Chương 177 : Bị nhốt

“Đường Miểu, không ngờ trùng hợp vậy, gặp được cậu ở đây.” Thi Nại Hiền cười chào hỏi với Đường Miểu.

Đường Miểu nhìn gã một cái, không nói gì, lấy hai bịch bánh quy trong ba lô ra, một đưa Đường Tư Hoàng, còn lại tự mở ra ăn, chuyện sáng nay xảy ra đột ngột, bọn họ còn chưa kịp ăn sáng đâu.

Sắc mặt Thi Nại Hiền trở nên có chút bối rối, đứng dậy đi tới, tận lực duy trì ý cười : “Sao lại lạnh nhạt thế? Tốt xấu gì chúng ta cũng xem như người quen mà?”

Gã ngồi xuống bên kia Đường Miểu.

“Nếu chỉ gặp một lần đã là người quen thì người quen của tôi không có một vạn, cũng có tàm ngàn rồi.” Đường Miểu kéo Đường Tư Hoàng dậy, “Cha, bên này chói quá, con hơi khó chịu, qua kia ngồi đi.”

Đường Tư Hoàng đi theo cậu, hai người hai chó ngồi sang vách tường đối diện, hai bên trái phải đều có người, cách nhau hơn một mét, Đường Miểu gặp bánh quy, lòng hơi buồn bực, cậu còn tưởng mấy người này đi cùng nhau, ai ngờ không phải, đều ngồi tách ra như thế.

Thi Nại Hiền mất mặt trước nhiều người như vậy, sắc mặt âm trầm, nhưng lại ngoài ý muốn không nhìn chòng chọc Đường Miểu nữa, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Đường Miểu thả lỏng, dựa lên người Đường Tư Hoàng ăn bánh quy, đang định đút cho Charles và Hắc Uy vài miếng, chợt nghĩ tới cái gì đó, liền thu tay lại.

Mọi người thấy Đường Miểu ăn thì cũng thấy thèm ăn, đều lấy ra lương khô của mình, tiếng tang thi đi đi lại lại bên ngoài vang lên rất rõ ràng, chắc chắn không ra liền được.

“Sao chổi” quét mắt nhìn một vòng, cười nói : “Xem ra mọi người đều là người của căn cứ WH, làm quen chút đi, tôi là Vu Siêu Kiệt.”

Nói chuyện với nhau khiến không khí khẩn trương dường như dễ chịu hơn một chút, chỉ một lúc, mọi người đều biết tên nhau.

“Ra anh là đội trưởng quân đoàn hoa quả, tôi có nghe tới anh, gặp nhau là có duyên, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Mặt Vu Siêu Kiệt lộ ra chút vui mừng, nói với Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng mỉm cười nói : “Quả thật rất có duyên, nếu không phải tiên sinh đây dẫn tang thi tới, chúng ta đã không gặp nhau rồi.”

Vu Siêu Kiệt xấu hổ vội vàng nói : “Thật xin lỗi, đây là ngoài ý muốn, gặp nguy hiểm cầu giúp đỡ không phải là bản năng sao? Đường tiên sinh ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”

Đường Tư Hoàng cười nhạt : “Sao có thể? Tiên sinh đâu có cố ý.”

Vu Siêu Kiệt không lên tiếng, trong hầm lần nữa an tĩnh lại.

Đường Miểu ngồi chờ đến chán nản, kéo tay Đường Tư Hoàng qua, viết chữ lên trên : cha, họ Thi kia biến mất có liên quan tới cha không? Sao gã vẫn còn ở căn cứ?

Đường Tư Hoàng trả lại một chữ “Ừ”, lòng bàn tay Đường Miểu ngứa ngáy rụt lại, cười hối lỗi với y.

Đường Tư Hoàng cong môi, tốc độ viết chậm lại — châm ngòi chia rẽ gã và Mục, Mục đuổi gã khỏi căn cứ.

Đường Miểu nhìn y một cái, lại ghi — như vậy, những người này đều là người ngoài thành?

Đường Tư Hoàng viết : không rõ.

Đinh Thành Tài từ khi biết nam nhân khí chất bất phàm kia là đội trưởng quân đoàn hoa quả thì luôn thầm chú ý tới y, lúc này thấy cha con hai người thỉnh thoảng nhìn nhau, còn ngẫu nhiên cười cười với đối phương, trong lòng có chút ngạc nhiên, không khí giữa hai người này sao lại kỳ lạ vậy nhỉ?

Đinh Thành Tài chính là người dẫn bọn họ tới hầm ngầm này.

Không gian khép kín lại nhỏ hẹp, đặc biệt còn ít ánh sáng, rất dễ khiến người ta cảm thấy bức bách, thời gian trôi qua chừng một giờ, chàng trai tên Phan Thắng nhịn không được nói : “Bây giờ đi được chưa?”

Đinh Thành Tài nghiêng tai lắng nghe một lúc, lắc đầu nói : “Vẫn còn ở ngoài.”

Trong hầm đột nhiên tối đen.

“Sao…sao lại tắt?” Nữ giới duy nhất ở đây Tô Thúy Hoa khẩn trương hỏi.

Chủ nhân đèn pin Tôn Phi Hổ giải thích trong bóng tối : “Còn chưa biết phải ở trong này bao lâu, để lâu sẽ hết pin.”

Mọi người trầm tĩnh lại, nội tâm đồng thời trầm xuống, “Không biết phải ở trong này bao lâu”, nếu tang thi cứ canh bên ngoài, vậy chẳng phải bọn họ phải ở đây mãi không ra được hay sao?

Đường Miểu lợi dụng bóng tôi đút bánh cho Hắc Uy và Charles, lúc này mà để người khác biết bọn cậu không thiếu đồ ăn thì tuyệt đối không ổn.

Qua tiếp chừng nửa giờ, lại có người sốt ruột hỏi : “Ngoài đó còn tang thi không?”

Không ai trả lời, nhưng nếu nghe kỹ thì sẽ biết được đáp án, vẫn còn.

Đinh Thành Tài đề nghị : “Ở trong tối thế này làm người ta không thoải mái lắm, mọi người làm nhiệm vụ trên cơ bản đều có đèn pin, không bằng chúng ta thay phiên nhau, mỗi người mở nửa tiếng, thế nào?”

Đường Tư Hoàng cũng có ý nghĩ này, chỉ là ở cùng người lạ, y không muốn làm người dẫn đầu.

“Được.” Lập tức có hai người đồng ý.

Vu Siêu Kiệt cười “chất phác” : “Ha ha, cái này, tôi không có mang đèn pin.”

Lại một hồi im lặng.

Ngữ khí Đinh Thành Tài rất bình thản : “Ha ha, mang hay không mang, mọi người mở ba lô của mình không phải rõ sao? Tôi chỉ đề nghị như thế, nếu ai không đồng ý thì không mở đèn pin cũng không sao, chỉ là nếu ở trong tối quá lâu, lúc ra ngoài mắt không nhìn được cũng không hay lắm.”

Đèn pin của Vu Siêu Kiệt sáng lên, dưới ánh sáng lờ mờ có thể thấy được nụ cười xấu hổ của hắn, trông vô cùng hàm hậu : “Các anh xem trí nhớ tôi này, tôi vừa mò lại, tôi có đèn pin rồi, nếu mọi người đồng ý thì tôi bắt đầu trước tiên vậy?”

Đường Tư Hoàng lúc này mới tỏ thái độ : “Bọn tôi không có ý kiến, bọn tôi thứ hai và thứ ba.”

Lại có người lên tiếng đồng ý, chỉ có một người đàn ông tên Hoàng Mãnh quả thật không có đèn pin, hắn có chủ động mở ba lô ra cho mọi người xem, chỉ có mình hắn không có, mọi người không nói gì thêm. Nếu có phân nửa người không có đèn pin, những người khác chỉ sợ sẽ càng không muốn cống hiến đèn pin trong tay mình.

Tối qua vì cái “hôn” kia mà quá hưng phấn, đến nửa đêm mới ngủ, sáng dậy sớm, Đường Miểu ngáp một cái, Đường Tư Hoàng cúi đầu nhìn cậu, cánh tay duỗi ra sau cậu, ôm lấy eo Đường Miểu kéo vào ngưck, Đường Miểu dĩ nhiên sao có thể bỏ qua phúc lợi này? Điều chỉnh lại tư thế, nửa thân trên dựa lên người Đường Tư Hoàng, hai tay ôm lấy eo y, giả vờ vô cùng buồn ngủ, lập tức nhắm mắt lại, khuôn mặt dán vào phần phục Đường Tư Hoàng treo một nụ cười thắng lợi, nằm trong lòng người mình yêu đơn phương, cậu chỉ càng hưng phấn thêm, đương nhiên không ngủ được, nhưng lại không hề thấy khó khăn vì thời gian trôi qua lâu, chỉ lẳng lặng cảm nhận loại cảm giác hạnh phúc này thôi cậu cũng mãn nguyện rồi.

Qua một lúc nữa, có người đi tới chỗ nắp hầm, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trên, tiếc là, tang thi bên ngoài vẫn không chịu rời đi.

Lúc đến phiên Đường Miểu mở đèn pin thì Đường Tư Hoàng trực tiếp để đèn mở một giờ, mà Đường Miểu vẫn nằm trong ngực y giả vờ ngủ.

Từng giây từng phút trôi qua, tang thi không hề có dấu hiệu rời đi, người trong hầm bắt đầu xao động đi tới đi lui, người khẩn trương không kìm được cảm xúc rất dễ khát nước, có người bắt đầu uống nhiều nước, Đinh Thành Tài tốt bụng nhắc một câu : “Ráng nhịn đừng uống quá nhiều nước.” Cũng không biết có ai nghe vào tai không.

Đường Miểu nghe được tiếng Đường Tư Hoàng kéo khóa mở ba lô, còn có tiếng nước lắc lư trong bình, một lúc sau, Đường Tư Hoàng bỏ bình nước vào lại ba lô, kéo khóa lại, bàn tay to hữu lực đặt trên lưng cậu, Đường Miểu trên người có mặc áo lông, dưới lớp áo lông còn có áo len, không cảm nhận được độ ấm từ tay y, nhưng vẫn cảm nhận được chỗ lưng được Đường Tư Hoàng giữ lấy vô cùng ấm áp.

“Đã hơn bốn tiếng rồi, tang thi vẫn còn ở ngoài?” Người sốt ruột lần này là Tô Thúy Hoa.

Không ai trả lời cô.

Đường Miểu ghé vào người Đường Tư Hoàng rất thoải mái, nhưng duy trì mãi một tư thế cũng sẽ mệt mỏi, liền vờ như vừa thức từ từ ngồi dậy, tê cứng gần như nửa người, khóe miệng giật giật vài cái.

Đường Tư Hoàng mỉm cười, nâng cậu dậy : “Tê?”

“Dạ.” Nội tâm Đường Miểu chột dạ ‘lộp bộp’ một cái, không khỏi hoài nghi có phải cha biết mình vờ ngủ hay không, trộm liếc y một cái, không nhìn ra có gì khác thường, nhưng chỉ có thể vờ như không có gì, cậu từ từ đứng dậy, hoạt động giãn gân cốt một chút, vẫy vẫy tay, lắc lắc chân, sau đó mới ngồi lại bên người Đường Tư Hoàng, lấy chai nước ra uống một ngụm.

Charles và Hắc Uy rất thông minh, không ồn ào ầm ĩ, yên tĩnh nằm sấp một bên.

Buổi sáng chỉ ăn một bịch bánh quy, Đường Miểu hiện tại đang lúc cơ thể phát triển, nên giờ lại đói bụng, lấy mấy bịch bánh mì Pháp [1] ra đưa cho Đường Tư Hoàng : “Cha, đói bụng không?”

“Ta không đói, con ăn đi.” Đường Tư Hoàng nói.

Đường Miểu trực tiếp xé một bịch đưa tới bên miệng y, Đường Tư Hoàng nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười, sau khi cắn một cái thì đưa tay cầm lấy, Đường Miểu lúc này mới hài lòng nở một nụ cười thật tươi với y.

“Cha, chúng ta xuống bao lâu rồi?” Đường Miểu cũng xé một bịch bánh mì Pháp.

“Sắp năm tiếng rồi.” Đường Tư Hoàng nói, “Tang thi vẫn còn bên ngoài.”

Đường Miểu gật đầu không nói gì, ăn hết hai bịch bánh mì, cũng cho Charles và Hắc Uy một cái.

Tô Thúy Hoa có chút nôn nóng, nhìn mọi người muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới trước đó mình hỏi cũng không ai trả lời, đành dứt khoát không mở miệng, ngồi trong góc tường ngây người.

Tôn Phi Hổ đột nhiên vỗ đùi, nói : “Tôi có một cách, các anh có ai có gương nhỏ hay dao găm có thể phản chiếu không? Không phải có thể hé nắp ra một đường nhỏ rồi nhìn tình hình bên ngoài sao?”

“Ý kiến hay!” Mặt Vu Siêu Kiệt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nhìn mọi người chung quanh, “Ai có không?”

Thi Nại Hiền đứng lên, mỉm cười : “Tôi có, nhưng phải có một người nữa hỗ trợ, nếu tang thi thừa cơ phá nắp hầm thì toàn bộ chúng ta cũng xong đời.”

Phan Thắng cao lớn cường tráng, xung phong nhận nhiệm vụ : “Để tôi.”

Thi Nại Hiền gật đầu.

Đường Miểu nhìn hai người họ leo lên cầu thang, lúc đi tới mấy bậc trên cùng thì khom người ngồi xổm xuống, Thi Nại Hiền trong tay cầm một cái gương nhỏ, nhắc Phan Thắng một câu : “Động tác nhẹ chút.”

“An tâm.”

Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn hai người, thần sắc mang theo vài phần chờ mong.

————————————

[1] Bánh mì Pháp法式小面包 :

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play