hồi lâu, thẫn thờ
nhìn ánh sáng lọt qua song cửa. Chẳng biết hôm nay là hôm nào, cũng
chẳng biết mình phải đi đâu. Mấy đóa thục quỳ rực rỡ đang đung đưa ngoài song, hắt bóng vào khung cửa, hồng nhạt tím thẫm, như một vệt son phai.
Cô chợt mơ màng, tưởng như mình vẫn còn là tiểu thư ngàn vàng
được nâng niu trong phủ quận thú, sống cuộc đời gần như hoàn mỹ. Xuất
thân nhà quan, dung mạo mỹ lệ, nổi danh thiên hạ, còn có một người cùng
nắm tay thưởng hoa...
Người ấy...
Vừa nghĩ đến Vũ Tuyên, cô liền thở dài.
Khi hắn trình bức thư tình lên tiết độ sứ Phạm Ứng Tịch như một tội chứng, bọn họ đã cắt đứt hoàn toàn.
Còn gì mà mơ tưởng nữa chứ?
Việc đến nước này, nghĩ đến hắn chi bằng nghĩ về vụ án sắp giải quyết, hay
những việc phải làm cùng Lý Thư Bạch hôm nay còn hơn.
Cô mặc
quần áo chỉnh tề, rồi thừ người ra trước gương. trước đây còn có thể
đóng giả hoạn quan, nói thác là dung mạo hơi giống nữ mà thôi, nhưng giờ Lý Thư Bạch cũng cải trang, sao cô còn làm hoạn quan được nữa? Huống hồ giờ đang ở Thục, người biết mặt cô rất nhiều, chỉ thoáng trông là sẽ
nhận ra ngay.
Còn đương nghĩ ngợi thì nghe tiếng gõ cửa khe khẽ.
Cô bèn đứng dậy ra cửa hỏi nhỏ: “Ai đó?”
“Ta, có thứ này cho ngươi.” Là giọng Lý Thư Bạch.
Cô vội mở cửa, thấy Lý Thư Bạch đứng bên ngoài chìa cho cô một gói. Y đã
thay đồ, còn cẩn thận hóa trang, trước mật cô giờ đây chỉ là một gương
mặt bình thường, chẳng có nét nào tuấn tú, thậm chí hơi gầy gò tiều tụy, song dáng vóc cao ráo vẫn không giấu đi đâu được.
Hoàng Tử Hà nhận lấy, thuận miệng hỏi: “Sớm thế này… gia đã ra ngoài rồi ư?”
“Ừm, giờ ta họ Vương, gọi là Vương Quỳ.” Y theo cô vào phòng, thấy cô thản
nhiên mở gói, lấy các thứ bên trong ra, nét mặt không tỏ vẻ gì kinh
ngạc, chỉ lẳng lặng ngồi xuống trước tấm gương đồng, tỉ mỉ xoa phấn vàng lên mặt, rồi dán chút keo lên làm cho đuôi mắt cụp xuống, tô lông mày
thành sâu róm, còn chấm thêm mấy đốm tàn nhang.
Trong gương hiện ra một thiếu niên tướng mạo bình bình, chẳng có gì thu hút.
Y buột miệng: “Sao ngươi lại biết hóa trang?”
“Trước đây tôi đi theo đám bổ khoái, có mánh khóe nào không biết đâu?” Nói
đoạn cô ngoái lại cười, “Vương gia biết ngón này mới là lạ đấy.”
“Ở Đại Lý Tự từng đọc được vài tài liệu mô tả.” Y đáp gọn lỏn, rồi quay người đi ra, “Đi ăn sáng.”
Hoàng Tử Hà hối hả bó ngực, thay đồ rồi theo y tới đằng trước cửa tiệm ăn sáng.
Quán trọ nằm trong hẻm, tuy yên tĩnh nhưng vì thế nên cũng vắng khách. Chỉ
có vẻn vẹn mấy người ngồi ăn, đều là khách trọ lại đêm qua.
Hai
người ngồi xuống bàn dùng điểm tâm sáng, Hoàng Tử Hà đang gặm màn thầu,
Lý Thư Bạch tiện tay bỏ thêm ít rau cần thái nhỏ vào bát vằn thắn trước
mặt cô.
Hoàng Tử Hà ăn được nửa bát, chợt phát hiện khách khứa
xung quanh đều đổ dồn mắt ra cửa. Vài kẻ thậm chí còn nghển cổ lên nhìn, chẳng khác gì con vịt.
Cô đang cầm thìa xì xụp ăn, cũng phải ngẩng lên nhìn theo.
Một đám mây bồng bềnh lãng đãng, từ ngoài cửa trôi vào.
Không, thực ra đó không phải một đám mây, mà là một nữ tử mảnh mai tha thướt.
Nàng chừng ngoài ba mươi, vận một tấm áo chẽn bằng vải thô giản dị, đầu
cài chụp tóc bằng lụa, lưng đeo tay nải, chân xỏ giày vải, ngoài ra
không có trang sức gì.
Một người phụ nữ như vậy lại tha thướt hơn cả thiếu nữ, chẳng khác cành liễu phất phơ trước gió xuân, khiến người
ta nhìn mà rúng động.
Điểm hấp dẫn nhất của nữ tử ấy không phải
dung mạo đẹp đẽ, mà là phong thái tuyệt vời, chưa cần nhìn mặt, chỉ
riêng cử chỉ của nàng đã khiến người ta phải choáng ngợp, trầm trồ.
Hoàng Tử Hà nhìn đến thần người ra, thầm nghĩ, thời trẻ chắc hẳn người này
phải là mỹ nhân tuyệt sắc, đã đến tuổi này mà phong tư vẫn hớp hồn như
thế.
Có điều, một giai nhân như vậy lại có vẻ rầu rĩ ủ ê, lòng sầu muôn mối.
Nàng chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ, âu sầu ngồi xuống, uống hai hớp cháo
rồi thừ ra, chống má lặng lẽ nhìn rặng liễu xanh mướt bên ngoài.
Thấy Hoàng Tử Hà cứ nhìn dán vào giai nhân, Lý Thư Bạch bèn gõ lên bàn nhắc nhở: “Ăn nhanh lên, chút nữa phải ra ngoài đấy.”
Hoàng Tử Hà vâng dạ rồi ăn vội ăn vàng nốt nửa bát, lúc nhìn sang chiếc bàn
cạnh cửa sổ kia, cô chợt thấy giai nhân nọ lấy trong tay nải một chiếc
vòng ngọc, thần người ra ngắm.
Chiếc thìa trong tay Hoàng Tử Hà bỗng rơi cạch xuống bàn.
Bởi cái vòng kia quá quen thuộc với cô.
Vòng bạch ngọc chạm đôi cá uốn mình quấn quanh, con này ngậm đuôi con kia, tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh.
Vì mình cá chạm rỗng, mỗi khi ánh sáng rọi qua lại càng trong suốt lung
linh khác thường. Mắt cá bằng hạt ngọc tria nhỏ như hạt gạo, khảm trên
vòng ngọc, ngọc tôn châu, cục kỳ tinh xảo, khiến người ta khó mà rời
mắt.
Chính là chiếc vòng Vũ Tuyên tặng cho cô, từng bầu bạn bên
cô suốt bao ngày, cổ tay cô cũng đã quen với cảm giác lành lạnh từ nó.
Khi gia đình gặp nạn, cô một thân một minh trốn khỏi Thục, chỉ có cây
trâm trên đầu và chiếc vòng này là đáng tiền.
Có ai hay, lúc đem
nó đi cầm, cô đã tuyệt vọng nhường nào. Bấy giờ cô từng nghĩ, tháo nó ra rồi, có lẽ sẽ không bao giờ thấy lại nữa.
Nào ngờ, vừa bước vào đất Thục, còn chưa đến Thành Đô, cô đã lại trông thấy nó.
Thấy cô biến sắc, Lý Thư Bạch nhìn theo ánh mắt cô, săm soi chiếc vòng trên tay giai nhân rồi hỏi: "Sao vậy?"
Giai nhân kia đã cất vòng đi. Hoàng Tử Hà vội đứng dậy, bảo Lý Thư Bạch: "Đợi tôi một lát,” rồi xăm xăm đi thẳng về phía nàng.
Giai nhân nghiêng đầu nhìn lướt qua cô, thấy chỉ là một thiếu niên mặt mũi
vàng vọt, chẳng có gì nổi bật thì lại hờ hững rời mắt, khoác tay nải
đứng dậy toan đi.
Hoàng Tử Hà liền vào đề ngay: "Tôi nhận ra chiếc vòng vừa rồi tỷ cầm."
Qủa nhiên, giai nhân khựng lại, ngập ngừng hỏi: “Cậu... trước đây từng trông thấy rồi ư?"
Giọng nàng hơi khàn, trầm thấp mà dịu dàng, rất hợp với người.
Hòang Tử Hà gật đầu: "Chẳng hay tỷ tỷ tìm được nó ở đâu vậy? Theo tôi biết,
khi chủ cũ của nó rời khỏi Thành Đô, giữa đường đẵ đem nó đi cầm."
"Nếu vậy thì có lẽ hàng cầm đồ đã đem bán…” Giai nhân thở dài, đáp khẽ: "Đây là di vật của một người chị em tôi, tôi tới Dương Châu gặp cô ấy, nào
ngờ người đã qua đời, chỉ để lại chiếc vòng này… Hình như là tình nhân
của cô ấy tặng.”
Trông thái độ của nàng, Hoàng Tử HÀ hiểu ngay,
người chị em đó hẳn là xuất thân không được tốt, còn chiếc vòng cô đem
cầm đã được ai đó mua về, tặng lại cho người nọ.
Cô bèn kiếm lời
an ủi: “Xin tỷ tỷ bớt đau buồn, việc đời xưa nay vẫn thế, những người
đột ngột qua đời vì bệnh hay vì chuyện bất ngờ nào có ít đâu.”
Giai nhân im lặng lắc đầu.
Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Chẳng biết tỷ có thể để lại cho tôi chiếc vòng này không? Chủ cũ rất thích nó, giờ vẫn muốn tìm lại…”
“Đây là tín vật định tình của tiểu muội tôi với tình lang, giờ cô ấy đã
không còn, chỉ để lại một vật kỷ niệm này, bất luận thế nào, tôi cũng
không thể tặng lại người khác được.” Giai nhân từ chối thẳng thừng.
Thấy nàng cương quyết như thế, Hoàng Tử Hà đành tạ lỗi: “Đã vậy, xin thứ cho tại hạ mạo muội.”
Lúc trở lại, Lý Thư Bạch trầm ngâm nhìn cô hỏi: “Cái đó của ngươi à?”
Hoàng Tử Hà đáp khẽ: “Vâng, trên đường trốn chạy tôi đã phải đem cầm.”
“Giờ còn thích nữa không?”
Cô nghĩ ngợi, rồi lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, kỷ vật của tôi nhưng cũng là kỷ vật của cô ấy, đều có ý nghĩa cả.”
“Huống hồ ngươi sắp gặp lại người tặng vòng rồi, còn cô ta thì vĩnh viễn không thể gặp được nữa.”
Nghe giọng Lý Thư Bạch lạnh băng, Hoàng Tử Hà kinh ngạc nhận ra y đã đi guốc trong bụng mình, tim bất giác chậm lại một nhịp, hơi thở cũng nặng nề
hẳn. Cô cắm cúi ăn, không dám ho he câu nào nữa.
Nhìn biểu hiện
của cô, Lý Thư Bạch lại cảm thấy mình không nên tỏ ra bực bội như thế,
bèn chuyển chủ đề, nói khẽ: “Người ta là đại tỷ trong Vân Thiều Lục Nữ,
Công Tôn Diên đấy.”
Hoàng Tử Hà sững ra: “Công Tôn đại nương ư?”
“Ừm, chính là đồ đệ của Lý thập nhị nương, thuở bé mồ côi, không cha không
mẹ, nên sau khi được truyền y bát bèn đổi sang họ Công Tôn. Mười bảy năm trước, Công Tôn đại nương từng vào kinh biểu diễn, bấy giờ ta mới sáu
bảy tuổi, còn ở trong cung, đến giờ vẫn chưa quên điệu Kiếm Khí Hồn
Thoát năm ấy. Ai ngờ mười bảy năm sau gặp lại vẫn kiều diễm nhường kia,
tài nghệ còn tiến bộ nữa chứ.”
Hoàng Tử Hà hồi tưởng lại rồi nhận xét: “Thế thì năm nay Công Tôn đại nương cũng phải ba lăm ba sáu rồi đấy nhỉ.”
“Mai Văn Trí cũng xấp xỉ chừng đó mà.”
Hai giai nhân nổi danh năm xưa, giờ một kẻ vẫn áo vải trâm gai, lưu lạc
chân trời, cô đơn lẻ bóng, còn một người áo gấm cơm vàng, sống giữa thâm cung, được vạn người xưng tụng. Nghĩ tới sự vô thường của số mệnh, cô
không khỏi cảm khái.
Nhưng, ai mà biết được, rốt cuộc ai hạnh phúc hơn ai đây?
Nhớ lại chuyện Công Tôn đại nương vừa kể về em gái, Hoàng Tử Hà khẽ ồ lên:
“Nói vậy thì em út trong Vân Thiều Lục Nữ đã qua đời rồi ư?”
“Người thứ sáu tên Phó Tân Nguyễn, mười bảy năm trước mới mười hai tuổi, còn
chưa búi tóc, ngây thơ lãng mạn. Giờ thì cũng gần ba mươi rồi.”
“Tuổi nhỏ đã nổi danh, đến lúc trưởng thành lại chết yểu.” Hoàng Tử Hà than
thở, “Xem thái độ của Công Tôn đại nương, e rằng cái chết của người này
có ẩn tình.”
Lý Thư Bạch hờ hững nhắc: “Ngươi lo việc mình trước đi, hơi đâu quản mấy chuyện không đâu đó.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, rồi bất giác lại liếc sang Công Tôn Diên, thấy Công Tôn
Diên đã đứng dậy đi ra cửa, nào ngờ có hai gã nhà giàu cười hì hì chặn
đường: “Chẳng phải Công Tôn đại nương đấy ư, sao bỗng từ Dương Châu đến
Hán Châu thế này? Thật trùng hợp quá, tối nay chúng ta cũng trọ lại đây, đúng là có duyên mà!”
Công Tôn Diên lạnh lùng nhìn hai kẻ trước mặt tôi, rồi lách mình né tránh, chẳng buồn đếm xỉa tới chúng.
Nào ngờ hai tên vô lại bèn sáp tới chặn cửa. Khung cửa rộng chưa đầy ba
thước bị chúng choán hết, không còn khe hở nào để lách qua.
Hoàng Tử Hà nhím mày, toan đứng ra nói mấy câu phải quấy thì Lý Thư Bạch đã
đổi đầu đũa, gõ nhẹ lên vai, bảo ý cô đừng manh động.
Công tôn
Diên không hề dừng bước, xăm xăm đi thẳng ra cửa, tưởng chừng sắp về va
vào hai tên kia tới nơi. Nhưng đúng lúc chúng nhăn nhở cười cợt, giơ tay lên toan chạm vào người Công Tôn đại nương thì gia nhân bỗng bước chéo
sang bên, trong khoảnh khắc thân hình nháng lên, chẳng biết làm sao đã
đi xuyên qua người chúng, ra khỏi cửa nhẹ nhàng như một cánh chuồn
chuồn, thoắt cái đã thấy đứng ngoài sân, chân không lấm bụi.
Hai tên vô lại thấy Công Tôn Diên đi ra dễ như bỡn, chẳng hề coi mình vào
đâu thì thẹn quá hóa giận, hộc tốc đuổi theo giữa tiếng cười ồ của mọi
người trong quán.
Công Tôn Diên cũng không muốn sinh sự, chỉ
mềm mỏng thuyết phục: “Hai vị, hôm nay không có tiêu sáo làm nền, chỉ
nhảy múa suông thì có gì hay? Huống hồ tiểu muội mới qua đời, tôi chẳng
còn lòng dạ nào múa hát, xin hai vị bỏ quá cho.”
Nào ngờ hai tên
vô lại kia đã bắc thang cho còn không biết đằng leo xuống, trỏ Công Tôn
Diên mắng mỏ: “Chẳng qua là vũ nữ Dương Châu chứ gì? Năm xưa anh em ta
cho các ngươi bao nhiêu tiền, thế mà bây giờ còn ra vẻ đoan trang học
làm Bồ tát nỗi gì?”
“Đúng thế, nhìn cái bộ dạng đoan trang đứng đắn kìa, ai không biết còn tưởng là gái nhà lành cơ đấy!”
“Hôm nay người đến chỗ đại gia đây, trước tiên hẵng múa một điệu Hồ toàn* cho chúng ta xem đã!”
*Hồ toàn: điệu múa du nhập từ người Hồ Tây Vực, người múa liên tục xoay tròn ,nên gọi là Hồ toàn
Người trong quán thấy hai tên vô lại chặn đường một mỹ nữ, đều dồn mắt vào
nhìn, nghe nói giai nhân này là vũ nữ Dương Châu thì càng thêm hứng thú, đổ xô ra cửa xem náo nhiệt.
Thấy mọi người xúm đông xúm đỏ xung
quanh, Công Tôn Diên biết hôm nay không tránh được rầy rà, đành gỡ tay
nải trên vai ném xuống đất, cao giọng: “Múa một điệu cũng không sao, có
điều thường ngày tôi ít múa điệu Hồ toàn, xin múa hầu hai vị một khúc
Kiếm khí, được chăng?”
Chưa nói dứt câu, cũng chẳng đợi hai tên
kia trả lời, Công Tôn Diên bẻ một cành liễu cạnh đó, bắt ngay vào thế
khởi đầu. Tuy Công Tôn Diên chỉ mặc áo vải thô giản dị, tóc búi đơn sơ,
nhưng đứng hiên ngang trước gió, tư thế tha thướt như tiên, khiến mọi
người ở đó đều phải trầm trồ: "Đẹp quá!"
Công Tôn Diên lấy liễu
thay kiếm, tung người nhảy múa, dáng điệu phóng khoáng như mây vờn, tất
cả chăm chú chiêm ngưỡng điệu múa của giai nhân, chợt thấy mảnh sân đất
nện trước quán thoắt đã biến thành lầu son gác tía, tấm áo vải tay chẽn
cũng trở thành gấm lụa lượt là. Giai nhân đứng giữa sân, phong thái bảng lảng như mây khói, tư thế phấp phới như sóng biển, khó mà trông rõ.
Rồi vũ điệu của Công Tôn Diên đột ngột thay đối, sóng gợn và khói mây thoắt biến thành sấm sét, cành liễu trong tay nhanh như chớp quất thẳng tới
hai tên vô lại. Chỉ nghe hai tiếng bốp, bốp giòn tan, trên mặt chúng đã
nổi lên hai lằn đỏ, đau đến nỗi ôm mặt kêu oai oái.
"Xin lỗi, cành liễu dài quá, vô ý quệt phải hai vị.” Công Tôn Diên cười nhạt.
Người xung quanh rộ lên cười nhạo, Hoàng Tử Hà cũng mỉm cười.
Bị cánh liễu quất phải chỉ là vết thuong ngoài da, nhục nhã nhất là bị đám đông chế nhạo, hai tên kia tức thì gầm lên lao đến.
Công Tôn Diên ra tay rất nhanh, roạt roạt hat tiếng, hai tên kia lại ôm mũí
ngồi thụp xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa, ra là đã bị quất trúng
mũi.
"Xin lỗi hai vị, tôi ở Dương Châu, các vị ở Hán Châu, nước
sông không phạm nước giếng. Hôm nay lở tay làm các vị bị thương, sau này các vị đến Dương Châu, tôi nhất định sẽ làm hết nghĩa vụ chủ nhà, tạ
tội với các vị." Nói đoạn, Công Tôn Diên quay người đi thẳng, chẳng thèm đếm xỉa đến chúng nữa.
Hai tên kia nào chịu buông tha, giận dữ bổ đến toan ngăn lại.
Bịch, bịch. Chỉ trong nháy mắt, chúng đã bị đá văng vào góc tường, rống lên thảm thiết, không bò dậy nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT