Chương 106

Nhiên Nghị đẩy Nam nhân vào phòng bệnh, Thư Diệu nguyên bản còn ngồi ở trên giường xem tin tức, nghe tiếng động liền nhìn qua đây.

“Mộ Thiên, anh đã đến rồi !” Thư Diệu cao hứng nở nụ cười, anh vốn nghĩ Nhiên Nghị sẽ không mang Nam nhân đến, sau khi bị thương anh mới biết được Lâm Mộ Thiên đã bị Nhiên Nghị bắt đi, ngày hôm qua Nhiên Nghị đã đáp ứng đưa Nam nhân đến gặp mình, anh nghĩ đến khi đó Nhiên Nghị chỉ là tùy tiện nói, không nghĩ đến Nhiên Nghị thật sự thủ tín.

“Cám ơn cậu đưa Mộ Thiên đến gặp tôi.” Thư Diệu để Nam nhân ngồi vào bên giường, hướng Nhiên Nghị tỏ vẻ cảm ơn, “Cậu để Mộ Thiên ở chỗ tôi là được, yên tâm đi, Mộ Thiên sẽ không đi gặp Vĩnh Trình đâu, Vĩnh Trình cũng đừng mơ gặp anh ấy.” Thư Diệu nghĩ muốn lưu Nam nhân lại bên người, anh tuyệt sẽ không để Nam nhân nhìn thấy Vĩnh Trình, Vĩnh Trình là địch nhân của bọn họ, hơn nữa chỉ có hứa hẹn như vậy, Nhiên Nghị mới có thể an tâm.

Thư Diệu biết rõ Nhiên Nghị, Nhiên Nghị làm việc luôn cẩn thận, bất lưu hậu hoạn, đây cũng là việc mà anh lo lắng khi Nam nhân ở bên Nhiên Nghị, anh ấy chắc đã bị thương tổn.

Nhiên Nghị đồng ý lưu Nam nhân lại, nhưng điều kiện là không cho phép Vĩnh Trình gặp Nam nhân, càng không cho phép Vĩnh Trình mang Nam nhân đi, hơn nữa Nhiên Nghị phân phó nhiều kẻ giám hộ, Nam nhân căn bản là không đi được.

Thư Diệu biết Nam nhân sợ hãi lại lo lắng, anh luôn ôm lấy bả vai Nam nhân, ôn nhu hôn lên hai má, làm cho Nam nhân đừng lo lắng, đừng sợ, chờ chân anh bình phục, hết thảy sẽ yên bình.

Nam nhân cũng luôn gật đầu, mỗi ngày đều cùng Thư Diệu trong vườn hoa điều trị vật lý, chân Thư Diệu rất nhanh bình phục, nhưng lại muốn được Nam nhân quan tâm, ở trước mặt Nam nhân anh luôn nói “chân đau”.

Mỗi lần Nam nhân hỏi Thư Diệu : “Ngày đó, các cậu…. Vĩnh Trình rốt cục thế nào ?”

Câu trả lời của Thư Diệu luôn giống nhau : “Hắn ta không sao, chỉ bị thương ở đầu, được chú của hắn mang đi rồi.”

“Vậy còn vợ tôi ? Vợ tôi như thế nào ? Thư Diệu cậu phải nói cho tôi biết, được không, tôi rất muốn biết hiện tại cô ấy thế nào…” Nam nhân kỳ thật thực sốt ruột, hắn không thể hỏi Nhiên Nghị, nhưng Thư Diệu thì có thể, hắn có thể hỏi Thư Diệu, hắn rất lâu rồi không về nhà, không biết trong nhà thế nào, tuy rằng Nhiên Nghị nói cho hắn biết chuyện của Tâm Nghi cùng Vĩnh Trình, nhưng Nam nhân cho rằng bản thân mình cũng không có tư cách trách cứ.

“Cô ta à,” Thư Diệu không muốn nói, luôn cố ý lảng tránh câu hỏi của Nam nhân, “Tôi cũng không rõ…”

Nam nhân nghe câu trả lời của Thư Diệu thì trầm mặc, Thư Diệu cũng luôn nghĩ cách dỗ dành Nam nhân, lúc hưng trí còn hôn môi Nam nhân cầu hoan, Nam nhân cũng chưa bao giờ từ chối.

Từ “từ chối” này, hiện giờ trong mắt Nam nhân cũng trở nên mỉa mai, hắn hai mươi bốn giờ bị canh giữ, không được tự do xuất nhập, trừ bỏ Thư Diệu ôn nhu với hắn, hắn còn có cái gì ?

Cự tuyệt ? Nếu hữu dụng, Nam nhân cũng sẽ không gặp phải hành vi của Nhiên Nghị ! Sau đó, Nam nhân đột nhiên còn gặp Lâm Việt….

Hôm nay, Lâm Việt xuất hiện ở bệnh viện, cậu cùng đến với Nhiên Nghị, Lâm Việt đáp ứng không động đến công ty của Thư Diệu, Nhiên Nghị đồng ý để Lâm Việt mang cái tên chướng mắt kia đi, y cũng muốn để Nam nhân ở lâu cùng Thư Diệu.

Lâm Việt chạy vừa nhanh vừa vội, khẩn cấp muốn gặp Nam nhân, cậu một tuần nay không thấy Nam nhân, phái người đi tìm cũng không có tin tức, ngày hôm qua Nhiên Nghị đến tìm cậu, muốn cậu không động đến công ty của Thư Diệu, lấy này làm điều kiện để cậu mang gã ngu ngốc Lâm Mộ Thiên kia đi.

Chương 107

“Cậu phải nhớ kỹ đã đồng ý với tôi.” Nhiên Nghị nhắc nhở Lâm Việt, y biết rõ Lâm Việt kẻ này chưa bao giờ chịu thiệt thòi, “Lần này là cậu tự nguyện dùng tiền của cậu, công ty của cậu, thậm chí tiền đồ của cậu để đổi lấy Lâm Mộ Thiên, không nghĩ đến cậu cũng có ngày này, Lâm Mộ Thiên tên đần đó bổn sự cũng không nhỏ nhỉ.”

“Đừng nói nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ đáp ứng cậu không vồ lấy công ty của Thư Diệu, kỳ thật chuyện của cậu ta, tôi cũng chưa từng đồng ý với cậu.” Lâm Việt cau mày, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ bất mãn.

“Được rồi ! Tôi nghĩ lúc muốn gặp Lâm Mộ Thiên, cậu cũng đừng ra vẻ không cho tôi gặp hắn.” Nhiên Nghị bước nhanh về phía trước, tựa hồ muốn đột hiển địa vị vượt trội của mình, hai tuấn nam lôi kéo không ít ánh mắt, Nhiên Nghị coi như chốn không người cảnh cáo Lâm Việt, “Còn có, cậu tốt nhất đừng để Vĩnh Trình thấy hắn, nếu cậu muốn chúng ta chết sớm, thì cứ trực tiếp tặng Vĩnh Trình là được.”

“…..”

“Tôi thấy, cậu chính là luyến tiếc Lâm Mộ Thiên.”

“Không cần cậu phải nói, tôi cũng sẽ không cho anh ấy gặp Vĩnh Trình.”

“Tên kia, chính là kẻ địch của chúng ta, tôi hy vọng cậu nhớ kỹ.”

Hai người vừa đến trước phòng bệnh, liền ngừng cước bộ, nghe được trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ mê loạn, hai người đồng thời sửng sốt, ai cũng có thể nghe ra được đây là thanh âm hoan ái.

Trầm thấp, giống như ma chướng bay chung quanh tứ phía.

Xuyên qua khe cửa hẹp, có thể thấy được căn phòng u ám, hai thân thể giao triền thật sâu, Nam nhân nằm ở trên giường, hai chân vờn quanh hông Thư Diệu, hai tay Thư Diệu cố gắng ôm trọn tấm lưng run rẩy của Nam nhân, vừa nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Nam nhân, vừa đĩnh động phần eo ôn nhu tiến vào cơ thể Nam nhân, cảm thụ được phía bên trong chặt chẽ nóng rẫy.

“Đau không ?” Thư Diệu hôn lên khuôn mặt Nam nhân, thăm dò cảm xúc của Nam nhân.

Nam nhân chậm rãi lắc đầu, hé miệng đón nhận nụ hôn của Thư Diệu, hai tay Nam nhân ôm lấy cổ đối phương, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đối phương, thả lỏng cơ thể khiến đối phương có thể tiến vào càng sâu.

Thư Diệu đối với phản ứng của Nam nhân vừa lòng cực điểm, cùng thân thể chặt chẽ của Nam nhân dính sát vào nhau, cảm thụ mỗi tấc da thịt Nam nhân, thậm chí cùng Nam nhân hít chung một không khí, làn da cọ vào làn da sinh ra một nhiệt lượng mờ ám, cùng cảm giác tê dại, khiến cho Thư Diệu muốn ngững cũng không được, anh nhẹ nhàng nhếch eo lên, mỗi một lần đi vào vừa thâm sâu vừa chính xác, mái tóc đen mượt theo mỗi lần mà lay động, mồ hôi từ chóp mũi rơi xuoosgn trên người Nam nhân.

Loại cảm giác nóng rựa lại dày vò, tựa hồ còn mang theo một khoái cảm khó tỏ, Nam nhân thiếu chút nữa thét ra tiếng, hắn chỉ có thể đi theo dục vong, ôm sát lấy Thư Diệu, mở ra đôi môi, để cho kẻ phía trên mình còn chưa ngừng lại cùng mình hôn môi, nụ hôn của Thư Diệu thực nhu hòa, thong thả lại nhiệt tình, Nam nhân cũng không chán ghét nụ hôn như vậy, hơn nữa mỗi lần ra vào của Thư Diệu trong thân thể Nam nhân cũng luôn ôn nhu, phi thường bận tâm đến cảm xúc của Nam nhân.

“Thoải mái không ?” Thư Diệu nương theo động luật ôn nhu, thâm tình nhìn vào đôi mắt của Nam nhân.

Nam nhân đỏ mặt, quay đầu không nhìn Thư Diệu.

Đàn ông khi ở trên giường, khó tránh khỏi sẽ có một vài câu kích thích bạn tình, Thư Diệu nhìn thấy Nam nhân đỏ mặt, liền thêm sức ôm chặt lấy Nam nhân, những nụ hôn khẽ khàng rơi xuống mặt Nam nhân. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play