Nam nhân luôn tự trách bản thân, có lẽ lúc đó hắn không nên đưa Vĩnh Trình về nhà, không cho Vĩnh Trình ở lại nhà mình, Vĩnh Trình cùng Tâm Nghi có thể đã không đến với nhau.
Nhưng điều làm hắn thương nhất chính là Tâm Nghi từ trước đến nay không nói cho hắn biết chuyện này, như vậy Tâm Nghi tự nguyện để…
Nhưng vậy có thể nói, Tâm Nghi không hề yêu hắn…
Điều đó có thể chứng minh rất nhiều điều, nam nhân hồi tưởng thời gian sống cùng Tâm Nghi, Tâm Nghi cho đến bây giờ cũng chưa từng chủ động cùng hắn sống cuộc sống ân ái vợ chồng, có đôi khi nam nhân nói không trở về nhà, Tâm Nghi ngược lại thật cao hứng.
Ngón tay nam nhân run run xoa xoa huyệt thái dương, không dám tiếp tục nghĩ đến nữa.
Lúc hết giờ, nam nhân cùng trợ lý ra khỏi trường quay, nhìn thấy Lâm Việt lái xe đến đón mình, Lâm Việt một thân thường phục sạch sẽ, mỗi một động tác đều rất thanh táo, cậu mỉm cười với nam nhân, nam nhân nhìn thấy cậu cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, nói lời tạm biệt với trợ lý rồi lên xe cùng Lâm Việt trở về.
Lâm Việt cảm thấy khó mà nói với nam nhân chuyện ly hôn, cậu lại nhìn thấy dao động trong mắt nam nhân, nhưng là cậu không muốn buông tha cho ngốc nam nhân Lâm Mộ Thiên này, cho nên cậu muốn nam nhân cùng loại đàn bà ngoại tình sau lưng chồng tên Tâm Nghi đó ly hôn.
Nam nhân nắm lấy đơn ly hôn, không nói gì, trong nội tâm lại kịch liệt mâu thuẫn, nghĩ đến bản thân đã làm chuyện có lỗi với Tâm Nghi, lại nghĩ đến Tâm Nghi đối với mình không hề có tình yêu, người mà Tâm Nghi yêu là Vĩnh Trình…
Qua nửa ngày, nam nhân mới nhỏ giọng nói : “Cái này… anh cứ giữ đã, chờ gặp cô ấy rồi nói sau.” Nam nhân cất lá đơn đi, nhắm mắt tựa vào ghế nghỉ ngơi, Lâm Việt biết mìh đã thành công, cậu rất hiểu nam nhân, nam nhân khi đã nhận lấy lá đơn, đã nói lên được nam nhân trước đó chắc hẳn đã nghĩ tới việc này.
Tin tức tốt này làm cho Lâm Việt càng vui vẻ, cậu liền một câu “anh hai” hai câu “anh hai” gọi cả đêm, cả đêm Lâm Việt chỉ là đơn thuần ôm nam nhân ngủ, cậu biết nam nhân đang bất an, cho nên cậu ôm nam nhân thật chặt, nhưng vẫn còn chút tiểu tâm cẩn thận không xúc phạm đến nam nhân, nam nhân nằm trong chăn khứ giác tràn đầy hơi thở của Lâm Việt, hắn cũng không chán ghét cảm giác này, ngược lại còn thấy ấm áp, hắn cũng dần dần tiếp nhận nụ hôn của Lâm Việt, đương nhiên là nụ hôn trước khi ngủ mỗi đêm.
Hôn nhau thật lâu sau, Lâm Việt mới lưu luyến rời nam nhân, ôm nam nhân thành thực đi ngủ.
Kỳ thật có đôi khi cũng không phải có cảm quan đặc biệt mới có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương, như cảm giác hạnh phúc thản nhiên như bây giờ, làm cho Lâm Việt có một cảm giác tuyệt vời của cuộc sống lứa đôi.
Cậu cũng không thích đàn ông, nhưng cậu thích ngốc nam nhân Lâm Mộ Thiên này, hơn nữa cậu không ngại chuyện nam nhân là anh trai ruột của mình, vì điều đó có nghĩa là cậu đang có một phần thắng lợi,cậu cùng nam nhân có chung một dòng máu, đó là sự thật.
Những ngày kế tiếp trôi qua rất nhanh, hằng ngày nam nhân đều đến trường quay, Lâm Việt cùng Thư Diệu luôn chia thời gian đến đón nam nhân, nam nhân cũng nhận thấy sự ăn ý đó, hắn không có cách nào cự tuyệt việc Thư Diệu cầu hoan, càng thêm không có dũng khí đẩy Lâm Việt ra, khiến cho nam nhân cảm thấy may mắn chính là hai người không làm cho hắn cảm thấy đau, dần dần cũng quen với loại quan hệ dị dạng này.
Chương 121
Giữa trưa hôm nay, thời tiết thực oi bức, tổ làm phim quay ngoại cảnh, vì là phim cổ trang nên chuyến đi rất xa, hơn nữa phải ở lại vài ngày, Lâm Việt lo lắng cho sự an toàn của nam nhân liền phái hai vệ sĩ đi theo nam nhân, bởi vì cả Lâm Việt lẫn Thư Diệu đều bận việc, không ai có thể đi được, cho nên không thể không nghĩ ra biện pháp này bảo hộ nam nhân.
Nơi này không có quạt điện, dưới tán cây cất lên vài lều hóa trang, nam nữ diễn viên chính đều một mình một lều, thời gian nghỉ giữua trưa, nam nhân đi vào tấm lều nóng bức, cởi quần áo đã ướt đẫm ra, thay đổi một bộ mát nhẹ,
Lúc này, có người đưa cơm vào.
Người đưa cơm đội một mũ sụp, nam nhân nhìn thấy y tiến vào, sửng sốt một chút, nhìn thấy tấm lưng quen thuộc, trái tim nam nhân đập thình thịch.
“Cậu…” Yết hầu khô khốc mở miệng, nhưng không tiếp tục hỏi, ôm suy nghĩ bản thân đã nghĩ quá xa, nam nhân ngồi xuống, không nói nữa.
Một đôi tay thon dài từ phía sau tiến lên, gắt gao ôm lấy thân thể nam nhân, trong nháy mắt, hơi thở bên tai phả vào, truyền đến tiếng cười quen thuộc : “Đừng la, là tôi đây.”
Hai má nam nhân bị người phía sau hôn một cái, nam nhân nghe thấy tiếng cười xấu xa đó, lập tứng biết người phía sau đang ôm lấy mình là Vĩnh Trình.
Hắn còn tưởng rằng bản thân đoán sai, không nghĩ đến thật là Vĩnh Trình….
Nam nhân không biết phải nói gì, hắn còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đi đối mặt Vĩnh Trình, hắn hẳn là mở miệng hỏi “Cậu mấy ngày nay đi đâu, sống thế nào” hay là phải nói “Cậu vì sao lại cướp vợ của tôi” hay phải phẫn nộ hét lên “Ngươi muốn làm ta còn không đủ, vì cái gì còn muốn cả vợ ta”, hết thảy đều thực mâu thuẫn, khiến nam nhân không có cách nào mở miệng.
“Làm sao vậy ?” Vĩnh Trình nhận thấy nam nhân không nói chuyện, anh chuyển đến trước mặt nam nhân, nâng nâng mũ, khiến cho gương mặt tinh xảo của mình rơi vào tầm mắt nam nhân, anh cúi người đến gần để nhìn nam nhân, “Anh không vui khi gặp tôi sao ?” Không khó nghe ra trong giọng nói của anh có chút thất vọng.
Nam nhân chậm rãi lắc đầu, cũng không khó phát hiện hắn cố ý tránh né ánh mắt truy vấn của Vĩnh Trình.
“Tôi nhớ anh muốn chết, anh có biết trong thời gian này tôi sống khó khăn đến mức nào không.” Vĩnh Trình khôi phục nhiệt tình ban đầu, cởi mũ ra ôm nam nhân vào trong ngực, khiến cho nam nhân bất an ngồi trên đùi mình, anh không cho nam nhân cơ hội trốn tránh, anh thực sự rất muốn gặp nam nhân, trong thời gian này anh đều ở nhà thúc phụ chữa thương, lần trước Thư Diệu nổ súng vào đầu anh, may mắn là bắt trượt, anh lúc này mới xem như còn nửa cái mạng.
“Không biết…” Thanh âm của nam nhân rất nhỏ, nếu không cẩn thận nghe, căn bản là không nghe được.
Nhưng Vĩnh Trình lại nghe thấy, anh ôm chặt nam nhân, khiến cho thân thể ướt đẫm mồ hôi của nam nhân kề sát mình, mấy ngày nay anh không có lúc nào không tự hỏi bản thân cấp nam nhân một vị trí, nói thẳng là “danh phận”, nam nhân cùng anh đã có quan hệ từ lâu, cảm tình của anh đối với người đàn ông này này từ ỷ lại cho đến bây giờ còn hơn cả “thích”.
Nếu Lâm Mộ Thiên là nữ nhân, anh đã sớm cưới Lâm Mộ Thiên, đáng tiếc Lâm Mộ Thiên là nam nhân.
Vĩnh Trình đem chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này nói cho nam nhân, anh lúc này đều ở nhà thúc phụ nghỉ ngơi, mấy hôm trước vừa bình phục liền đi tìm nam nhân, anh thậm chí còn quay về nhà nam nhân, phát hiện trong nhà không có ai, cho đến mấy ngày trước xem tin tức mới biết được nam nhân đến khu sinh thái phía tây quay phim.
“Anh chẳng lẽ không nghĩ đến tôi sao ? Một chút cũng không có sao?” Cằm Vĩnh Trình đặt trên lưng nam nhân, hơi thở nóng rẫy xuyên qua lớp áo kích thích làn da, anh kéo lấy tay nam nhân, đặt ở bên miệng hôn xuống, “Tôi nhớ anh muốn chết, mỗi đêm đều muốn.”
Chương 122
Nam nhân bất đắc dĩ rút tay về, nghĩ muốn đứng lên, lại bị Vĩnh Trình ôm gắt gao, Vĩnh Trình không buông tay, hắn cũng bước đi không được.
Thấy nam nhân không nói lời nào, anh nhìn vào gương mặt nam nhân, anh cảm thấy nam nhân như gầy đi, trong lòng khó tránh khỏi có chút đau lòng, anh tiến đến khuôn mặt nam nhân, đặt môi lên môi nam nhân, hôn lấy.
Loại cảm giác cùng Vĩnh Trình hôn nồng nhiệt quen thuộc này khiến cho nam nhân không thể cự tuyệt, đúng vậy, cho dù muốn đẩy cũng đẩy không ra, hắn căn bản không phải là đối thủ của Vĩnh Trình, làm gì phải dư thừa giãy dụa, dù sao kết quả cũng chỉ giống nhau mà thôi.
Nụ hôn của Vĩnh Trình thực lâu, ôm chặt lấy đôi môi nam nhân không muốn buông ra, không khí trong miệng nam nhân đều bị lấy đi, chỉ cảm thấy đầu lưỡi nóng ướt ở trong miệng tùy ý hoạt động, khiêu khích lưỡi của hắn, nhiệt tình mút vào đầu lưỡi.
Hơi thở của Vĩnh Trình trở nên dồn dập, hô hấp nóng rực phải vào mặt nam nhân, kích thích hai má phiếm hồng, hơn nữa thời tiết vừa nóng vừa ẩm, nam nhân cảm thấy bản thân sắp bị hôn đến ngất xỉu, trong lòng ngăn lại tình tự không nói nên lời, mồi hôi đã ươn ướt áo, cảm giác Vĩnh Trình phía sau càng ôm chặt thêm, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể tăng lên của đối phương, cùng với tiếng tim đập của người nọ, cảm xúc mãnh liệt kia còn nóng bỏng hơn cả nụ hôn của Vĩnh Trình, khiến cho nam nhân có một loại cảm giác hít thở không nổi.
Một nụ hôn đương nhiên không đủ, Vĩnh Trình vừa hôn n, vừa thuận tay vén áo nam nhân lên, một bàn tay vuốt ve tấm lưng ướt đầm mồ hôi của nam nhân, tay kia thì trượt xuống ngực nam nhân, nhẹ nhàng xoa nắn nhũ thủ đã trướng cao, nụ hôn của Vĩnh Trình một khắc cũng không rời đi, dục vọng kềm nén đã lâu, ngay khi nam nhân phát ra tiếng thở dốc nhỏ, đã hoàn toàn bị bùng nổ.
Vĩnh Trình rời đi đôi môi của nam nhân, hôn lên cánh tay mướt mồ hôi, nam nhân toàn thân cứng nhắc, bị kẻ phía sau gắt gao vây trong lòng ngực, không khí áp lực cùng thời tiết oi bức khiến nam nhân không thoải mái, có cái gì đó giống như muốn thoát ra khỏi sự khó chịu này !
Cảm giác được đầu lưỡi nóng mền ở cần cổ hắn đưa qua đưa lại, đôi môi mềm mại kia mút vào làn da, đầu lưỡi ở da thịt chuyển động, từ nụ hôn nhỏ vụn giống như đang âu yếm tình nhân, khiến cho trong long nam nhân cực kỳ không thoải mái.
Nam nhân cảm giác được hai chân mình đang run lên, trong lòng ngũ vị tạp trần khó chịu không nói nên lời, áp lực lâu nay giống như muốn bùng nổ ngay tại đây, nam nhân rõ ràng cảm thấy được cảm xúc của mình đang từng chút từng chút nổ tung ra.
Không được…
Ngay lúc Vĩnh Trình đưa tay cởi quần nam nhân, thanh âm run rẩy của nam nhân cự tuyệt nói : “Tôi đã biết hết rồi !” Điều hắn muốn nói chính là chuyện Vĩnh Trình cùng Tâm Nghi.
Vĩnh Trình mờ mịt ngừng lại, ôm lấy thắt lưng nam nhân, khiến cho nam nhân càng gần mình thêm, anh tựa đầu vào trên lưng nam nhân, loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy thực thoải mái.
“Anhi đã biết chuyện gì ?”
“Cậu…” Nam nhân do dự nói, “Chuyện cậu cùng Tâm Nghi.”
Đôi tay đang chậm rãi vuốt ve đầu nam nhân, nhất thời ngừng lại, nam nhân bắt được cơ hội liền đứng lên, cách xa Vĩnh Trình, hắn biết Vĩnh Trình muốn làm gì…
“Ừm ?” Vĩnh Trình có chút sợ hãi, nghi hoặc nhìn chằm chằm gương mặt lo lắng của nam nhân. Người này đang nói cái gì ? Chuyện anh cùng Tâm Nghi, nam nhân trì độn này đã biết ?
Lúc này, Vĩnh Trình thà để nam nhân lại ngốc thêm một chút, vậy càng đáng yêu, Vĩnh Trình cũng hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ biết chuyện này, Vĩnh Trình cũng không hy vọng nam nhân biết việc này, nếu có thể, anh tình nguyện vĩnh viễn chôn chặt nó.
Chương 123
“Nhiên Nghị đã nói cho tôi biết,” Nam nhân thành thực nói, “Cậu có… có hay không… có hay không…” Cảm xúc của nam nhân có chút kích động, hắn rất muốn đấm một đấm, hoặc là cùng Vĩnh Trình đánh một trận, đáng tiếc hắn không có khí lực đó, cũng không có dũng khí.
“…….” Vĩnh Trình trầm mặc.
“Cậu có hay không…. rốt cục có hay không !” Nam nhân muốn chứng thực, hắn muốn nghe được từ chính miệng người này, chỉ cần Vĩnh Trình thừa nhận, hắn liền…
Trầm mặc một chốc, Vĩnh Trình khó khăn gật đầu, ánh mắt anh không hề chớp, chỉ nhìn nam nhân, anh nhìn thấy tia chấn động trong mắt nam nhân, lập tức lộ ra vẻ khổ sở trên mặt.
Nam nhân này, là vì vợ mình mà thương tâm sao ?
Trong lòng Vĩnh Trình có chút tức giận, anh đứng lên, từ từ đi đến bên nam nhân : “Tôi và vợ anh… chỉ là hiểu lầm, tôi thề, chỉ có ba lần mà thôi.”
Sắc mặt nam nhân tái nhợt ngẩng lên, khi hắn thấy Vĩnh Trình tự mình thừa nhận, tim của hắn lạnh đi.
“Ba lần còn rât ít sao ?” Đã ba lần…
“Thực xin lỗi,” Vĩnh Trình cảm giác được nam nhân không cố ý lảng tránh mình, anh đi đến cách nam nhân khoảng một thước thì ngừng lại, bất đắc dĩ nói, “Là cô ta dụ dỗ tôi, người tôi thích là anh, anh mới là vợ tôi.”
“Ta không phải… không phải là thứ để ngươi đùa giỡn đâu !” Nam nhân xiết chặt nắm tay, toàn thân tức giận đến phát run, trong lòng lại càng bất đắc dĩ cùng khổ sở, hắn rốt cục phải làm thế nào để tránh đi người này, lần đầu tiên nam nhân muốn chạy trốn.
Vĩnh Trình thu lại vẻ tức giận, vẫn nhìn vào hai mắt nam nhân, khẩn cầu nói : “Điều tôi nói là sự thật, tôi không muốn lừa anh, nhưng tôi biết nếu anh phát hiện ra chuyện này, nhất định sẽ tức giận, cho nên tôi mới không nói, không muốn anh phải khổ sở.”
Nam nhân cảm thấy thật buồn cười, không muốn tôi khổ sở thì đừng làm, đã làm thì còn gì để nói nữa, hơn nữa đối tượng lại là vợ hắn, điều này phải làm thế nào hắn mới chịu đựng được, như thế nào đi đối mặt, nam nhân thật sâu tự trách bản thân.
“Anh muốn bít, tôi liền nói cho anh đi.” Vĩnh Trình trước mắt cũng thực bất đắc dĩ, anh không phải là tự nguyện, anh không thích Tâm Nghi, “Lần đầu tiên, là do tôi uống rượu. Khi đó anh cùng cô ta còn chưa kết hôn, một tuần trước khi cô ta ngỏ lời với anh, nói với tôi là kỳ thật người cô ta thích là tôi, tôi lúc ấy là có khoái cảm trả thù, cho nên tôi liền…”
“………”
“Lần thứ hai, là sau khi anh kết hôn không lâu, khi đó tôi làm ăn thất bại, ở nhà thúc phụ, chính là thời điểm đó tôi cũng không biết vì sao lại đến nhà anh, tôi đến tìm anh, nhưng vợ anh gọi điện thoại cho anh, anh nói nha ở chỗ Lâm Việt không trở về, tôi rất giận, hơn nữa, vợ anh còn không an phận câu dẫn tôi….”
“………”
“Lần thứ ba là nửa năm trước, khi đó Thư Diệu thường xuyên đến đón anh, anh cho là cô vợ của anh không biết chuyện anh cùng Lâm Việt sao, ả nói cho tôi biết có một lần nàng còn ở nhà, anh cùng Lâm Việt liền dán vào nhau ở phòng bên, ở sau lưng anh gọi anh là biến thái, anh căn bản là không biết.”
“Cậu lại là tức giận, lại làm…”
“Ừm.” Vĩnh Trình gật đầu, nội tâm lộ ra tính trẻ con, anh không thích bản thân vì nam nhân mà trở nên ngây ngô như thế, nhưng chỉ cần nghĩ đến nữ nhân kia cả ngày ở bên Lâm Mộ Thiên lúc ẩn lúc hiện, anh rât buồn bực, càng khiến anh thêm chán ghét chính là nam nhân cư nhiên đem ả ta thành bảo bối, anh chịu không nổi, anh ghen tị.
Nam nhân tức giận đến vô lực, anh không biết phải cùng Vĩnh Trình nói thế nào, hắn xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, tất cả mọi người đều có mặt ở đây, cần bình tĩnh, nhưng Vĩnh Trình lại chắn ngang cửa, mím môi nhìn hắn, làm cho hắn không thể nào đi tới.
Chương 124
“Tôi không thích ả đâu, tôi thích anh.” Đây là lần đầu tiên Vĩnh Trình thừa nhận, cũng là lần thổ lộ nghiêm túc duy nhất, anh không phải chơi đùa, càng không có thời gian để chơi đùa, đối thủ của anh có rât nhiều, anh muốn phải cướp lấy vị trí đầu, anh thích Lâm Mộ Thiên không phải chuyện ngày một ngày hai, tuy rằng anh đến nay trong lòng đều không thừa nhận, nhưng đích xác anh từ lâu đã thích Lâm Mộ Thiên.
Nam nhân không nói lời nào, cũng không nhìn anh, chỉ cau mày nhìn chằm chằm mâm cơm Vĩnh Trình đưa đến, đều là thức ăn hắn thích…
“Đều do tôi tự làm, anh có nhớ đã từng nói với tôi không, rằng anh thích ăn vài món này.” Ngón tay thon dài của Vĩnh Trình chỉ vào mâm, anh cảm thấy được nam nhân hẳn là sẽ thích.
Cậu ấy còn nhớ rõ…
Trong lòng nam nhân khẽ chấn động, ngước mắt nhìn Vĩnh Trình, không có lại tiếp tục vô nghĩa, nam nhân bị kéo đến dùng bữa, đương trong lòng nam nhân lo lắng, tự mình biết lúc… Tâm Nghi đi ngoại tình, hắn thế nhưng không có được chút ghen tị hoặc phẫn nộ của một người chồng đúng nghĩa, mà chỉ có áy náy cùng hổ thẹn thật nhiều, từ cuộc sống thường nhật, kỳ thật nam nhân cũng cảm giác được Tâm Nghi không yêu mình, có lẽ không muốn vạch trần, hắn không muốn làm câu chuyện thêm rối rắm.
Nhưng hiện tại xem ra, là không có khả năng.
Không khí thực xấu hổ, ai cũng không nói gì, cho đến khi…
Lúc hai người ở trong lều ăn cơm, nam nhân đưa ra một lá đơn đã ký cho Vĩnh Trình : “Cậu giữ lấy đi, lần sau gặp Tâm Nghi thì thay tôi đưa cho cô ấy.”
Nam nhân đem chuyện Tâm Nghi bị Nhiên Nghị bắt đi nói cho Vĩnh Trình, Vĩnh Trình lại bất đắc dĩ nói : “Chờ đến khi Nhiên Nghị phát hiện Tâm Nghi không thể nào gây ảnh hưởng đến tôi, y tự nhiên sẽ thả nữ nhân kia, anh không cần lo lắng.”
Nam nhân cảm thấy mình hẳn là không có cơ hội gặp lại Tâm Nghi.
Vĩnh Trình cúi đầu xem nam nhân đưa anh cái gì.
“Đơn ly hôn ?” Trong mắt Vĩnh Trình lóe lên tia sáng vui sướng, khóe môi cong lên, Lâm Mộ Thiên rốt cục đã nghĩ thông suốt, hắn rốt cục đã cùng nữ nhân ly hôn, Vĩnh Trình cao hứng rât nhiều, lại phát hiện nam nhân cảm xúc trầm xuống.
“Ừm,” Nam nhân gật đầu, đơn ly hôn này là Lâm Việt đưa cho hắn, kỳ thật buổi tối Lâm Việt đưa cho hắn, hắn đã ký, hắn không có mặt mũi gặp lại Tâm Nghi.
Cho dù Tâm Nghi ngoại tình, sau lưng mắng hắn biến thái, hắn không ngại, hắn chính là khôgn có mặt mũi cùng dũng khí gặp lại Tâm Nghi.
Vĩnh Trình ôm lấy bả vai nam nhân, hôn hôn lên đôi môi run rẩy của nam nhân : “Anh yên tâm, không có nữ nhân kia, chúng ta sẽ rất yên ổn, về sau tôi sẽ chiếu cố anh.”
Buổi chiều ngày đó, Vĩnh Trình vẫn ở trong lều của Lâm Mộ Thiên, mọi người trong đoàn không dám tùy tiện đi vào, anh liền mở cửa sổ ra, nhìn theo nam nhân đang đóng phim từ phía xa.
Lúc làm việc nam nhân rất nghiêm túc, Vĩnh Trình hồi tưởng lại khổ cực nam nhân từng nếm trải, trong lòng rất áy náy, thở dài, chỉ cần nam nhân không ly khai anh là được, anh tin tượng chuyện của Tâm Nghi sẽ dần trôi qua.
Đêm đó, lúc nam nhân trở về bị thương ở tay, buổi chiều khi tập kiếm có hơi dùng sức, bị diễn viên đóng thế lỡ tay làm bị thương, nam nhân tính tình rất tốt, không có phát giận, chỉ cho một y sỹ của đoàn đến băng bó vết thương cho mình, buổi tối khi quay về, nam nhân lo lắng Vĩnh Trình bị phát hiện, bảo với vệ sĩ cùng trợ lý không cần giúp đỡ, mới yên tâm quay về lều.
Vừa tiến vào lều, liền lập tức bị người ôm lấy, trong bóng đêm cái gì cũng không nhìn thấy, đương nhiên Vĩnh Trình cũng không ngốc đến mức mở đèn để bị phát hiện.
Không cần nói cũng biết người phía sau là ai. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT