“Thực xin lỗi, tôi đã đáp ứng bảo vệ anh, nhưng không làm tốt, anh cứ mắng tôi đi.” Thư Diệu luật động mềm mại, nhu hoa đâm từng mũi trâm vào thân thể nam nhân, cơ thể của nam nhân ôn nhu lại ướt mềm, khiến cho anh vô cùng thương tiếc, chỉ sợ nam nhân bị thương, ruy rằng thân thể của nam nhân có chút cứng rắn, nhưng bên trong cực kỳ mềm mại.
Ánh mắt nam nhân dừng lại trên gương mặt Thư Diệu, cuối cùng cũng không nói gì, hắn sao có thể mắng Thư Diệu đây, hắn có tư cách gì ? Muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân mà thôi.
“Tôi sẽ bảo vệ anh, tôi nhất định bảo vệ anh, tôi nói anh hãy tin tôi, nhưng anh cái gì cũng không chịu nghe, tôi muốn bảo vệ anh, cũng rất khó khăn, có biết không ?” Anh hôn lên cổ nam nhân, tinh tế liếm hôn từng giọt mồ hôi tinh mienj, thời gian như dừng lại trên xương quai xanh của nam nhân, động tác ôn hòa mút lấy mỗi tấc da thịt trên thân nam nhân.
“Tôi muốn…” Tôi muốn rời khỏi đây, trở về gặp vợ mình, tôi thực lo lắng cho người trong nhà ! Tôi không biết việc này có nên nói cho cậu hay không, tôi rất sợ, rất sợ Nhiên Nghị lại đến bệnh viện…
Nam nhân trong đầu muốn nói rất nhiều, nhưng không dám nói ra, hắn chỉ có thể nghẹn ngào, hai mắt phiếm hồng ôm Thư Diệu, chôn đầu sâu vào hõm vai Thư Diệu, tiếp nhận sự “bảo vệ” của Thư Diệu, cho dù Thư Diệu cùng hắn làm tình, hắn cũng không chán ghét lắm, hắn cũng không phải đàn bà con gái, không cần phải ra vẻ.
Huống chi, hắn có tư cách gì mà ra vẻ ? Như Nhiên Nghị nói, hắn cũng không phải chỉ cùng một mình Thư Diệu làm, phản kháng biến thành há miệng mắc quai.
“Ư….” Xâm nhập của Thư Diệu khiến nam nhân kích thích, nam nhân nghiêng đầu rên rỉ, đầu hãm sâu vào trong gối, tiếp nhận tần suất trừu sáp của đối phương, Thư Diệu rất ôn nhu, cho nên giữa cơn mập hợp, nam nhân cũng không đau, ngược lại còn có khoái cảm.
Phân thân của Thư Diệu trong chậm rãi luật động, bí huyệt nam nhân tiếp nhận dục vọng của Thư Diệu, sáp nhập vừa nhẹ vừa sâu, ma sát điểm mẫn cảm trong cơ thể, Thư Diệu đem gối đầu kề vào lưng nam nhân, nửa ôm lấy nam nhân, đòi lấy hết thảy, nhìn thấy thân thể mướt mồ hôi theo vận động của mình mà rối loạn, càng nhịn không được, càng thêm ra sức yêu thương nam nhân.
Rên rỉ của nam nhân vang bên tai Thư Diệu, lại là động lực nhiệt tình nhất, anh cúi xuống ngậm lấy đôi môi nam nhân, đầu lưỡi khẽ khàng chuyển động, tiếng rên rỉ của nam nhân nháy mắt bao phủ trong nụ hôn nóng ướt.
Thân thể nóng bỏng, hơi thở rực lửa, trừu sáp kịch liệt, khoái cảm trong cơ thể cứ thế bốc lên không ngưng. tiếng “ư a” càng ngày càng mê loạn.
Nam nhân cảm thấy thân thể mình thực nóng, sắp thiêu đốt, khoái cảm chậm rãi hiện lên, Thư Diệu nhẹ hôn nam nhân, đỉnh nhập nhanh chóng mà thật sâu bên trong, nam nhân kẹp chặt hai chân, Thư Diệu nhận thấy được biến hóa của thân thể nam nhân, càng tăng tốc độ, nhiều lần ma sát đến nơi mẫn cảm, nam nhân nghiêng đầu, lại phát không ra nửa điểm âm thanh, nụ hôn của Thư Diệu ôn nhu, mút vào đầu lưỡi mềm mại, từ trong khoang mũi của nam nhân chỉ có thể phát ra tiếng “ưm”.
Ngay tại khi hai người cùng lên đến đỉnh, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Hai người đang yên lặng trong nịch ái, ngẩng đầu, thở hào hển nhìn lại, lại thấy…. Lâm Việt vẻ mặt vô cảm, cùng Nhiên Nghị lửa giận ngập đầy.
Chương 109
Ánh mắt lạnh lãnh của Lâm Việt nhìn chằm chằm gương mặt bừng tỉnh từ trong nịch ái của nam nhân, cậu đau lòng lại khổ sở, trong lòng khó chịu nói không nên lời, rất muốn tiến lên hung hắng cho nam nhân ngu ngốc này hai bạt tay, mắng hắn là “đồ đê tiện”, nhưng cậu không làm được, trừ bỏ nhìn cũng chỉ có thể nhìn ! trogn lòng truyền đến từng đợt đau đớn.
Mà Nhiên Nghị, nhìn đến loại tình cảnh này đầu tiên là khiếp sợ, sau là sửng sốt, cuối cùng trở nên lửa giận tận trời, y là sai lầm rồi, cư nhiên ngu đến mức đáp ứng Thư Diệu để Lâm Mộ Thiên ở lại bệnh viện, như vậy hai kẻ này thật đúng là phong lưu khoái hoạt đến không kiêng nể gì !
Tên kia cư nhiên trong lúc thanh tỉnh cam tâm tình nguyện phối hợp tiến nhập của Thư Diệu ! Trời ạ, Nhiên Nghị cảm thấy được bản thân mau điên rồi, Thư Diệu cư nhiên lại thích Lâm Mộ Thiên một tên đàn ông yếu đuối vô năng như vây !
Người anh em cùng y vào sinh ra tử, sao lại thích một thằng đàn ông biến thái thích bị cưỡi chứ !
Đều là do Lâm Mộ Thiên ! Nhất định là hắn câu dẫn Thư Diệu ! Tên Lâm Mộ Thiên thẳng này chắc hẳn đã bỏ bùa Thư Diệu, Thư Diệu đối hắn quả thực so còn hơn người vợ ! Hoàn toàn đem Lâm Mộ Thiên thành bảo bối nâng niu trong tay, tên rác rưởi đó đáng giá cho Thư Diệu đối với hắn như vậy sao ?
Lửa giận khôn cùng muốn thiêu đi sợi lý trí của Nhiên Nghị.
“Ngươi này…”
Nhiên Nghị đang muốn mở miệng mắng, lại bị Lâm Việt ngăn cản, y có chút kinh ngạc nhìn động tác của Thư Diệu, Lâm Việt cũng phải là đau lòng Lâm Mộ Thiên đó chứ ! Đúng là gặp quỷ ! Nhiên Nghị hừ lạnh một tiếng, cảm thấy thế giới thực vớ vẩn !
Hắn thiếu chút nữa đã quên Lâm Việt đối với Lâm Mộ Thiên cũng là thật tâm, y cảm thấy Lâm Việt này là tên công tử bề ngoài tao nhã tính tình lại tao cao (hư hỏng), có bao giờ thật tình đối với ai cơ chứ, chính là một nhân vật lợi hại như vậy, nhãn thần nhìn Lâm Mộ Thiên lại không quá giống, có thương tiếc, có tự trách, còn giống như có thống khổ !
Con mẹ nó…
Nhiên Nghị trong lòng hung hăng mắng, trên mặt lại cười đến đáng giận, y hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân, nhìn đến đến nam nhân bởi vì ánh mắt của y lại sợ hãi trốn tránh, trong lòng liền một trận khoái ý.
Y muốn nhìn nam nhân, hôm nay phải đối mặt Lâm Việt cùng Thư Diệu, hai tên này lại đem hắn đối đãi như bảo bối ! Một cái có thể vì hắn cái gì cũng không muốn, một kẻ lại có thể vì hắn mà buông tha dã tâm của mình !
Nhiên Nghị vui sướng khi người gặp họa ngắm nhìn sắc mặt tái nhợt càng lúc càng khó coi của Lâm Việt, y nghĩ theo như tính tình của Lâm Việt, cho dù có thích Lâm Mộ Thiên đến thế nào, cũng xông lên cho tên không an phận kia một trận, chính là Lâm Việt không làm gì nam nhân.
“Xem ra chân của mày tốt lắm rồi.” Lâm Việt chỉ trừng mắt nhìn Thư Diệu, hiện tại cậu chẳng có khí lực xem Lâm Mộ Thiên, bộ dáng Lâm Mộ Thiên tên ngu ngốc này rên rỉ dưới thân Thư Diệu làm cho cậu cảm thấy phi thường chói mắt, cậu là một kẻ có tính chiếm hữu rất mạnh, hơn nữa cái bổn nam nhân kia còn là anh của cậu.
Là của cậu !
“Đây là do Mộ Thiên mỗi ngày giúp tôi điều trị.” Thư Diệu khôi phục bình tĩnh, ôn nhu ôm lấy nam nhân đang bất an, cấp cho một an ủi giản dị.
Rõ ràng là cả Lâm Việt cùng Nhiên Nghị đều nghĩ sai !
Hai người trước sau vào phòng bệnh, mặt không chút thay đổi ngồi xuống.
Lâm Việt tao nhã như trước, chính là ai cũng không biết bên dưới bề ngoài tuấn mỹ kia che dấu một cơn bực tức, kiêu ngạo của cậu đủ để che đi hết thảy.
Thư Diệu lúc này đã dùng rải giường bao lấy thân thể nam nhân, rút ra dục vọng vừa phóng thích, nam nhân nức nở một tiếng quay đầu đi, tránh thân thể của Thư Diệu.
nam nhân không muốn nhìn thấy ánh mắt phức tạp kia của Lâm Việt, cùng đôi mắt châm chọc của Nhiên Nghị, bộ dáng hiện tại của Lâm Việt, giống như bản thân vừa tổn thương người nọ ! Mà đôi mắt châm chọc của Nhiên Nghị lại hỗn loạn một cỗ hỏa nộ không lời.
Y giận cái gì ?
Có lẽ chỉ có Nhiên Nghị tự mình hiểu rõ. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT