“Cứ thong thả, nhất
định sẽ có ngày lộ rõ trắng đen thôi.” Nói rồi y tựa người vào tường
nhìn cô, không bảo cô đi, cũng không giữ cô lại.
Hoàng Tử Hà bưng bát, ngập ngừng hỏi: “Lá bùa kia của vương gia thế nào rồi?”
Lý Thư Bạch rút lá bùa ra, nhìn vòng tròn đỏ thắm cùng chữ “tàn” bị khoanh rõ, đoạn chìa cho cô: “Có lẽ giờ ta cũng coi như tàn phế rồi.”
Hoàng Tử Hà đón lấy xem xét, không quên kiếm lời an ủi: “Gia vẫn cử động được như thường, thân thể dần dần bình phục, đâu ra chuyện tàn phế? Xem ra
điềm báo này sai rồi.”
“Ngươi không biết trên đời, trừ tồn tại
ra, còn phải sống ư?” Lý Thư Bạch nhìn lá bùa, thở dài thật khẽ: “Mà
cuộc sống của ta, có lẽ đã bị cắt đứt rồi.”
Nghe y nói, lại nghĩ
đến thế lực ẩn hiện đằng sau lá bùa này, Hoàng Tử Hà rợn tóc gáy. Nhưng
ngước lên trông thấy vẻ mặt trầm tĩnh lạnh lùng của y, bàn tay phải đặt
trên lá bùa bỗng đờ ra như bị đóng băng, không cử động được, cũng không
rụt về được.
Cô lặng lẽ nhìn y hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Gia
yên tâm đi, bất luận là người hay ma, chúng ta cũng phải lôi bằng được
kẻ đứng đằng sau ra.”
Cô quay lại bếp thì Vũ Tuyên đã đi mất.
Hắn chỉ để lại một hàng chữ trên nền đất đầy tàn tro: “Ta đợi muội ở phủ Thành Đô.”
Cô múc bát canh gà thong thả uống, dựa vào bếp lò nhìn hàng chữ, lẩm bẩm:
“Sao không phải là về lấy ít thuốc rồi sẽ quay lại nhỉ? Bệnh của gia
chẳng biết bao giờ mới đỡ nữa…”
Nói đến đây, cô lại tự thấy mình
đã đòi hỏi quá nhiều. Vũ Tuyên và Quỳ vương chẳng liên quan gì tới nhau, cô dựa vào cái gì mà bắt hắn giúp chứ?
Huống hồ giờ đây, ngay hắn với cô cũng đã thành kẻ thù. Hoặc là, thành người xa lạ.
Sau khi dứt sốt, vết thương sau lưng Lý Thư Bạch tuy chưa thuyên giảm, nhưng cũng đã đóng vảy.
Tĩnh dưỡng thêm vài hôm nữa thì các binh sẽ chia ra lục soát trong núi cũng có vài kẻ lần đến gần ngôi chùa.
Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà đang chụm đầu nghiên cứu một quả bưởi xanh vừa
mới hái, bàn cãi xem phải nhìn võ ngoài hay cuống quả để phân biệt bưởi
chín bưởi xanh.
Tranh cãi mãi chẳng đi đến đâu, Hoàng Tử Hà nhìn
sắc trời rồi bổ luôn quả bưởi thành tám miếng: “Theo tôi thấy cách hay
nhất là bổ ra xem!”
Bưởi cuối hè, dĩ nhiên là chua loét. Lý Thư
Bạch ghét ăn chua nên nhường cả cho Hoàng Tử Hà. Hoàng Tử Hà ngồi dưới
hành lang nhẩn nha ăn, chợt nghe thấy tiếng xào xạc trong bụi cỏ ngoài
cửa.
Cô giật thót mình, vội vàng ra hiệu cho Lý Thư Bạch, nhưng
người bệnh vừa đỡ phản ứng vẫn nhanh hơn, vươn tay ra nắm lấy tay áo cô, rồi cả hai lẩn vào nấp trong nhà.
Người tới là hai kẻ vận trang
phục binh lính Tây Xuyên, một già một trẻ, đi thẳng vào lục soát khắp
các phòng, song hai người Lý Hoàng đều hết sức nhanh nhẹn, mấy lần chúng đến gần, họ đều nấp vào góc tường hay bụi cỏ mà tránh.
May mà họ đã thả Địch Ác vào khu rừng bên cạnh ăn cỏ, nếu không bị đám lính trông thấy lại thêm phiền phức.
Sau khi tra soát một vòng, hai tên nọ bèn ngồi trong đại điện giở lương khô ra ăn. Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch nấp trong góc tường ở nhà sau, thấy
chúng không hề phát hiện ra thì nhìn nhau cười đắc ý.
Bấy giờ cô
mới nhận ra mình và y đang áp sát vào nhau. Giữa bầu không khí im phăng
phắc ấy, hơi ấm từ cánh tay y thầm thấm qua lớp áo, lan sang da thịt cô, rồi chảy vào huyết mạch, tràn đến căng đầy trong ngực, cuối cùng khiến
mặt cô đỏ bừng lên.
Cô hơi dịch vai đi, ngoảnh mặt sang hướng khác.
Xung quanh im phăng phắc như tờ, tiếng ve cuối hạ lúc lúc khoan lúc nhặt,
tán lá trên đầu xào xạc, ánh mặt trời chiếu xuống người họ lúc tự lúc
tan.
Hoàng Tử Hà bất giác quay đầu nhìn Lý Thư Bạch, ngắm những
giọt nắng nhảy nhót trên mình y. Bệnh y vừa đỡ sắc mặt tái nhợt có phần
yếu ớt, khiến cô cảm thấy hơi thở y nhẹ hơn hẳn mọi khi, duy có đường
nét trên gương mặt nghiêng nghiêng vẫn đẹp đẽ tao nhã như một bức tranh
thủy mặc.
Lý Thư Bạch cũng đang nhìn cô, khẽ thì thầm: “Xin lỗi, ta quên khuấy đi mất.”
Cô gật đầu, rồi quay đi nhìn ra rặng núi xa xa, im lặng.
Giọng ý lại vang lên bên tai: “Xem ra hai tên kia đúng là quân Tây Xuyên.”
“Vâng.” Ai lại phái kẻ yếu bệnh tật thế kia đi làm thích khách chứ?
“Chúng ta có theo chúng xuống núi không?” Lý Thư Bạch dựa vào bức tường phía
au, ngẩng đầu nhìn trời, lạnh nhạt nói: “Ta không muốn chịu ơn Phạm Ứng
Tích.”
Hoàng Tử Hà hiểu chuyện này không chỉ là chịu ơn, mà có
thể gọi là nhận đại ân đại đức. Quỳ vương xưa nay lạnh lùng thờ ơ, đời
nào chịu nhận.
Nhìn theo bóng hai tên lính đã rời đi, y đứng thẳng dậy, ra lệnh: “Đi thôi, chúng ta tự xuống núi.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, nhặt nhạnh mấy thứ quả hôm qua vừa hái, đi ra tìm khoác lên lưng Địch Ác.
Lý Thư Bạch lên ngựa trước, rồi chìa tay cho cô.
Qua mấy ngày cùng trải nguy nan, hai người đã cưỡi chung ngựa mấy lần nên
cô cũng chẳng ngại ngùng gì nữa, điềm nhiên nắm tay y leo lên ngựa, ngồi sau lưng vòng tay ôm lấy y, cảm thấy thân y sọm hẳn so với lần trước,
đường nét từ vai đến eo gầy gò mà vẫn rắn rỏi.
Gần đây ngày đêm
bôn ba mệt mỏi, y vừa gượng dậy sau trọng thương, rõ ràng có thể biếng
nhác một chút, ỷ lại một chút, vậy mà vẫn cao ngạo lạnh lùng như vậy,
không chịu nhận mảy may ơn huệ từ người khác.
Vậy thì, y lặn lội ngàn dặm theo cô đến Thục, có lẽ cũng chỉ là nể tình cô từng giúp y khi trước đây thôi…
Cô nhìn ra rặng núi trải dài ngút ngát, chợt thấy con đường phía trước mờ mịt hẳn đi.
Cảm nhận được cánh tay vòng qua eo mình bỗng cứng lại, Lý Thư Bạch ngoái
đầu nhìn cô. Hai người ngồi sát, gió thổi tung đôi mái tóc quấn quýt vào nhau, cơ hồ không thể tách rời.
Thấy cô ngẩn ngơ, y liền nhắc nhở: “Cẩn thận đấy?”
Cô gật đầu, lại phóng mắt nhìn ra những bờ ruộng ngang dọc bắt đầu lộ ra
đằng xa, thầm nhủ, vậy đã làm sao, bất luận y đưa mình đến đây vì lý do
gì, thì mục đích duy nhất của mình cũng là rửa oan và báo thù cho người
nhà. Sau khi trắng đen rõ ràng, thì một cô gái mồ côi không nơi nương
tựa còn liên quan gì tới một vương gia cao quý nữa đâu.
Ra khỏi
cùng lam sơn chướng khí, trông thấy bầy dê đang nhởn nhơ gặm cỏ trên
sườn núi, thấy những thửa ruộng vuông chằn chặn, dăm mái nhà thưa thớt,
thấy cả con đường cái chạy dọc theo bờ sông, cả hai mới thở phào nhẹ
nhõm.
Cứ dọc theo đường cái, cuối cùng cũng trông thấy một ngôi
làng nhỏ đằng trước. Giờ đã ngả chiều, khói lam bảng lảng từ mái tranh
bốc lên, cảnh vật muốn nhuộm màu u tĩnh, Lý Thư Bạch là vương gia cao
quý, đi đâu cũng có người hầu hạ, dĩ nhiên không mang theo tiền, còn
Hoàng Tử Hà nghèo rớt mùng tơi, đương nhiên càng không xu dính túi. May
sao họ có mấy quan tiền lấy từ tên thích khách, bèn vào làng mua ít đồ
ăn, tiện thể mua thêm mấy bộ đồ cũ để thay.
Nơi này rất gần phủ Thành Đô, đi thêm nửa ngày nữa thì đến nơi.
Lúc vào cổng thành, hai người thấy rất nhiều bổ đầu và ngựa tập trung ở
cổng, kẻ nào kẻ nấy trông nhếc nhác hết sức, lá cây vụn cỏ bám đầy mình
mẩy, rõ ràng là vừa xuống núi.
Dân chúng quanh đó quan sát toán
người ngựa vừa quay về, xôn xao bàn tán. Một kẻ có vẻ thạo tin oang oang nói: “Nghe đồn Quỳ vương gia mất tích trên đường từ Hán Châu đến phủ
Thành Đô rồi! Sáng sớm hôm qua, có mấy thị vệ hầu cận vương gia chạy
thoát về, kể dọc đường họ gặp phải thích khách, đến giờ vẫn chưa tìm
được vương gia!”
Người nghe tức thì ồ lên: “Gì cơ? Kẻ nào lớn mật đến thế, dám hành thích cả Quỳ vương gia?”
Thấy mọi người hỏi dồn, kẻ kia càng dương dương tự đắc: “Hôm trước ta đến
phủ quận thú giao củi, nghe người dưới bếp kể rằng, thích khách nói
giọng Từ Châu! Các vị bảo, còn kẻ nào nói giọng Từ Châu nữa chứ? Dĩ
nhiên là Bàng Huân rồi!”
“Bàng Huân đã chết từ lâu, mấy kẻ cùng hội cùng thuyền cũng gần như bị quét sạch, chẳng lẽ nào còn hành thích được người ta?”
“Ôi chao, ông há không nghe được chuyện mấy tháng trước ở kinh thành, oan
hồn Bàng Huân đã giết chết con gái nhà họ Vương Lang Gia ư? Nghe đâu cô
gái ấy biến mất rất thần bí trong cung Đại Minh, rồi mấy ngày sau, thi
thể lại đột ngột xuất hiện ở đúng chỗ cũ, quái đản hết sức!” Trong đám
đông cũng có kẻ nhà rỗi, tức thì liến thoắng kết hợp cả những tin thất
thiệt mà mình thu lượm được, thả sức tưởng tượng ra đủ chuyện, “Các vị
có biết cô nương bị oan hồn Bàng Huân giết hại là ai không? Chính là
vương phi tương lai của Quỳ vương đấy!”
Đám đông nhao nhao phản
đối: “Vụ án đó chẳng phải đã tra rõ rồi sao? Nghe nói do Dương công công ở phù Quỳ phá giải, là hai thị nữ bên cạnh vương phi tương lai ra tay,
liên quan gì đến oan hồn Bàng Huân?”
Thấy mọi người không tin, kẻ kia gân cổ lên cãi cố: “Chuyện trong cung Đại Minh có ma, hơn nữa còn
là hồn ma của phản tặc Bàng Huân sao có thể truyền ra ngoài chứ? Hai ả
thị nữ kia chắc chắn là bị lôi ra chết thay thôi!”
Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch nhìn nhau, đều thấy vẻ phức tạp trong mắt người kia, chẳng
biết có nên khen kẻ nọ tinh tường nhìn thấu chân tướng không nữa.
Lại có người hỏi: “Nếu vậy thì lần này Quỳ vương bị hành thích, cũng do oan hồn Bàng Huân tác quái ư?”
“Chứ gì nữa! Quỳ vương anh minh thần võ, không ai bì kịp, thích khách bình
thường làm sao động được vào sợi tóc vương gia?” Thấy có người tán
thành, kẻ kia càng thêm hào hứng, như thể chính mình là người trong cuộc vậy, “Đương nhiên là oan hồn Bàng Huân làm loạn, Quỳ vương nhất thời sơ suất, để cho chúng đắc thủ!”
Hiện giờ cả phủ Thành Đô cùng các
châu phủ xung quanh đang dốc sức sục sạo trong khu vực xảy ra chuyện,
tiết độ sứ đại nhân cũng phái đi mấy nghìn người, nghe nói định rà soát
khắp núi rừng một lượt, nếu Quỳ vương còn sống thì chẳng bao lâu nữa sẽ
tìm thấy thôi.
Lại có kẻ lắc đầu than thở: “Quỳ vương xảy ra
chuyện trong địa giới quận Thục chúng ta, đừng nói là Chu sứ quân vừa
nhậm chức, mà cả quận Thục cũng không tránh khỏi liên can.”
“Đừng nói là quận Thục. Hiện nay cả triều đình đều phải dựa vào Quỳ vương
gánh vác, bằng không đã rơi vào tay bọn hoạn quan rồi. Giờ vương gia xảy ra chuyện, kẻ duy nhất được lợi, hẳn là…”
Nói đến đây, kẻ đó rụt đầu, nhìn quanh: “Sắp tối rồi, xem ra họ sẽ tìm kiếm suốt đêm đấy.”
“Hi vọng sáng mai sẽ có tin tốt… Nếu Quỳ vương yêu ổn quay về được thì mừng quá.”
Trong tiếng bàn tán xì xầm, đám đông cũng tản dần đi. Hoàng Tử Hà ngẩng đầu
nhìn Lý Thư Bạch hỏi khẽ: “Chúng ta tới phủ Chu sứ quân trước chứ?”
truyện chỉ được type bởi hoa hồng - diễn đàn lê quý đôn
Lý Thư Bạch lắc đầu: “Ta nghĩ nhất định có kẻ lấy làm mừng vì ta mất tích. Chúng ta cứ tìm một quán trọ nghỉ lại, để chúng vui mừng mấy hôm đã.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT