Có lẽ do liên quan đến vận khí tốt, đến tận khi lên tầng

bốn tôi cũng không đụng phải hai con nhện kia. Tuy

rằng lên đường bình an là chuyện tốt, nhưng mà đại sứ

quán lớn như vậy, hai con nhện kia rốt cuộc có thể chạy

đi đâu? Đừng nói là đi tìm cái phòng có giọng nói đó

chứ. Tôi oán thầm.

Bước lên bậc thang cuối cùng tôi đã đến tầng sáu, chỗ

âm thanh kia vọng xuống tầng trệt. Cô ta đang ở căn

phòng thứ hai đếm ngược cuối hành lang kia. Chỉ cần

quẹo qua khúc rẽ này là đến.

Tôi đối diện với chỗ rẽ trên hành lang, tim đập hơi

nhanh. Trước kia đã từng nghe có người nói, quỷ sẽ

không rẽ ở khúc ngoặt. Cho nên ở từng chỗ rẽ trên hành

lang tối tăm âm u đều chật ních quỷ.

Nghĩ đến đây, da đầu tôi run lên một trận. Hay là thôi

đi, dù sao đã đến tầng cao nhất rồi, giờ quay trở về

cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ, vậy là được rời khỏi

nơi cổ quái này ngay lập tức. Tôi hít sâu một hơi, xoay

người, tự dưng cảm giác được trên đường trở về có một

cơn gió lạnh buốt, nhưng còn kinh khủng hơn so với

quẹo vào chỗ rẽ.

Đắn đo mãi tôi mới nhắm mắt xông đại, tuy rằng căn

bản chỉ đang làm điều thừa, nhưng làm vậy giống như

một tiếng trống làm hăng hái tinh thần tăng thêm can

đảm để quẹo qua. “Rầm” một cái, đầu của tôi đụng phải

một thứ rắn chắc gì đó, khiến tôi đầu váng mắt hoa.

Chưa kịp khôi phục tinh thần, thứ mà tôi tông vào bỗng

giật mình.

Hơi thở của tôi cứng lại, tiếng chuông cảnh giác trong

lòng réo lên mãnh liệt. Phản ứng đầu tiên là cầu

nguyện hai con nhện mất tích kia sẽ không chạy lên

tầng cao nhất này. Tôi cảm giác được có một bóng đen

to lớn phía trên đầu tôi đang tạm dừng một chút, giống

như đang cẩn thận đánh giá tôi, sau đó vung chân ra

chạy. Đúng vậy, giải thích một chút, là nó vung chân

chạy. Sau khi nó chạy đi không bao lâu, lại có một bóng

đen chạy đi. Để lại tôi một người ngơ ngác đứng trên

hành lang bị gió lạnh thổi tiêu điều. Bây giờ là cái tình

huống wtf? Chẳng lẽ ở gần đây có thứ gì đó còn nguy

hiểm hơn cả con nhện?

Một cái bình “rầm” một tiếng rơi xuống đất, tôi bị dọa

giật thót, phản xạ có điều kiện chạy theo con nhện. Vừa

mới đi qua chỗ rẽ kia, tôi phát hiện đám nhện giống

như dừng lại, quan sát thứ gì kia có đuổi theo hay

không.

Chúng nó vừa nhìn thấy tôi, lập tức lại bắt đầu chạy

“lách cách”. Phía sau chắc chắn có thứ gì kinh khủng lắm

đuổi theo! Tôi không dám chậm chạp, càng ra sức chạy.

Rốt cuộc là thứ gì mà làm cho chúng nó sợ hãi đến như

thế chứ. Nhất định phải chạy vượt qua bọn nhện, như

vậy thứ gì kia sẽ bắt chúng nó trước.

Ngay khi tôi đang nhanh chóng tính toán, trong bóng

đêm, một đôi tay bỗng nhiên vươn ra, thừa dịp tôi

không chú ý lập tức kéo cổ áo tôi. Tôi chỉ có thể giương

mắt nhìn hai con nhện chạy càng lúc càng xa, cuối cùng

tôi lại thành vật hy sinh kia. (T^T)

“Ngươi có thể giải thích vì sao ngươi lại chạy theo đám

nhện ngu xuẩn kia không? Hay là do chỉ số thông minh

của ngươi đã rơi xuống cùng bậc với chúng rồi?” Tôi

ngơ ngác, là giọng nói khinh bỉ của Amaimon.

“Buông ra, tôi có đuổi theo chúng nó đâu chứ. Là bọn tôi

bị đuổi theo.” Tôi vung hai tay, thoát khỏi hắn.

“Phụt, các ngươi bị đuổi theo? Ở đâu, thứ đuổi theo các

ngươi ở nơi nào?” Tôi có thể tưởng tượng được

Amaimon đang làm động tác nhìn quanh bốn phía: “Ta

chỉ thấy một kẻ ngu ngốc là ngươi đang đuổi theo hai

con nhện mà thôi.”

Tôi giận: “Con nhện làm sao mà bị tôi đuổi chạy được

chứ.”

“Chẳng lẽ ta chưa nói cho ngươi trên người ngươi có

mùi của con nhện vua nên đám tiểu lâu la này ngửi

được mới bỏ chạy à?”

“……” Tên khốn này nhất định là cố ý. [tốn hơi thừa lời]

Hắn vỗ vỗ đầu của tôi, ý muốn bình ổn lại oán niệm của

tôi.

Nhưng sự trấn an này dù chỉ một chút cũng không thể

khiến người ta vui vẻ nổi, tại sao tôi lại cảm thấy mình

bị tên này đùa giỡn nhỉ? Đầu tiên là thả chó bắt tôi lên

lầu, hại tôi nơm nớp lo sợ bị nhện cắn, cuối cùng lại nói

cho tôi biết cho dù tôi có cắn hai con nhện kia cũng

không gặp nguy hiểm gì.

“Ngài thật sự là ma quỷ.” Tôi nghiến răng phun ra một

câu.

“Cám ơn đã khen ngợi. Ta vốn là ác ma.”

Tôi xoay người, lười đấu võ mồm với hắn. Nhưng đi

chưa được mấy bước lại bị cái tên khiến tôi chán ghét

này kéo áo.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào, cũng đừng có kéo áo tôi

chứ!”

Amaimon lập tức buông tay, giơ bàn tay lên, giống như

người vừa mới kéo áo con gái kia không phải hắn:

“Nhiệm vụ cuối cùng của ngươi, hãy đi mở cánh cửa của

căn phòng thứ hai đếm ngược cuối hành lang.”

“Tại sao anh lại biết căn phòng đó?” Tôi giật mình nhìn

hắn: “Tôi không làm, lúc trước anh chưa hề nói có

nhiệm vụ này.” Quyết đoán cự tuyệt.

“Ngươi chỉ cần mở cánh cửa kia là được rồi, không cần

đi vào.” Amaimon bắt đầu dụ dỗ lừa gạt.

“Không đi, sao anh không tự mình đi đi.” Tôi quay đầu.

“Nếu ta mở cửa thì kết quả sẽ không giống nhau. Không

thì để ta ném ngươi vào trông đấy luôn nhé!” Bắt đầu

cưỡng bức.

“……” Loại chuyện này, tôi thật sự tin tưởng hắn sẽ làm

được. Tôi đành phải nhận lệnh một lần nữa.

Nhìn vẻ mặt không tình nguyện và biểu tình hơi phồng

mang trợn mắt của cô gái, vừa thấy là biết cô ta đang

mắng mình, Amaimon bỗng nhiên cảm thấy tâm tình

khoái trá. Lần luyện tập này cũng không nhàm chán

giống như trong tưởng tượng.

Tôi đặt tay lên tay nắm cửa, cố hết sức rời xa cánh cửa.

Có cái tên Amaimon kia ở đây thì chắc là sẽ không xảy

ra chuyện gì đâu, tên kia có vẻ rất lợi hại.

Ngay cả tự bản thân tôi cũng không cảm thấy được, từ

lúc hắn đến, tâm tình của tôi thoải mái không ít, không

còn sợ hãi nữa, thậm chí còn có thể đấu võ mồm với

hắn trong cái nơi âm u này. Tôi cũng không sợ hãi hắn

nữa.

Tôi hít sâu một hơi, đẩy cánh cửa lớn nặng nề kia ra.

>>>>>>Vở kịch nhỏ vô trách nhiệm [để đạt số lượng từ

cần thiết]
“Anh quả nhiên hoàn toàn không đáng tin.” Tôi liếc hắn

một cái sắc lẻm. “Ta làm sao mà không đáng tin? Không

có ta thì ngươi đã sớm bị [bốp –] [bị bịt miệng, triệt tiêu

âm thanh]” “Anh còn nói xạo nữa, chỉ dựa vào chuyện

tối hôm qua chúng ta xxoo mà nói, anh… anh… không

trả tiền!!!” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi thật muốn tìm

một cái lỗ để chui vào. Thật sự là ngu ngốc, có cái cớ

nào không nói lại nói cái này. “Xxoo là cái gì? Ngày hôm

qua gặp một cô gái, ta hỏi quê của cô ta có đặc sản gì.

Cô ta nói đặc sản nổi tiếng chỗ cô ta là ôm con gái vừa

thơm vừa mềm đi ngủ.” Hắn liếc cô, ôm ngươi không hề

mềm mại, cả người toàn xương xẩu. Tôi khiếp sợ nhìn

hắn: “Anh nói chúng ta chỉ ôm nhau ngủ thôi á?”

“Không ôm ngủ thì còn có thể làm gì?” Nghiêng đầu.

Người này cố tình tỏ vẻ thuần khiết mà. Chẳng lẽ tên

này lại là… “Tôi hỏi anh, anh có thường xuyên chơi với

bạn là nam không?” Hắn ngửa đầu tự hỏi một lát: “Để

ta nghĩ… anh trai thì có tính không?” Meo, huynh đệ

luyến gì đó là đẹp nhất. “Anh là công hay là thụ vậy?”

“Công, thụ là cái gì?” A, nguy rồi, sơ ý lại nói luôn suy

nghĩ ra. “Đương nhiên ta là công rồi.” Người nào đó chả

có chút ý thức tự giác nào vừa cắn kẹo mút vừa nói. Tôi

nhìn hắn bằng ánh mắt hoàn toàn không tin tưởng.

“Anh thật sự biết công có nghĩa gì sao?” “Dù sao công

nghe có khí thế hơn so với thụ.” …… Không, dùng trực

giác nhiều năm của tôi, kỳ thật anh càng giống một tên

thụ kỳ quặc. Tôi im lặng nghĩ trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play