Chương 129 : Sự tích ra đời của quân đoàn Hoa quả

(tui định ghi trái cây, cơ mà thôi, giữ lại chút mặt mũi cho mấy a =]]]]] mà nghe nó cũng hay hơn :v)

Ăn trái cây xong, hai người ra khỏi không gian, còn mang theo mười hai con gà trong không gian, rồi cố ý bôi bùn đất lên cho bẩn mới cột lên nóc xe, lại lấy ra đống chăn gối trong biệt thự lúc trước vờ làm vật tư tìm được. Cứ như thế lên đường trở về.

Quá trình trở về căn cứ hầu như không hề ngừng lại. Chạy tới cổng căn cứ, đứng xếp hàng chừng hơn một giờ đồng hồ nữa. Tóc Đường Miểu cắt về giúp cậu đổi được thêm hơn 200 điểm. Ngoài ra, bọn cậu còn nộp lên ba con gà, đệm và chăn cũng đổi thành điểm. Sau khi kiểm tra trên người không có vết thương, hai người thuận lợi vào cổng. Chuyện tinh hạch hiển nhiên hai người đều không đề cập tới.

Lúc sắp về tới nhà, Đường Miểu lại lấy một rổ táo từ không gian. Từ tháng 7 đến tháng 11 là thời kỳ táo chín, mang ra cũng không sợ có ai hoài nghi.

Về đến nhà, tất cả mọi người đều có mặt. Thấy trong tay Đường Miểu cầm một bịch táo, Đường Hâm liền đi tới từng bước dài. Tốc độ nhanh như vậy mà vẫn có thể duy trì dáng đi tao nhã, Đường Miểu nhìn mà thấy mình thật kém cỏi…

“Có bao nhiêu? Đủ phần không?” Đường Hâm hỏi. Với hắn, sức hấp dẫn của táo còn lớn hơn cả thịt gà. Bọn họ bình thường đều có thịt ăn, nhưng hoa quả lại đã nhiều ngày chưa thấy bóng dáng.

Đường Miểu nhìn vào túi, không biết cụ thể bao nhiêu nhưng chắc chắn hơn mười hai trái : “Chắc chia đều được.”

Đường Xuân cùng Xuân thẩm nhanh chóng bước tới nhận lấy mấy con gà trong tay Đường Tư Hoàng. Xuân thẩm có chút do dự, mọi người hiển nhiên đều muốn ăn thịt gà, nhưng mà mấy con này nếu nuôi thì sẽ có thể đẻ trứng nữa. Sức ăn của gà không lớn, với số vật tư dự trữ của bọn họ hiện tại thì có thể nuôi chúng một thời gian.

“Giết ba con, còn lại tạm thời để nuôi đi.” Đường Tư Hoàng vào phòng khách ngồi xuống, tiếp nhận chén trà Đường Văn đưa tới.

Đường Miểu nhanh chóng ngồi xuống cạnh y, cậu rất không muốn thừa nhận là mình sợ người khác chiếm mất vị trí này.

“Vâng, tiên sinh.” Xuân thẩm nói.

Bọn Đường Văn vô cùng vui vẻ, cả đám đều đang thèm thịt gà a. Đường Miểu trước đó tính mang dê về, nhưng dê trong không gian đều rất mập mạp nhiều thịt, bọn họ nhiều người như vậy nhất định ăn không hết, mà thời tiết hiện tại khá nóng, thịt để thừa rất dễ bị hư. Đợi thời tiết mát hơn, cậu có thể mang về vài con.

“Tổng cộng hai mươi sáu trái, mỗi người đều có phần!” Đường Hâm đếm táo rồi chia cho mọi người.

Bọn họ tổng cộng mười hai người, mỗi người được hai trái, còn dư ra hai. Hai trái còn dư, mọi người đều ăn ý đưa cho hai anh em.

Đường Hâm cạp một trái, thật lòng khen : “Ngọt quá. Papa, hai người tìm được ở đâu vậy? Mùi vị y chang mấy trái táo lúc trước từng ăn ở nhà.”

Đường Tư Hoàng liếc qua Đường Miểu, cậu liền tặng cho y một nụ cười vô cùng vô tội, rồi đưa trái táo lớn nhất cho y. (chân chó =]]])

Đường Tư Hoàng nhận quả táo, liếc cậu một cái : “Tìm được ở một thôn sau núi, có lẽ là táo hoang dã. Thứ này bây giờ là đồ hiếm, đừng để người khác thấy.”

“Rõ.” Đường Thất hắc hắc cười, cắn liền mấy ngụm, “Vậy tôi giải quyết hết bây giờ luôn.”

Đường Miểu lấy ra một đống túi hạt giống rau quả, đưa cho Xuân thẩm : “Xuân thẩm, đây là mấy túi hạt giống, có hai túi cải thảo, hai túi bắp cải, một túi cà tím và một túi ớt. Thẩm coi coi có trồng được không.”

Xuân thẩm vẻ mặt kinh hỉ nhận lấy, buông trái táo trong tay : “Được, được, đúng lúc có thể đem đi trồng trong vườn, chỉ một thời gian ngắn thôi là có rau quả tươi để ăn rồi.”

Ăn xong táo, bà liền vội vội vàng vàng chạy ra vườn. Trước đây bà sống ở nông thôn nên mấy chuyện nuôi gà, trồng rau này với bà mà nói không phải chuyện gì khó.

“Hôm nay có nghe được tin tức gì không?’ Đường Tư Hoàng nhắc tới chính sự.

Mọi người dừng nói chuyện phiếm, một bên tiếp tục ăn táo, một bên thay phiên nhau báo cáo.

Đường Nhất và Đường Tam ở nhà cũng không ở không, hai người tìm người tới làm tường vây quanh biệt thự cao hơn dày hơn. Hiện tại bức tường cao hai thước rưỡi, dày thêm chừng 20 dm, thật sự là y như nhà cao cửa rộng a.

Trương Vọng nói : “Tôi cùng Phùng Dã đi một vòng quanh căn cứ, phát hiện lực lượng canh phòng ở đây khá đầy đủ, tường vây cũng đủ cao đủ dày nhưng lại có một điểm khiến người lo lắng, căn cứ chỉ có mỗi một cửa ra vào. Một khi trong căn cứ xảy ra náo loạn, một nghìn người chỉ có mỗi một cửa ra, lúc cần rút lui cực kỳ bất tiện.”

Đường Tư Hoàng gật đầu nói : “Đó cũng là nguyên nhân ta chọn nơi ở gần lối ra. Bất quá, căn cứ làm thế này cũng không trách được, nếu như có nhiều cửa ra vào, bên trên cũng khó quản lý. Chỗ nào phòng ngự yếu nhất, chỗ nào mạnh nhất?”

Xuân thẩm có vào một lần, thấy bọn họ đang bàn chuyện thì đổi trà rồi lại ra vườn tiếp tục bận rộn.

Phùng Dã nói : “Vốn tôi không nghĩ tới chuyện này, là Trương Vọng nhắc tôi mới chú ý. Chỗ canh phòng mạnh nhất chỉ có hai nơi, một là phòng thí nghiệm, những nơi khác rất khó tiếp cận nên bọn tôi đoán là kho lương thực. Còn nơi phòng ngự mỏng nhất là một nơi hẻo lánh phía tây, chỗ đó bên kia tường là một con sông, bất luận là người hay tang thi đều không có khả năng bơi qua.”

Trương Vọng là người cẩn thận, Đường Tư Hoàng cũng khá hài lòng với biểu hiện của hắn, chỉ gật đầu rồi ra hiệu những người khác nói tiếp.

Đường Hâm nói : “Con cùng Xuân bá tới chỗ thị trường giao dịch. Tuy WH thị đã ban hành chế độ dùng điểm để giao dịch nhưng đa số mọi người vẫn lấy vật đổi vật, chỉ có những cửa hàng cỡ lớn mới dùng điểm, hơn nữa giá hàng hiển nhiên là hơi cao.”

“Điều này chứng tỏ cái gì?” Đường Tư Hoàng gợi ý.

Đường Hâm ngẫm nghĩ một lúc rồi bất đắc dĩ buông tay : “Chứng tỏ người trong căn cứ vẫn không có cảm giác an toàn, cũng cho thấy bên trên vẫn chưa hoàn toàn làm chủ thị trường, bằng không, thị trường giao dịch cũng không hỗn loạn như thế.”

“Không sai.”

Đường Văn nói tiếp : “Tôi và Đường Thất tới tòa hành chính, hiện tại có không ít người sống sót hợp lại thành tiểu đội sinh tồn, thường tới đó nhận nhiệm vụ, có thể đổi được điểm. Theo như tôi quan sát cả ngày hôm nay, thì hơn phân nửa chọn ở lại nội thành, chỉ một số ít đội ngũ vì phần thưởng kếch xù mà ra khỏi thành làm nhiệm vụ.”

“Tôi không đi đâu cả, chỉ trò chuyện cùng mấy lão đầu dân bản địa thôi. Hiện tại các thế lực lớn nhất trong căn cứ hiển nhiên là chính phủ và quân đội, cỗ lực lượng thứ hai là toàn bộ các tiểu đội sinh tồn. Top 5 các tiểu đội sinh tồn trước mắt có Hắc Lang đội, Tiểu Cường đội, Phi Hổ đội, Hồ Đồ đội và Triều Dương đội.” Đường Võ nói. (tiểu cường : tên gọi khác của gián :v )

“Ha ha ha…” Tất cả đều bật cười.

“Vũ thúc, Tiểu Cường đội như thế nào?” Đường Miểu buồn cười hỏi.

Đường Võ cũng hoàn toàn là bộ dáng buồn cười : “Đội bọn họ có tổng cộng 20 người, đều tự xưng mình là tiểu cường đánh mãi không chết, nên đặt tên là Tiểu Cường đội.”

“Hồ Đồ đội?” Đường Tư Hoàng nâng ly trà, “Ngược lại có chút giống phong cách của Tiếu Hồ Lâm.”

Đường Miểu nhìn y, cắn mạnh xuống trái táo trong tay, một tiếng ‘rắc’ vang lên. Cha thật hiểu Tiếu Hồ Lâm, chỉ từ một cái tên ba chữ đã nghĩ tới Tiếu Hồ Lâm…

Đường Võ vỗ chân bôm bốp cười : “Lão đại anh minh, quả thật là đội của Tiếu tiên sinh.”

Đường Tư Hoàng có chút ngoài ý muốn, không ngờ Tiếu Hồ Lâm ở WH thị, không biết là cố ý hay vì chuyện gì đó mà kẹt lại ở đây.

Quan hệ của cha với Tiếu Hồ Lâm quả nhiên không tệ. Đường Miểu nhìn nhìn y, lại cắn xuống một ngụm, lại là một tiếng ‘rắc’ vang lên.

“A…!”

Đường Tư Hoàng buồn bực quay đầu, thấy dấu răng khắc sâu trên ngón tay cậu, ánh mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

“Nè nhóc, có phải thèm thịt quá rồi không? Dù thế nào cũng không thể hạ khẩu với chính mình a.” Đường Hâm buồn cười, ra vẻ lo lắng chế nhạo.

Mọi người đều cười ha hả, ý cười bên môi Đường Tư Hoàng cũng sâu thêm vài phần.

Đường Miểu liếc mắt nhìn Đường Hâm. Cậu không chú ý trái táo trong tay mình chỉ còn lại một mẩu nhỏ. Gì chứ thật ra cậu rất muốn cắn Đường Tư Hoàng một cái, nếu là y, cậu nhất định có thể xuống…răng, hừ, lén lấy một ngón tay dùng sức chọt vô eo Đường Tư Hoàng một cái. Đường Tư Hoàng nháy mắt cứng người, liếc cậu cảnh cáo. Đường Miểu làm như không biết, lại bốc lên một trái khác tiếp tục ăn. Cậu quyết định đem hai trái táo vốn chia cho Đường Tư Hoàng cũng ăn hết luôn. (︿ ╬)

“Papa, chúng ta cũng đặt tên cho đội mình đi?” Đường Hâm hào hứng nói.

“Cũng nên có một cái.” Đường Tư Hoàng gật đầu.

Đường Thất sờ cằm : “Hơn nữa tốt nhất là một cái tên có thể làm chúng ta bỗng nhiên nổi tiếng luôn, còn làm tất cả mọi người nhớ kỹ chúng ta.”

“Hùng Bá đội thế nào?” Đường Võ lập tức lên tiếng.

“Tầm thường.” Đường Văn khịt mũi khinh bỉ, “Không bằng gọi là Đỉnh Phong đội.”

“Lợi Nhẫn đội.” Trương Vọng nói. (lợi : sắc bén nhẫn hay nhận : lưỡi dao)

“Hi Vọng đội?” Đây là Đường Xuân.

Đường Miểu nói đùa : “Không bằng lấy tên “Hoa Quả đội”, đảm bảo tuyệt đối nổi tiếng ngay lập tức.”

“Hửm?” Đường Tư Hoàng đột nhiên lên tiếng, bình tĩnh ném ra mấy chữ, “Vậy gọi là “quân đoàn hoa quả”.”

Hơn mười hai cặp mắt lập tức đồng loạt nhìn qua, hiển nhiên có hơi kinh ngạc. Tất cả đều không hiểu tại sao lão đại lại chọn một cái tên “đáng yêu” như vậy, nhưng thần sắc Đường tiên sinh căn bản vô cùng bình thản, cao thâm khó dò, không thể dễ dàng nhìn thấu. Sau đó cả đám một nửa gật đầu, một nửa trưng ra vẻ mặt đau khổ. Gọi thế này có phải quá thảm thương không?

Đường Hâm linh cơ khẽ động : “Đã vậy, nếu mọi người không có biệt danh thì thật không thú vị. Mọi người đều tự đặt cho mình một biệt hiệu đi. Của tôi là ‘quả vải’.”

Đường Miểu im lặng, bày ra bộ dáng không liên quan tới mình, thản nhiên tiếp tục gặm táo, chợt nghe Đường Tư Hoàng lên tiếng : “Biệt danh của Đường Miểu, ‘dâu tây’.” =))))))))

Mọi người đều gật đầu tán đồng. Tiểu thiếu gia đáng yêu như thế, quả thực rất giống trái dâu, mềm mềm nộn nộn.

Đường Miểu cứng đờ : “Con thích dứa.” Ít ra có thể đâm người.

“Tôi là ‘hạch đào’…”

“‘Tôi là ‘dưa hấu’…”

Đường Miểu vô cùng phiền muộn ngồi một bên, lại nhìn Đường Tư Hoàng thêm vài lần, bỗng nhiên cười trộm một mình.

Mọi người lập tức nhìn qua.

“Tiểu thiếu gia, cậu cười gì thế?”

“Không có gì?” Đường Miểu làm như không có gì nói.

“Hửm?” Đường Tư Hoàng nghiêng đầu nhìn cậu, cả người đầy khí tràng uy hiếp.

Đường Miểu nghiêm túc nói : “Cha là đội trưởng, vậy thì chính là lão đại của các loại trái cây. Mọi người thấy đúng không?”

“Không sai.” Tất cả hiển nhiên đều đồng ý điểm này.

Đường Miểu cười tủm tỉm tiếp tục nói : “Như vậy cha hoàn toàn xứng đáng với ‘Vua trái cây’. Vậy mọi người có biết ‘vua trái cây’ là cái gì không?”

———————————

Pi ệt 1 : Đoán xem em nó đặt tên cho anh là gì =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play