Nó nhìn cảnh tượng trước mặt, mắt sáng lên.Xung quanh nó là một rừng
đồ ăn. Nào là gà rán, humbeger, bánh kem, snack, rồi là chôm chôm, táo,
lê, nho,… Toàn những thứ nó thích ăn.
Nó nuốt nước miếng,
giơ tay chụp lấy một cái đùi gà bóng loáng đưa lên miệng cắn. A! sao cái đùi gà này dai thế nhỉ? Cắn mãi không đứt. Nó bực mình cắn một cái thật mạnh, dùng sức kéo ra.
Giảng viên môn
toán đang say sưa giảng bài, bên dưới lớp học im lặng như tờ, ai nấy
cũng đang rất chú tâm vào bài học. Thường thì những người chọn vào khoa
Quản trị kinh doanh này toàn là con ông cháu cha, con của những tập đoàn nào đó, số còn lại là những người đam mê công việc quản lý. Moi việc
đang diễn ra theo đúng quỹ đạo thì bỗng nhiên một tiếng hét 'long trời
lở đất' vang lên
"AAAAAAAAAA! NHẢ RA! NHẢ RA MAU!"
Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía phát ra tiếng hét.
Một đứa con gái, mắt nhắm tịt, ngang nhiên cầm tay tên con trai bên cạnh ra sức ngấu nghiến. Tên nạn nhân kia không ngừng ra sức dãy dụa nhưng vô
ích.
Hàm răng kia như có keo 502 dính vào tay hắn không chịu dứt ra.
Nhất thời, cả lớp im lặng.
Nó cảm thấy vô cùng bực tức. Cái đùi gà kia không những dai mà còn có thể
động đậy, cố vùng vằng để thoát ra khỏi hàm răng xinh đẹp của nó.
Ngươi không cho ta cắn, ta càng phải cắn!
Với ý chí chiến đấu cao ngút trời, nó dùng toàn bộ sức bình sinh cắn phập
vào miếng đùi gà kia không nương tay. Bên tai bỗng truyền đến tiếng hét
giữ dội, nó cười đắc ý trong lòng.
Hét à? Sợ chưa? Dám không cho bà đây ăn à!
Nhưng có một điều nó không ngờ tới rằng, cái đùi gà kia có đồng minh nha.
Trong lúc nó đang chú tâm chiến đấu với cái đùi kia, một cái đùi khác
không biết từ đâu bay tới cắn vào tay nó không chút thương tiếc. Nó lập
tức buông cái đùi kia ra, dùng toàn bộ sức lực còn lại tặng cho kẻ đồng
minh đáng chết kia một chưởng.
"Bốp" một tiếng, nó mở mắt nhảy dựng dậy, ôm cánh tay còn lưu lại vết cắn hồng hồng kia, trợn mắt hét lớn:
"Thật không biết đùi gà trên đời này còn biết cắn người nha. Ta nguyền rủa cả 18 đời tổ tông nhà ngươi iiiiiiii"
Nói xong, nó liền nín bặt. Hơn 50 cặp mắt đang nhìn nó không chớp! Nó mím
môi, chớp chớp mắt vô tội nhìn lại. Sao lại nhìn nó như người mới từ sao Hỏa rơi xuống Trái Đất như vậy? Trong lúc nó ngủ không biết đã xảy ra
chuyện gì a? Hay là nhìn ai đó phía sau nó? Cũng có khả năng đó. Nó hơi
xoay người lại, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Phía sau nó là một cái giỏ đựng rác! Nó nuốt nước bọt, cười gượng hai tiếng rồi hỏi
mọi người:
"A haha! Mọi người… mọi người… mặt tớ có dính nhọ sao?"
Hơn 50 cặp mắt lia về phía nó một ánh nhìn phẫn nộ.
Phẫn cái gì mà phẫn, bà đây chưa làm gì mấy người a!
"Hừ hừ"
Nó giật mình cái người đang ngồi thở phì phò bên cạnh mình.
Hắn đưa chỗ bị cắn đã chảy máu lên miệng thổi vài cái, một tay xoa xoa một
bên má. Đau chết đi được, xuýt chút nữa là trẹo hàm rồi. Rồi đột nhiên
hắn quay phắt sang nó, trừng mắt:
"Cô kia! Cô là con gì mà
răng cô sắc vậy hả? Hâm mộ vẻ đẹp của tôi đến nỗi muốn ăn tôi luôn à?
Nói cho cô biết tôi không phải là món ăn để cho cô cắn như vậy đâu. Nghe rõ chưa?"
Nói xong hắn mới để ý đến khuôn mặt của nó.
"A!"
Hắn khẽ kêu lên một tiếng. Chẳng phải là cái cô Hayashi Yukata đây sao? Cô ấy học ở đây à?
Nó đưa mắt nhìn vết răng trên tay hắn, rồi lại liên tưởng đến giấc mơ lúc
nãy. Không lẽ là nó cho tay hắn là đùi gà rồi tấn công đấy chứ? Mặt nó
đột nhiên đỏ bừng lên. Giờ thì nó đã hiểu tại sao hơn 50 cặp mắt đổ dồn
về phía nó nãy giờ rồi. Xấu hổ chết đi được. A! ước gì có cái hố ở đây
để nó chui xuống cho đỡ mất mặt.
"Tớ… tớ xin lỗi cậu!"
"À, À không sao… không sao!"
Hắn xua tay, lắp bắp nói. Nhưng mà tại sao lại lắp bắp như vậy a?
Cả hai nhìn nhau ngượng ngùng. Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh ập đến, cả
hai không hẹn mà rùng mình, đồng loạt đưa mắt về phía sau hắn. Giảng
viên đứng đó nhìn cả hai như muốn ăn tươi nuốt sống, phóng cái nhìn chết chóc đến chỗ cả hai khiến hắn - người được coi là không bao giờ sợ thầy cô rùng mình, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nó bên cạnh cũng
không khá hơn, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
"Hai em dám
ngủ trong giờ của tôi. Còn đưa nhau ra làm thức ăn mà cắn. Hai em tự do
trong lớp, xem giảng viên như tôi đây là cái gì? Con rối hả?"
Cả hai gật gật đầu rồi giật mình liều mạng lắc lắc đầu, không hẹn cùng chung một phản ứng.
"Giờ học hôm nay, hai em bị đuổi!"
Đầu nó 'bang' lên một tiếng. Chết rồi, lần này đắc tội với bà la sát rồi,
không biết cuộc sống sau này sẽ bị hành hạ như thế nào đây. Nó bây giờ,
lệ rơi đầy mặt, âm thầm cúi đầu bước ra khỏi lớp.
Hắn thì
không có tâm trạng lo xa như vậy. Giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng băng bó
cánh tay này lại rồi về nhà ngủ một giấc cho đã thôi. Chuyện tương lai
cứ để tương lai tính!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT