Tôi đẩy cánh cửa ra khiến nó kêu két một tiếng. Trong
nháy mắt đèn đuốc sáng trưng khắp phòng, như thể
đang chào mừng một vị khách bình thường. Đáng tiếc
tôi lại không nhìn được.
“Tôi đã mở cánh cửa mà anh nói, bây giờ tôi có thể rời
khỏi nơi này rồi đúng không?”
Tôi định kéo cánh cửa một lần nữa, nhưng nó bỗng
nhiên giống như bị ai đó nắm lại ở đầu bên kia, bất
động.
Tôi hơi khẩn trương, sau khi dùng hết sức lực, cuống
quít xoay người chạy tới chỗ Amaimon. Từ lúc tôi
buông tay, lực lượng thần bí trên cửa hình như cũng
biến mất.
Đúng lúc đó, tay của tôi bị túm chặt, mặc dù dùng lực
không lớn nhưng lại có thể ngăn cản bước chân của tôi.
“Buông ra, Amaimon, cứu tôi!”
Amaimon không hề đáp lại, căn bản tôi không biết hắn
có thể đến cứu tôi hay không. Chết tiệt, rốt cuộc là thứ
gì nắm chặt tôi, tôi dùng sức giãy dụa. Hai mắt chỉ thấy
một màu đen, nỗi sợ hãi trong tôi do không biết bên
ngoài thế nào bắt đầu lan tràn không thể ngăn chặn.
Nếu, nếu, hai mắt của tôi còn thấy được thì tốt rồi, như
vậy có thể thấy được Amaimon đang ở đâu, thấy được
đường để chạy trốn, thấy được thế giới của tên hỗn đản
này.
“Đúng, đúng, chính là loại suy nghĩ này, ngươi mau vào
đi, vào đi. Ta có thể khôi phục thị lực cho ngươi.”
Từ khi giọng nói đó cất lên, lực kéo trên tay biến mất,
tôi lảo đảo một cái, ngã sấp xuống.
“Đau quá.”
Tôi sờ soạng phía trước, cuối cùng xác định mình ngã
cạnh tường. Vịn tay vào tường, tôi mới chậm rãi đứng
dậy.
Từ nay về sau đi lại đều phải như vậy sao, yếu đuối
phải vịn tường mà đi, cũng không biết giây tiếp theo có
đụng vào thứ gì đó hay không. Cuộc sống như vậy, tôi
thật sự có thể nhận sao?
Tính đến lúc này, tôi bị mù đã chừng 4 tiếng đồng hồ,
mà sau này có khả năng tôi vĩnh viễn không thể nhìn
thấy được nữa. Giống như mở chiếc hộp Pandora, tất cả
những gì khủng bố nhất đen tối nhất của thế giới đều
thoát ra. Cảm giác như tôi bị rơi vào một cái động u ám,
không có ánh sáng, không có người khác, chỉ có một
mình tôi. Mà cái người cuộn mình ở trong bóng tối kia,
thật chính là tôi sao?
Trong nháy mắt tay chân tôi lạnh lẽo, đây là cái gì.
Những cảnh tượng tuyệt vọng thống khổ đều hiện ra
trong đầu tôi, chúng giả làm một đoạn trong trí nhớ của
tôi. Không, hay đây chính là trí nhớ thật của tôi? Tôi bắt
đầu nghi ngờ chính mình. Thời điểm một người bắt đầu
nghi ngờ bản thân, thậm chí phủ định bản thân, tôi biết
người đó chỉ cách bị điên một bước nữa thôi.
Tôi không biết tôi là cố ý hay vô tình, khát vọng hay sợ
hãi, dù sao cuối cùng tôi vẫn đóng cánh cửa kia lại.
Giống như vừa trải qua một giấc mơ, trong một cái
chớp mắt, tôi bị ngọn đèn trong phòng kích thích hai
mắt. Đây là chuyện gì xảy ra, tôi thật sự có thể nhìn
thấy sao? Không thèm để ý chuyện hai mắt chưa kịp
thích ứng với ánh sáng, tôi nhìn quanh bốn phía trong
phòng.
Đây là một căn phòng sạch sẽ quá đáng, mỗi đồ vật gần
như đều có thể phát sáng. Nhất định là đang chờ một
người quan trọng trở về. Tôi bị chính ý tưởng đột nhiên
sinh ra của mình làm hoảng sợ.
Tôi tùy tiện đi lại trong phòng, căn phòng như vậy thật
đúng là không nên xuất hiện tại tòa đại sứ quán âm u
này, quả thực là một thời không khác. Trong phòng
không có ai, tôi liếc mắt một cái lập tức bao quát xong
căn phòng.
Chiếm hơn nửa phòng là một giá sách rất lớn, trên đó là
một đống sách thật dày được xếp ngăn nắp, tôi tò mò
rút một quyển ra, quyển sách đang cầm trong tay thiếu
chút nữa văng ra.
Đây là… có một trận khí lạnh truyền lên từ lòng bàn
chân, tất cả những quyển sách trên giá đều là sách in
bằng chữ nổi. Tôi có chút hít thở không thông, nhanh
chóng chạy đến cửa, nhưng khoảnh khắc bước ra khỏi
cửa tôi hơi do dự.
Nếu cứ đi ra khỏi căn phòng kỳ quái này như vậy, có
khả năng mình vẫn bị mù hay không. Tôi thận trọng thu
lại nửa bàn chân đã đặt ra ngoài cửa.
“Không hổ là người ta lựa chọn.”
Giọng của một cô gái chợt vang lên. Tôi mới phát hiện
cô ta nói đều là tiếng Trung.
“Cô là ai, là chủ nhân của căn phòng này sao?”
Tôi quay đầu, trong phòng vẫn không có một bóng
người.
“Ngươi muốn khôi phục thị lực mãi mãi không? Vậy
mang ta đi đi.”
“Cô là ai? Làm sao tôi có thể mang cô ra ngoài?”
“Rất đơn giản, chỉ cần ngươi ký kết khế ước cùng ta, là
có thể làm chủ nhân của ta, dẫn ta ra khỏi phòng này.”
“Chẳng lẽ cô không thể tự mình đi ra ngoài?”
“Đúng vậy, cho nên ta luôn luôn chờ một người mù.”
“Vậy cuối cùng cô là ai?”
“Ta?”
Cô ta cười nói toạc ra:
“Ta là ác ma Iraku Sotogawa no Tsubasa.” (Đến chết với
mấy cái tên này TT^TT)
“Ác ma?!”
Tim tôi đập thình thịch, phần đông các tác phẩm phim
ảnh và tiểu thuyết nói cho chúng ta biết người làm giao
dịch với ác ma đều không có kết cục tốt. Tuyệt đối
không thể bị cô ta dụ dỗ.
“Tôi sẽ không ký kết khế ước với cô. Hẹn gặp lại, không,
không cần gặp lại.”
“Ồ, ngươi sợ ta sao?”
Cô ta lại trêu ngược lại:
“Nhưng ngươi thực sự có thể vĩnh viễn sống trong bóng
tối sao? Đến đây, thoải mái ký đi, đồng ý với ta. Ta đã
đợi lâu lắm rồi, không muốn làm mấy trò cò kè mặc cả
vô vị.”
“Cho dù cô nói như vậy… nhưng rốt cuộc cô muốn ra
ngoài để làm gì?”
“Không liên quan đến ngươi, giao dịch của chúng ta
chính là ta khôi phục thị lực cho ngươi, ngươi dẫn ta ra
ngoài mà thôi.”
“Nếu cô không nói cho rõ ràng, tôi không thể đưa cô ra
ngoài đâu. Dù sao cô cũng là ác ma.”
“Ồ, vậy ngươi cảm thấy ta đi ra ngoài để làm gì? Hủy
diệt thế giới? Em gái nhỏ chính nghĩa à, tùy ngươi nghĩ
thế nào thì nghĩ, căn bản ta không hề có hứng thú với
loại chuyện đó.”
“Vậy cô đi ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ đi tìm bạn bè?”
Có thể là giọng điệu nửa đùa cợt của tôi chọc giận cô ta,
giọng nói của cô ta trong nháy mắt trở nên lạnh thấu
xương:
“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngươi có đồng ý hay
không, đương nhiên nếu ngươi không đồng ý, vậy thì
đừng nghĩ đến chuyện còn sống bước ra khỏi căn phòng
này.”
“Sau khi ký khế ước với ác ma, điều không tốt chính là
trở thành vật chứa, để ác ma chiếm thân thể hoặc trao
đổi một bộ phận trên cơ thể với ác ma, như vậy thì khế
ước này mới có thể có hiệu lực được. Chuyện này cô tính
sao đây?”
“Ngươi lại hiểu rõ chuyện này như thế sao?”
Cô ta hơi kinh ngạc:
“Ngoài chuyện mắt ngươi đang hoại tử, ta thấy nó vẫn
tốt, như vậy ngươi nên vừa lòng đi.”
“Nhưng mắt của ta đã có người đặt trước rồi.”
“Ngươi còn ký khế ước với ác ma khác?”
Giọng điệu của cô ta lại trở nên nguy hiểm:
“Tại sao có thể như vậy, ta chờ lâu như thế thật vất vả
mới đợi được một người…”
Cô ta thì thào tự nói, cuối cùng giống như đã hạ quyết
định nói:
“Vậy để ta đây làm sứ ma của ngươi.”
“Sứ ma? Đó là cái gì?”
“Nếu ký khế ước bình thường, ngươi và ta đều có địa vị
ngang nhau, hoặc là nói, hai người chúng ta ai mạnh
hơn thì người đó lớn nhất. Nhưng nếu là sứ ma, ác ma
vĩnh viễn là nô bộc, không thể phản kháng chủ nhân.”
“Cô cam tâm làm sứ ma của tôi ư?” Tôi có chút nghi ngờ.
“Ngươi muốn biết ta ra ngoài để làm gì à? Vậy nói
ngươi biết cho khỏe. Ta chỉ muốn đi ra ngoài tìm con
quỷ nhỏ đã nhốt ta trong phòng này thôi. Cô ta lại dám
nhốt ta lại.”
“Cô có biết con quỷ nhỏ kia ở đâu không?”
“Cô ta đang ngồi ngay trong tòa nhà này. Không ai có
thể trốn khỏi tòa nhà này.”
Lòng tôi cả kinh, ngoài đống thi thể trong đại sảnh ra,
còn có thể có người sống trong tòa nhà này sao.
“Thế nào, mau quyết định đi. Ta đã hạ giá xuống rồi
đó.”
Không đợi tôi trả lời, một trận ánh sáng hồng chói mắt
chọc vào con ngươi của tôi, cảm giác nóng rực, cực kỳ
đau đớn. Tôi cố gắng phản kháng.
“Thả lỏng cơ thể, tiếp nhận ta đi.”
Đau đớn giảm dần, tôi dần dần tiếp nhận cô ta.
Ánh sáng hồng tắt đi, hai mắt của tôi lại sáng ngời có
thần, cô ta trở thành của sứ ma của tôi, sẽ trú ngụ trong
mắt tôi. Nhưng có một việc cô ta che giấu tôi, điều kiện
duy nhất để sứ ma phục vụ chính là, chủ nhân phải
mạnh hơn sứ ma, nếu không, chắc chắn sẽ bị phản phệ.
Lúc này, tôi cũng không có ý thức, đương nhiên cũng
không thể biết mình bị lừa. “Tôi” động tác cứng ngắc
như máy móc mở cửa, không chút do dự ra khỏi phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT