Chương 178 : Nhân tâm (1)
Sau khi Phan Thắng ra hiệu với Thi Nại Hiền thì tháo chốt cài, lặng lẽ đẩy nắp hầm lên. Thi Nại Hiền kề sát cái gương nhỏ vào khe hở, điều chỉnh vài góc độ mới dừng lại, thần sắc lập tức căng thẳng, vội vàng kéo tay nắm cửa trên nắp hầm xuống, vang lên một tiếng cạch nhỏ. Tim mọi người lập tức tắc ở cổ họng, không dám phát ra tiếng nào. Tiếng bước chân bên trên vang lên dồn dập, là tang thi trở lại đi đi lại lại, ước chừng bốn năm phút mới yên tĩnh. “Thế nào?” Tô Thúy Hoa vội vàng hỏi. Thi Nại Hiền đẩy kính mắt, nói : “Có rất nhiều tang thi lảng vảng ngoài đó, hình như nhắm vào đây rồi.” “Thế…thế phải làm sao giờ? Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải ngồi ngốc trong này chờ chúng rời đi?” Phan Thắng cao giọng hỏi, siết chặt nắm đấm, dường như muốn đánh ai đó để trút giận. Thi Nại Hiền im lặng không nói, đột nhiên chuyển hướng sang Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, mỉm cười nói : “Đường đội trưởng là người có bản lĩnh, không biết có cách nào không?” Chú ý của mọi người lập tức đều bị dẫn sang Đường Tư Hoàng và Đường Miểu. Đường Tư Hoàng đáp lại bằng nụ cười thản nhiên : “Thi đội trưởng khiêm tồn rồi, lúc trước cậu dẫn đầu Tiểu Cường đội, đánh đâu thắng đó, không gì cản được, đứng đầu trong top 5 các tiểu đội sinh tồn, có ai không biết? Nếu không phải Thi đội trưởng có bản lĩnh, Tiểu Cường đội sao có được thành tựu hôm nay?” Thi Nại Hiền không nói gì, nhìn chằm chằm y, cười như không cười, một lúc sau mới dời ánh mắt đi. Tô Thúy Hoa sốt ruột đi qua đi lại, cắn môi nói : “Thế giờ làm gì đây? Trong một nơi nhỏ thế này, chẳng lẽ ăn uống gì đó đều phải ở đây?” “Tô tiểu thư, kiên nhẫn một chút. Giờ ra ngoài chỉ có đường chết, tạm thời cũng chỉ có thể đợi ở đây thôi.” Vu Siêu Kiệt an ủi vài câu. Tô Thúy Hoa chậm rãi ngồi xuống, không nói lời nào. Những người khác đói bụng, lấy lương khô của mình ra ăn, đều bất giác mà lén nhìn thức ăn của người khác, thấy tất cả gần như đều là màn thầu cứng ngắc hoặc bánh quy, trong lòng mới cân bằng một chút. “Cha, cha có buồn ngủ không? Có thể dựa lên người con ngủ một chút.” Đường Miểu thật sự thấy rất chán, tùy tiện nói. Cậu vốn chỉ hỏi bừa, ai ngờ Đường Tư Hoàng lại quyết đoán nằm xuống, gối đầu lên hai chân cậu, mắt nhắm lại. Đường Miểu thầm cười, lấy kính râm trong túi ra đeo lên cho y chắn ánh sáng lại, bản thân thì chán sắp chết lúc nhìn cái này, lúc lại nhìn cái kia. Tô Thúy Hoa vẫn luôn đứng ngồi không yên, nhìn toàn bộ tầng hầm, chần chờ một lúc, đi tới trước mặt Đinh Thành Tài đang mở đèn pin, thấp giọng nói : “Đinh đại ca, anh có thể tắt đèn pin vài phút không?” Đinh Thành Tài gật đầu, cũng không hỏi tại sao, lập tức tắt đèn. Đường Miểu cúi đầu, cố ý tránh đi vị trí của Tô Thúy Hoa, bỗng nhiên cảm nhận được biến động khó có thể thấy trong không khí, lạnh lùng nói : “Anh muốn làm gì?” Ánh đèn cường độ cao sáng bừng như ban ngày nhắm thẳng vào hai mắt Thi Nại Hiền. Lúc này gã đang đứng cách Đường Miểu không tới nửa mét, người khom xuống, tay phải dấu sau lưng. Bên kia truyền tới tiếng hô khẽ của Tô Thúy Hoa, Đường Miểu không để ý tới, giương mắt lạnh lẽo nhìn Thi Nại Hiền. Đột nhiên, một cái chân mang giày quân đội không hề báo trước nâng lên, đạp mạnh vào bụng Thi Nại Hiền, động tác vừa nhanh chóng lại lưu loát. Thi Nại Hiền hoàn toàn không tránh kịp, bụng buộc phải co lại, hự một tiếng bay đi, đâm sầm vào vách tường sau lưng rồi gục xuống, lại kêu thêm một tiếng đau đớn, đầy thống khổ ôm lấy bụng. Đường Tư Hoàng gỡ kính râm xuống, đôi mắt sắc bén lóe lên tia sáng lạnh băng, chậm rãi ngồi dậy, không nhanh không chậm đi về phía Thi Nại Hiền. Theo bước chân y càng lúc càng gần, Thi Nại Hiền cảm thấy áp lực trên người mình càng lớn. Những người còn lại cũng không dám lên tiếng, tuy không rõ lắm giữa bọn họ đã xảy ra ân oán gì, nhưng vị trí của Thi Nại Hiền trước khi tắt đèn không phải cạnh cha con Đường gia, lợi dụng bóng tối tới trước mặt hai người, trong tay còn cầm dao găm, dĩ nhiên là không có ý gì tốt. “A……” Thi Nại Hiền lần nữa phát ra tiếng kêu đau đớn. Ra là Đường Tư Hoàng lại đá mạnh một cước vào bụng gã. “Anh!” Đường Tư Hoàng không để ý tới gã, đoạt lấy ba lô trên lưng gã. “Đường đội trưởng, cái này có phải…” Đinh Thành Tài còn tưởng y muốn cướp vật tư của Thi Nại Hiền, định đi tới ngăn lại. Đường Tư Hoàng dĩ nhiên không để hắn vào mắt, giật lấy dao găm trong tay Thi Nại Hiền, lục toàn bộ vũ khí lạnh trong ba lô của gã, sau đó vứt nó xuống đất, mấy cái màn thầu và một bịch bánh quy bên trong rơi ra đầy đất. Cuối cùng, Đường Tư Hoàng còn lục soát trên người Thi Nại Hiền, không phát hiện thấy cái gì khác mới đứng dậy. “Đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo cậu, nếu còn có lần sau, ta sẽ dùng chính vũ khí của cậu cắt đầu cậu ra. Nếu không tin…có thể thử xem.” Bầu không khí nháy mắt đóng băng. Đường Tư Hoàng lại hung ác cho Thi Nại Hiền một cước nữa, mới quay trở lại bên người Đường Miểu, vẫn là tư thế nằm trước khi ngủ trước đó. Đường Miểu vỗ vỗ tay y, Đường Tư Hoàng nắm chặt lấy tay cậu rồi nhắm mắt lại. Thi Nại Hiền lau đi vết máu bên khóe môi, chậm rãi nở nụ cười, đứng dậy như không bị gì, dựa vào tường ngồi xuống. Những người khác kinh ngạc gương mặt cười quỷ dị của gã, không hiểu sao mà thấy rợn cả người. Trong hầm an tĩnh tới đáng sợ. Phan Thắng thật sự không chịu được loại không khí thế này, bỗng nhiên chuyển hướng sang Tô Thúy Hoa, mắng một tiếng : “Con mẹ nó cô đúng là con đàn bà phiền phức, muốn xông chết người sao!” Tô Thúy Hoa thoáng dừng, không chút yếu thế phản bác : “Bà già nhà anh không phải cũng là đàn bà sao? Có bản lĩnh thì anh không nhịn không tiểu xem!” “Cô…” Phan Thắng không còn lời để nói. Mọi người lúc này mới ngửi được mùi khai phiêu tán trong không khí, mau chóng cách xa góc phòng kia. Nhưng không biết là ngẫu nhiên hay trùng hợp, cha con Đường Tư Hoàng Đường Miểu và Thi Nại Hiền đều giống nhau, đều trở thành đối tượng bị mọi người “cô lập”. Đường Miểu bày ra vẻ mặt không sao cả, không khó đoán được nguyên nhân. Vừa rồi hành động của cha với Thi Nại Hiền tuy là phòng vệ chính đáng, nhưng trong bối cảnh tận thế hiện tại, vào trong mắt người khác lại là thành phần nguy hiểm. Mọi người khó tránh khỏi lo lắng cha cậu có giá trị vũ lực cao như vậy sẽ trở thành mối nguy của bọn họ. Ví dụ như, sau khi ở trong hầm ngầm này vài ngày, dưới tình hình thức ăn nước uống càng lúc càng thiếu, cha có thể nào đoạt lấy thức ăn của bọn họ không? Những người này cảnh giác như thế là đúng, nhưng đối tượng phòng bị của bọn họ không nên là cha con hai người họ. Còn chuyện mọi người đề phòng Thi Nại Hiền, cá nhân Đường Miểu cho rằng mọi người cũng thấy ánh mắt của Thi Nại Hiền nham hiểm như rắn. Cảm giác bị rắn nhìn chằm chằm đương nhiên chả có chỗ nào tốt. Đường Tư Hoàng nhắc nhở : “Tắt đèn pin.” Đường Miểu lúc này mới nhớ tới, vừa rồi đang là phiên của Đinh Thành Tài, vội vàng tắt đèn. Đinh Thành Tài rất tự giác, sau khi nghe thấy tiếng Đường Tư Hoàng liền tức khắc mở đèn pin của mình lên. Đường Miểu thật sự chán lắm rồi, lấy laptop trong ba lô ra, để trên người Đường Tư Hoàng, dưới ánh sáng lờ mờ ghi chép quá trình từ lúc rơi xuống hầm cho tới giờ. Đường Tư Hoàng chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt, đôi mắt ôn hòa nhìn cậu chăm chú. Sau khi viết xong nhật ký, Đường Miểu lại không còn chuyện để làm, thấy Đường Tư Hoàng nhìn mình thì hơi hết hồn, vô thức cười với y, cũng không biết mình cười cái gì, rồi tại sao lại cười. Đường Tư Hoàng hơi nhếch môi, không nói gì. Đường Miểu một tay che miệng y, tay kia lại lén lút không chút dấu vết đút vào miệng y một viên chocolate. Chocolate là thứ tốt để bổ sung năng lượng. Đường Miểu sau khi nhắm chừng chocolate trong miệng Đường Tư Hoàng đã tan thì lại đút cho y một viên khác. Đợi khi viên chocolate thứ hai tan hết, Đường Tư Hoàng ngồi dậy. Tình cảnh thế này khiến y có chút khó chịu, vì cái mùi thật sự rất khó ngửi. Y kéo Đường Miểu vào ngực, đầu chôn vào vai cậu, chóp mũi khẽ hít mùi sữa tắm nhàn nhạt, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút. Đường Miểu cũng lười biếng ngã ra sau tựa trên vai y, giấu hai tay sau lưng Đường Tư Hoàng, ngoắc ngoắc tay, ra hiệu Charles và Hắc Uy lại gần, cũng cho mỗi con hai viên chocolate. Những người khác ngồi cách xa bọn họ, ngược lại khiến cậu càng thêm thuận tiện, lại lặng lẽ cho chúng uống chút nước, bổ sung lượng nước trong người. Lượng nước cần trong mùa đông ít hơn những mùa khác nên Đường Miểu chỉ cho chúng uống một chút. “Có lạnh không?” Đường Tư Hoàng hỏi. “Cũng được.” Đường Miểu đáp. Hầm ngầm này phong kín, cũng xem như có một chỗ tốt, đó là không quá lạnh. Bằng không, tình cảnh bị vây trong đây sẽ càng khó khăn. Đến chiều Đinh Thành Tài lại mở nắp hầm ra nhìn một lần, tang thi vẫn còn quanh quẩn bên ngoài. Tâm tình mọi người đều sắp hỏng mất. Cái mùi lạ trong hầm càng lúc càng nồng, vì lại có mấy người đi “tát nước”. Đường Miểu ngửi mà muốn nôn, càng oán trách tên Vu Siêu Kiệt đã liên lụy đến cậu và Đường Tư Hoàng, không khỏi ném cho hắn một ánh mắt không hề có ý tốt. Nếu không phải tại anh ta, bọn họ sẽ bị nhốt trong cái chỗ này sao? Ở trong không gian còn tốt hơn chỗ này mấy trăm ngàn lần. Cha lại là một người thích sạch sẽ, nãy giờ cứ dựa vào vai cậu, lâu lâu còn khẽ nhúc nhích động đậy, chắc hẳn cũng không chịu được cái mùi khó ngửi này. “Cha, bên con có nước hoa, cha có muốn dùng một chút không?” Đường Miểu nhẹ giọng hỏi. Đường Tư Hoàng không nói gì, nhưng tay thì nhéo một cái ở eo cậu. Đường Miểu trộm cười vài tiếng, thành thành thật thật dựa trên người y, không tiếp tục trêu chọc y nữa. Thẳng đến khi thấy đói lần nữa, Đường Miểu nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều. Tuy đói nhưng có cái mùi kia, thật sự càng không muốn ăn, cậu chỉ bỏ vào mồm một viên chocolate. Đường Tư Hoàng ngồi dậy, cầm lấy tay cậu viết vài chứ : kiên trì một chút, lát nữa tới phiên chúng ta, ta chắn cho con vào không gian. Đường Miểu gật đầu, lấy hai tấm thảm trong ba lô ra, một tấm trải dưới đất. Đường Tư Hoàng để Đường Miểu nằm dựa sát tường, y thì nằm gối lên một ba lô để che bên ngoài, trên người đắp cái thảm còn lại. Một ba lô khác thì dựng thẳng trước người, gọi cả Charles và Hắc Uy đến chen vào ngồi cùng y, ngăn kín toàn bộ phạm vi mà mắt người khác có thể nhìn tới. Lại đợi tiếp chừng một giờ, đến phiên Đường Miểu và Đường Tư Hoàng mở đèn pin. Đường Tư Hoàng cố ý vặn cường độ sáng lên mức cao nhất, chĩa hướng sang những người còn lại. Đường Miểu lặng lẽ núp dưới tấm thảm, mượn bóng tối mà tiến vào không gian, trước tiên vào toilet trước, rồi nhanh chóng vào bếp làm hai bát mì bò ăn liền, chiên bốn cái trứng gà. Dùng không tới năm phút đồng hồ tiêu diệt mì và trứng.