“Giữa ban ngày ban mặt dám gây sự ngay giữa đất Thục, làm mất mặt người Thục, coi bổ đầu ta là phỗng đá đấy à?” Thình lình một tiếng quát sang sảng vang lên. Ngay lập tức, đám đông quanh đó nhao nhao vỗ tay hoan hô người vừa giáo huấn hai tên vô lại, có kẻ còn gào lên: “Chu thiếu bổ đầu oai phong lắm!”

“Chu bổ đầu phụng chỉ tra án, quả là danh bất hư truyền!”

“Quận Thục phải trông vào Chu thiếu bổ đầu và Chu sứ quân rồi!”

Trong tiếng hoan hô vang dội, Chu thiếu bổ đầu phụng chỉ tra án oai vệ bước vào, giữa muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ. Hóa ra là Chu Tử Tần.

Chỉ thấy gã mặc một bộ đồ nha sai đỏ thẩm, đeo thắt lưng ngọc xanh, eo còn giắt một thanh đao chuôi xanh chạm nhét trong bao da, chân xỏ giày màu tím diên vĩ, trên đầu sùm sụp một chiếc mũ đen cắm lông công.

Chu Tử Tần ăn vận xanh đỏ tím vàng từ đầu đến chân hớn hở đi vào, chắp tay khiêm nhường chào tất cả: “Là việc nên làm, nên làm mà!”

Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà nhìn nhau, phút chốc đều hiểu sâu sắc hàm nghĩa bốn chữ: “thắm không nỡ nhìn” – phục sức của họ Chu quá lòe loẹt, cơ hồ làm họ hoa cả mắt.

“Rời kinh bấy lâu mà Tử Tần vẫn thế, chẳng thay đổi gì cả.” Hoàng Tử Hà buột miệng cảm thán.

“Lạ thật đấy, thân thủ của Tử Tần làm sao đá văng hai tên kia được?”

Chưa nói dứt câu, trông thấy người đi phía sau Chu Tử Tần, họ hiểu ra ngay.

Trương Hàng Anh theo chân Chu Tử Tần bước vào.

Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà tin chắc họ không nhận ra mình nên vẫn ngồi tại chỗ ăn uống. Có điều, giữa không khí xôn xao hỗn loạn trong quán, chỉ có hai người họ bình thản như không, càng khiến Chu Tử Tần chú ý hơn.

Trò vui đã hạ màn, đám đông cũng tản đi, Công Tôn Diên khom người hành lễ với Chu Tử Tần và Trương Hàng Anh: “Đa tạ hai vị.”

“Ồ, là việc nên làm thôi, tại hạ ghét nhất hạng người cậy thế ức hiếp phụ nữ trẻ nhỏ, có giỏi thì đi mà gây chuyện với bọn đàn ông chúng ta đây này!” Đoạn, Chu Tử Tần khinh miệt quay sang mắng hai tên vô lại đang len lén đứng dậy toan đánh bài chuồn, “Này, có giỏi thì đến phủ quận thủ nói chuyện nhé! Ta mà bắt gặp lần nữa thì không bỏ qua đâu!”

Thấy chúng vắt giò lên cổ mà chạy, Công Tôn Diên mỉm cười với Chu Tử Tần: “Chắc chúng không dám làm nhục tôi nữa đâu.”

Chu Tử Tần vỗ ngực hiên ngang đáp: “Có chuyện gì cứ đến tìm ta! Bổ đầu Chu Tử Tần ta đây cai quản tất cả đám vô lại ở Xuyên Thục đấy!”

Tiểu nhị trong quán mau miệng vuốt đuôi: “Tốt quá tốt quá! Đúng là muôn dân trăm họ được nhờ, Hoàng tiểu thư đi thfi lại có Chu thiếu gia đến, xem ra đất Thục này lại sắp được bình yên rồi!”

Tức thì, chủ quán cho hắn ăn ngay một đá, quát khẽ: “Nhắc đến Hoàng tiểu thư làm gì hả!”

Bấy giờ tiểu nhị mới sực nhớ ra Hoàng tiểu thư phá án như thần ngày xưa đã trở thành tội phạm bị triều đình truy nã, không giấu được vẻ lúng túng: “Chuyện này… Xin thiếu bổ đầu bỏ qua cho…”

“Bỏ qua gì chứ? Ta thích nhất câu này đấy, thực không ngờ có ngày ta lại được xếp ngang hàng với cô ấy!” Chu Tử Tần tươi như hoa vỗ nhẹ lên đầu tiểu nhị, rồi kéo Trương Hàng Anh đến ngồi ngay xuống bàn Hoàng Tử Hà, vừa ngồi vừa nói: “Huynh đến đây, ăn chút gì đã. Hai vị không ngại ngồi chung chứ?”

Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch dĩ nhiên lắc đầu, song cũng không chuyện trò gì với họ, e lộ thân phận, cứ thế lặng lẽ ăn uống.

Lại nghe Chu Tử Tần hỏi Trương Hàng Anh: “Trương nhị ca, huynh lặn lội đến tận đất Thục, đã tìm được hành tung của A Địch chưa?”

Trương Hàng Anh rầu rĩ lắc đầu.

Thấy họ Trương gầy nhom tiều tụy, hẳn đã nếm trải nhiều vất vả trên đường tìm kiếm Tích Thúy, lòng Hoàng Tử Hà bỗng nao nao khó tả.

“Ta nghĩ, nếu A Địch biết được tấm lòng của huynh nhất định sẽ rất cảm động.” Nói rồi, Chu Tử Tần cầm một quả trứng lên bóc vỏ, hỏi tiếp: “Sau đây huynh định tìm kiếm quanh quận Thục hả?”

“Ừm, tôi nghĩ có lẽ cô ấy sẽ tìm tới một nơi xa xôi hẻo lánh nên định tìm quanh các thôn làng gần đây.”

Chu Tử Tần vốn nhiệt tình, liền nói: “Có gì cần cứ bảo ta, nơi khác thì không nói, chứ ở đất Thục này, ta có thể tìm mấy người giúp huynh.”

“Trước mắt thì chưa cần, cảm tạ Tử Tần huynh.” Trương Hàng Anh thần người giây lát rồi hỏi, “Chẳng hay Hoàng… Dương công công có ở đây không? Không chừng công công có thể giúp chúng ta một tay, bằng không với sức của tôi, muốn tìm A Địch chẳng khác nào vớt trăng dưới nước…”

“Sùng Cổ ấy à…” Chu Tử Tần gọi khẽ, rồi nằm gục xuống bàn, mắt đỏ hoe: “Trương nhị ca, Sùng Cổ… mất tích rồi!”

“Mất tích à?” Trương Hàng Anh giật nảy mình, vội hỏi, “Sao lại thế?”

“Quỳ vương và Sùng Cổ trên đường đến Thục bị tập kích, giờ vẫn chưa tìm được tung tích. Tây Xuyên tiết độ sứ và cha ta đã phái rất nhiều người đi tìm khắp trong núi đến hôm nay là ba bốn ngày rồi, mà chưa có tin tức gì cả.”

Trương Hàng Anh liền an ủi: “Quỳ vương dũng mãnh như thế, thích khách tầm thường sao đả thương nổi? Nhất định gia không sao đâu!”

“Phải, phải, Quỳ vương có lẽ không sao, nhưng mà… nhưng mà Sùng Cổ thì gay rồi!” Chu Tử Tần mếu máo nhìn Trương Hàng Anh, nước mắt chực lăn xuống. “Huynh biết không? Đêm qua chúng ta đã tìm được Na Phất Sa, chính là con ngựa của Sùng Cổ ấy… Nó bị thương, còn rơi vào bụi gai, lúc đưa về chỉ còn thoi thóp. Huynh bảo, Na Phất Sa còn bị thương, thì Sùng Cổ…”

“Dương công công thông tuệ hơn người, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, không có chuyện gì đâu!” Trương Hàng Anh ngắt lời, không để họ Chu nói tiếp.

Chu Tử Tần ngước lên, thấy vẻ mặt Trương Hàng Anh chắc chắn như đinh đóng cột thì cũng hơi vững dạ, gật đầu: “Ừm, ta cũng nghĩ thế. Sùng Cổ lợi hại như vậy, chắc không gặp chuyện gì đâu!”

Hoàng Tử Hà siết chặt đôi đũa trong tay, nhìn sang Lý Thư Bạch, Lý Thư Bạch lắc đầu với cô, song lại hạ giọng, giả tiếng khàn khàn khẽ thì thào với Chu Tử Tần: “Hai vị nói rất phải, giờ mới tìm thấy ngựa chứ nào đã thấy người, nhất định vị huynh đệ đó đã gặp dữ hóa lành, thuận lợi vượt qua đại nạn rồi.”

“Huynh cũng nghĩ thế ư?” Chu Tử Tần tức thì xốc lại tinh thần, hỏi ngay, “Tôi thoạt nhìn đã biết hai vị không phải người thường mà, dám hỏi hai vị từ đâu đến, tới Thục có việc gì không?”

Lý Thư Bạch thản nhiên đáp: “Tại hạ họ Vương, là người kinh thành, ngưỡng mộ cảnh sắc nước non đất Thục nên cùng cậu em họ đến đây du ngoạn vài tháng thôi.”

“Ồ! Thế là phải lắm, phong cảnh nơi này tú lệ vô cùng, nhất là xuôi dòng đi xuống, qua ba eo sông, từ thành Bạch Đế đi thẳng đến ải Nam Tần, qua Vu sơn mây mù quanh năm, lại tới ngọn Thần Nữ nổi danh, dọc đường đi núi non trập trùng, vách đá cheo leo, khiến người ta trầm trồ không ngớt!” Chu Tử Tần niềm nở giới thiệu, “Tiếc rằng giờ ta bận bịu quá, nếu không nhất định phải đi chơi một chuyến!”

“Chu bổ đầu giờ phải gánh vác công việc quan trọng của bổ khoái và đội ngựa toàn thành, muốn tranh thủ du ngoạn e rằng khó.” Lý Thư Bạch thuận miệng tiếp lời.

Chu Tử Tần nghiêm mặt gật đầu: “Đúng thế, ta phải lo cho an nguy của trăm họ trong thành, sao dứt ra đi chơi nổi? Huống hồ có tấm gương sáng cuẩ Hoàng Tử Hà trước mắt, ta cũng không thể nhởn nhơ, phải dốc sức đuổi kịp cô ấy mới được.”

Hoàng Tử Hà điềm nhiên bỏ thêm một dúm cần thái nhỏ vào chén tào phớ, rồi húp hết nửa chén.

Chu Tử Tần hỏi ngay: “Ngon không?”

Cô gật đầu.

“Ta thấy mùi rau cần cứ thế nào ấy, nghe nói người Hồ ở Tây Vực rất thích ăn…” Nói rồi, gã cũng bỏ một dúm vào bát mình, nhưng vừa húp một miếng thì vội vàng nhặt ra ngay.

Tiểu nhị đi ngang qua, buột miệng nói chõ vào: “Năm xưa Hoàng tiểu thư nhà quận thú nổi tiếng thích rau cần, mỗi lúc ăn tào phớ đều phải cho thêm cần.”

“Thật à?” Chu Tử Tần tức thì bốc lại một dúm bỏ vào rồi ăn tiếp, “Chà chà, nói mới thấy, quả là có phong vị riêng.”

Lý Thư Bạch nhìn lướt sang Hoàng Tử Hà, khóe mắt hơi nhướng lên, vẻ trêu cợt.

Hoàng Tử Hà được nuông quá hóa sợ, nơm nớp nhìn nụ cười của Lý Thư Bạch rồi bưng bát tào phớ lên uống một hơi hết sạch phần còn lại.

Đợi cô đặt bát xuống, Lý Thư Bạch liền đứng lên từ biệt Chu Tử Tần và Trương Hàng Anh: “Tôi và tiểu đệ phải đi dạo quanh Thành Đô một vòng, xin cáo từ.”

Chu Tử Tần cũng hối hả uống hết bát tào phớ lẫn rau cần rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, ta phải đi tuần quanhc ác phố một lượt, nếu đến chiều rảnh rỗi ta còn muốn tới chỗ Quỳ Vương gặp chuyện, tìm thử xem sao…”

“Không cần đi tìm đâu nữa,” Lý Thư Bạch nói

Chu Tử Tần ngớ ra hỏi lại: “Tại sao?”

“Bởi vì…” Y ghé tai họ Chu, thì thảo nào: “Ta đang đứng trước mặt ngươi đây.”

Chu Tử Tần tức thì trọn tròn mắt, há hốc miệng ra, đủ nhét vừa cả quả trứng.

“Đừng kinh ngạc thế, dịch ở trong tối ra ngoài ánh sáng nên phải cải trang chút thôi

Chu Tử Tần khó khăn lắm mới ngậm được miệng vào, lắp bắp hỏi nhỏ: “Vậy… Vậy tôi phải làm sao?”

“Cứ thản nhiên như thường, bỏ cái vẻ kinh ngạc đó đi.”

Có điều biểu cảm của Chu Tử Tần xưa nay rất phong phú, bảo gã làm ra vẻ thản nhiên như không thì rất khó, chẳng qua chỉ miễn cưỡng trấn tĩnh, lừa được hạng người thành thực như Trương Hàng Anh mà thôi.

“Ngươi có thể mời ta đến phủ quận thú làm khách, cứ nói là bạn mới của ngươi, cha ngươi sẽ biết phải làm sao.”

“Vâng…” Chu Tử Tần gật đầu, rồi chợt nhận ra thái độ của mình không đúng, tức thì vênh mặt lên ngạo mạn gật đầu: “Hả, đương nhiên rồi, ngươi được Lý Minh Công giới thiệu, muốn cầu kiến cha ta hả, có khó gì đâu? Giờ ta cũng rảnh, để ta đưa ngươi đi, đi nào đi nào!”

Hoàng Tử Hà cũng theo Lý Thư Bạch đứng dậy. Chu Tử Tần nhìn cô, cảm thấy rất thân thuộc nên cứ vừa đi vừa ngoái đầu nhìn. Ra khỏi cửa, gã cố ý tụt lại phía sau, thận trọng đi sát vào cô, hỏi khẽ: “Sùng Cổ đấy à?”

Hoàng Tử Hà gật đầu.

Chu Tử Tần vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không kìm được huých khủy tay vào vai cô, còn giơ tay toan bóp cổ cô.

Lý Thư Bạch như có mắt sau gáy, lạnh nhạt nhắc: “Đừng gây chú ý.”

Chu Tử Tần lè lưỡi với Hoàng Tử Hà, rồi rụt cổ lại không dám nói năng gì nữa.

“Lý Minh Công giới thiệu à? Lý Minh Công nào cơ? Không gặp không gặp đâu.”

Chu Tường vừa nghe con trai nhắc đến Lý Minh Công đã mắng ngay: “Có phải người ta lại dâng cho mày xác khô xác cổ nào rồi không? Mày vô công rồi nghề đâm ra hạng người nào cũng lôi đến gặp ta hả?”

“Chu sứ quân, lần này ông trách lầm Tử Tần rồi. “Lý Thư Bạch cười nói.

Vừa nghe giọng y, Chu Tường biến sắc, nơm nớp đứng dậy, nhưng trông thấy diện mạo y lại đâm ra ngần ngừ, chăm chú săm soi hồi lâu không dám lên tiếng.

“Sứ quân không nhầm đâu, là ta đây.”

Chu Tường lập tức cho tất cả người hầu lui ra, sau đó hành lễ với y: “Quỳ vương gia tha tội! LẦn này gia bị hành thích trên đường đến Thục, hạ quan thực đáng chết…”

“Ông vừa chân ướt chân ráo đến đây, dưới chưa quen trên chưa biết, sao phải nhận trách nhiệm?” Lý Thư Bạch ra hiệu cho ông ta không cần đa lễ, rồi nói: “Ta vẫn chưa lần ra hung thủ đứng sau vụ này, mong sứ quân tạm thời đừng để lộ ra, phải nhanh chóng tóm được kẻ đằng sau đã.”

“Thưa vâng! Hạ quan tuân lệnh!”

Lý Thư Bạch ngừng một lát, lại hỏi tiếp: “Kỳ Lạc quận chúa… giờ sao rồi?”

Chu Tường thở dài, không giấu vẻ tiếc thương: “Quận chúa bất hạnh… đã qua đời rồi!”

Lý Thư Bạch lặng thinh nhắm nghiền mắt lại. Hoàng Tử Hà không thấy được ánh mắt y, chỉ thấy y mím chặt môi.

Bên tai cô chợt vang lên những lời Lý Thư Bạch kể hôm ấy.

Khi y bị đổi phong hiệu thành Thông vương, đóng cửa giam mình trong căn nhà tại phường Vĩnh Gia, tương lai mờ mịt, cuộc đời vô vọng, một thân một mình trơ trọi giữa đời, chỉ có thiếu nữ ngây thơ vô tư ấy chẳng hề e sợ nắm lấy tay y, trong khi những kẻ khác tránh còn không kịp.

Có lẽ y cũng có lúc đổi ý, toan cưới cô em họ xa này hòng đền đáp tình cảm của nàng dành cho y năm xưa.

Nhưng rốt cuộc y vẫn chỉ coi nàng như em gái, không thể chấp nhận.

Hoàng Tử Hà lặng lẽ đứng phía sau, chỉ thấy bờ mi y thoáng run rẩy. Nhưng ngay lập tức, y đã quay đi, không để bất cứ kẻ nào trông thấy nét mặt mình, giọng nói vật bình thản lạnh nhạt như mọi lúc: “Ắt Chu sứ quân đã lo liệu hậu sự cho quận chúa đâu vào đấy rồi.”

Chu Tường vội đáp: “Thưa, đã sai người đến Trường An báo tang. Thi hài quận chúa ở đây, chúng hạ quan cũng cho bảo quản chu đáo rồi.”

“Các thị vệ của ta có bao nhiêu người trở về?”

Chu Tường than thở: “Cho đến giờ, các thị vệ và hoạn quan hầu cận vương gia mới có mười mấy người quay về thôi, hầu hết đều bị thương, đang ở chỗ tiết độ sứ Phạm tướng quân điều dưỡng. Chẳng hay gia có muốn tới đó xem thử, đồng thời bảo Phạm tướng quân ngừng tìm kiếm không?”

“Giờ ta vừa mới thoát hiểm, nếu đến phủ tiết độ sứ, để kẻ địch nhận ra, chẳng phải lại rơi vào cục diện địch ở trong tối ta ngoài sáng ư? Cứ để Phạm tướng quân tìm tiếp đi, chưa chừng lại tìm thêm được mấy người về.” Nói đến đây, Lý Thư Bạch thoáng trầm ngâm, “Trong số những người thoát nạn, có kẻ nào thuộc hàng chữ ‘Cảnh’ không?”

“Thôi được.” Y cũng không hỏi thêm nữa.

Chu Tường sực nhớ ra một chuyện, vội thưa: “Còn nữa, hạ quan cùng Phạm tiết độ đến nơi vương gia gặp nạn tra xét hiện trường, tìm được một chiếc bình lưu ly trong xe, bên trong có một con cá đỏ, vẫn còn sống…”

Lý Thư Bạch gật đầu hỏi: “Giờ nó ở đâu?”

“Thưa, ở chỗ Phạm đại nhân.” Tiết độ sứ đương nhiên quyền cao hơn quận thú, y muốn lấy đi, Chu Tường không thể ngăn được.

“Vậy cứ để chỗ phủ tiết độ thôi. Ta nghĩ tiết độ sứ không đến nỗi không tìm được một kẻ biết nuôi cá.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play