Chương 128 : Nội hạch

Đường Miểu khách khí gật đầu, rồi không nói gì.

Đường Tư Hoàng bắt tay đáp lại Trang Hổ : “Đường Tư Hoàng.”

“Ra là Đường tiên sinh, vậy thì, có duyên gặp lại.” Trang Hổ phất phất tay, chiếc Jeep nhanh chóng chạy đi.

Một người trẻ tuổi mới đầu hai mươi ngồi băng ghế sau không cho là đúng hừ một tiếng : “Lão đại, sao anh phải khách khí với người kia như vậy?”

Trang Hổ không trả lời, tên béo mắt híp ở ghế lái đã cười ha hả một tiếng : “Người trẻ tuổi, cậu thì biết cái gì? Nghe nói có một đội ngũ thực lực khá mạnh vừa lái xe lửa tới căn cứ, một đám sáu chiếc Land Rover. Hai người vừa rồi có thể là hai trong số đó.”

“Mà các anh nghe thấy vừa rồi người đàn ông đó nói gì không? ‘Mang tiểu gia hỏa nhà tôi ra ngoài luyện tập’. Là người thế nào mà ở thời điểm này còn dẫn một thằng nhóc ra ngoài luyện tập chứ? Tại sao cần luyện tập? Người đó chắc chắn không đơn giản.” Người nói là một cô gái chừng 30 tuổi ngồi bên phải băng ghế sau, ánh mắt sắc bén, mái tóc cắt ngắn, có khí chất khá giống quân nhân.

“Quân Lan nói đúng, chỉ điểm này thôi đã cho thấy nam nhân kia không phải một nhân vật bình thường.” Trang Hổ lúc này mới lên tiếng, chậm rãi nói, “Cho nên bọn họ chỉ có thể kết giao, không thể đối địch.”

Đường Tư Hoàng cũng không biết có người đánh giá mình cao như vậy, thế nhưng chỉ từ một câu nói của y đã phân tích được nhiều thông tin như thế, bất quá dù biết y cũng sẽ không để ý. Trang Hổ mất một lúc mới suy đoán được một chút về y, nhưng y chỉ liếc một cái đã nhìn thấu hắn, y nhìn ra được Trang Hổ trước kia là một cảnh sát, loại người này thường có khứu giác rất nhạy cảm, đặc biệt là khi gặp phải nguy hiểm. Nếu hợp, cũng có thể kết giao.

Chiếc Land Rover một đường chạy thẳng về trước, rất nhanh đã gặp được một nhóm nhỏ các tang thi.

“Cha, con xuống đó luyện một chút.” Đường Miểu xoa tay.

Đường Tư Hoàng đồng ý dừng xe lại, nhìn cậu từ trên xuống dưới : “Dây giày.”

Đường Miểu buộc dây giày lại, kéo dây kéo áo khoác lên, mang kính bảo hộ và khẩu trang vào, từ trên xe nhảy xuống, phóng tới đám tang thi, hai tay cầm đao, dùng sức vung chém. Đao pháp của cậu không có bất cứ quy tắc thủ đoạn nào mà chỉ dựa vào phản ứng sắc bén, tốc độ nhanh nhẹn cùng khí lực cường đại để đối phó với tang thi. Chỉ thấy một bóng đen đang không ngừng lắc người qua lại trong đám tang thi. Vài phút sau, tang thi trong phạm vi 20 mét đã bị cậu tiêu diệt toàn bộ.

Đường Tư Hoàng cố ý muốn cậu rèn luyện thân thủ nên chỉ chậm rãi lái xe theo sau.

Đường Miểu chỉ cách xe chừng sáu bảy mét, nếu thật sự có nguy hiểm thì cũng có thể mau chóng chạy về xe, nên sau khi giết hết một đám tang thi, cậu không chút lo lắng gì ngồi xổm xuống cắt tóc bọn nó, định đem về đổi điểm.

Một đường chạy thẳng về trước, thẳng đến khí lực gần như không còn mới lên xe nghỉ ngơi, nhìn một túi lớn chứa đầy tóc, Đường Miểu có cảm giác vô cùng thành tựu, còn cố ý liếc mắt nhìn Đường Tư Hoàng một chút. Không cần phải nói nhiều, cái này ít nhất có thể chứng minh cho Đường Tư Hoàng thấy cậu thật sự không phải là con nít cần người khác bảo vệ.

“Cha, thế nào?”

“Không tồi.” Đường Tư Hoàng mỉm cười, lấy chai nước ra đưa cậu.

Nghỉ ngơi ba bốn phút, phía trước lại xuất hiện bốn con tang thi.

“Cha, cho con xuống nữa đi.” Đường Miểu lần nữa đeo khẩu trang và kính bảo hộ lên.

Đường Tư Hoàng nghe theo dừng xe lại. Đường Miểu hăng hái cầm đao chủ động nghênh đón. Ai ngờ, cậu vừa chạy được hai bước, bốn con tang thi đã như cảm nhận được sự hiện diện của cậu, lập tức quay đầu lại, tròng mắt trắng dã phảng phất như thấy được cậu, cổ họng thoáng chốc phát ra tiếng gầm đáng sợ, mau chóng phóng tới, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Thần sắc Đường Tư Hoàng nháy mắt nghiêm lại, cảnh cáo : “Cẩn thận, mấy con này lợi hại hơn đám trước.”

“Dạ !” Đường Miểu cũng không dám khinh thường, nắm chặt đao trong tay, khẽ quát một tiếng, bổ về con tang thi chạy tới đầu tiên, một đao chém nát sọ. Đao đầu tiên chém trúng tang thi, Đường Miểu liền từ lực đạo của đối phương mà cảm nhận được sức mạnh của mấy con này xác thực lớn hơn mấy con đã gặp trước kia, ngay lúc lòng thầm kinh hãi thì ba con khác đã đồng loạt xông tới. Cậu không có thời gian để do dự, nhanh chóng rút đao ra, chém về con tang thi thứ hai, đồng thời dùng chân đá văng con tang thi xông tới từ bên trái định cắn vai cậu.

Đường Tư Hoàng điều khiển xe chậm rãi tới gần, mở cửa xe. Charles cùng Hắc Uy lập tức nhảy xuống, nhưng dường như hiểu được tiểu chủ nhân đang luyện tập nên chỉ đứng một bên chứ không tiến lên hỗ trợ.

Đường Miểu tuy đã giết không ít tang thi nhưng đều là mấy con tang thi bình thường có thể nói là “mặc người làm thịt”, hiện tại vẫn còn chưa quen đối chiến lắm, ra sức chém xuống nhưng lưỡi dao lại hơi trơn, chỉ chém trúng vai một con tang thi. Cả cánh tay tang thi nọ rơi xuống đất, nơi bả vai lưu lại một vết thương lớn máu thịt lẫn lộn, trông vô cùng khủng khiếp, dòng máu đỏ tươi tanh tưởi ồ ạt chảy ra, cái mùi hôi gay mũi bốc lên khiến người ta buồn nôn không thôi.

Bụng Đường Miểu dâng lên cơn buồn nôn, nhanh chóng lùi lại vài bước, lại bị một con tang thi khác nhân cơ hội đánh lén sau lưng. Tim Đường Tư Hoàng nháy mắt nảy lên một cái, đã thấy Đường Miểu nhanh nhẹn né qua một bên, một cú xoay người xinh đẹp mà lưu loát, đầu đao nhấc lên rồi bổ xuống, lại tiêu diệt thêm một con.

Đường Miểu vốn ăn mặc dày, lúc này đã vận động một hồi lâu, cả người ướt đẫm mồ hôi, cực lực xem nhẹ cảm giác dính dính trên người, phi tới đạp con tang thi thứ ba ngã xuống đất, đao trong tay cùng lúc phóng ra, phập một cái xuyên thẳng vào ngực tang thi, tốc độ Đường Miểu cực nhanh, hai tay vặn phần dưới đầu tang thi một cái. Con tang thi kia còn chưa kịp phản ứng, đầu đã văng đi. Đường Miểu thở hổn hển vài cái rồi mau chóng đứng dậy, rút đao ra chém đầu con tang thi kia thành hai nửa.

Đường Tư Hoàng lái xe qua, thấy cậu đang ngồi xổm ở đó, mà cách đó vài mét, một con tang thi đang bước nhanh về phía cậu, miệng phát ra tiếng ‘gừ gừ’, tay phải đưa lên, phi đao màu bạc ‘sưu’ một tiếng phóng tới, ghim ngay vào ót tang thi. Tang thi nọ ‘bịch’ một tiếng ngã ra đất, không nhúc nhích nữa.

Đường Miểu quay đầu nhìn lại, lập tức đoán được vừa xảy ra chuyện gì, nhìn Đường Tư Hoàng cho y một nụ cười tươi tắn, hai mắt sáng lên. Nhìn phi đao cắm ngay giữa mi tâm tang thi kia, một chiêu vừa rồi của cha nhất định rất soái!

Đường Tư Hoàng trầm giọng : “Còn không lên xe?”

“Cha, mau tới đây đi, trong đầu tang thi có cái gì đó!” Đường Miểu lúc này mới nhớ tới chính sự. –|||

“Cái gì?” Đường Tư Hoàng xuống xe bước qua thì thấy cậu dùng đao khoét đầu tang thi, moi ra được một viên tinh thể màu lục lớn chừng củ lạc, sắc mặt có chút ngưng trọng, “Trước đây đầu tang thi không hề có cái này, có lẽ sau khi tiến hóa mới có. Trước gom về rồi nói sau. Đừng để dính tới tay.”

Đường Miểu mở toang bốn cái đầu tang thi, đều đào ra được bốn “củ lạc” màu sắc bất đồng. Lấy hai cây gỗ kẹp lên dùng nước rửa sạch, rồi bỏ vào một bình nước khoáng rỗng.

Đường Tư Hoàng cầm lấy chai nhựa lắc lắc, mặt lộ ra biểu tình ngạc nhiên : “Hửm? Trong này hình như có một cỗ lực lượng nồng đậm đang chuyển động.”

Đường Miểu vô cùng tò mò vươn tay định cầm lấy chai nhựa, thoáng khựng lại rồi trực tiếp đặt tay mình lên tay Đường Tư Hoàng, cũng cảm nhận một lúc : “Đúng là có thật, cứ như đang di động vậy.”

“Cất kỹ trước đã, về nghiên cứu sau.” Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái, đưa nắp chai cho cậu.

Tay Đường Tư Hoàng vừa rút lại, tâm Đường Miểu liền cảm thấy mất mát vô cùng, bất mãn liếc y một cái, đi tới nắm chặt lấy tay y kéo về phía xe.

“Đi thôi cha, tới giờ ăn trưa rồi.”

Đường Tư Hoàng ừm một tiếng, không rút tay lại, hai cái lúm đồng tiền trên mặt Đường Miểu liền lập tức xuất hiện trở lại.

Bất tri bất giác đã hơn một giờ. Đường Tư Hoàng đỗ xe tới một vị trí bị che khuất, Đường Miểu liền đưa xe lẫn người cùng vào không gian.

Đường Miểu là người thích sạch sẽ, dù sau khi ra khỏi đây sẽ phải mặc lại bộ đồ bẩn trước đó, vẫn đi tắm rửa thay đồ sạch sẽ một cái.

Đường Miểu lấy ra một cái giỏ trúc và một cái kẹp dùng để nhặt trứng gà đưa cho Đường Tư Hoàng.

“Gì đây?”

“Nhặt trứng gà.” Đường Miểu cố gắng nhịn cười.

Đường Tư Hoàng im lặng một chốc rồi nói : “Ở đâu?”

Đường Miểu chỉ vào bụi cỏ cách đó không xa. Đường Tư Hoàng cầm giỏ trúc chậm rì rì đi tới tìm kiếm trong bụi cỏ. Đường Miểu thả tinh thần lực ra, dùng camera trong phòng ngủ lén chụp vài tấm. Đường Tư Hoàng đột nhiên quay đầu lại. Đường Miểu phản ứng cực nhanh chắp hai tay ra sau lưng, cười cười nhìn qua. Đường Tư Hoàng nhìn cậu một lúc mới quay đầu lại, tiếp tục tìm trứng gà trong bụi cỏ. =))))))

“Rõ ràng, ở đây thiếu một vài ổ gà.”

Đường Miểu đồng ý gật đầu : “Ân, nếu cha rảnh rỗi có thể làm vài cái.”

Đường Tư Hoàng trầm mặc không nói.

Đường Miểu cười thầm trong lòng, cầm giỏ trúc vào vườn rau, hái chút rau quả chuẩn bị nấu cơm, cuối cùng hái được chút rau hẹ và rau chân vịt. Đồ ăn trong không gian rất dễ rửa, chỉ cần rửa trôi bùn đất dính trên rau quả là được. Cuối cùng, cậu còn bắt được một con cá to béo trong hồ.

Cậu định làm trứng tráng rau hẹ, rau chân vịt xào chay cùng cá luộc. Trứng tráng rau hẹ, hẹ cần thái nhỏ, bỏ vào tô lớn, sau đó nêm thêm một lượng muối vừa phải, bột thịt gà, hành và gừng băm nhuyễn và ớt bằm, rồi đập vào hai ba cái trứng gà, đánh đều. Sau khi làm nóng chảo, đổ vào một ít dầu, đợi dầu nóng rồi đổ hỗn hợp đã được khuấy đều vào. Để lửa nhỏ chừng ba bốn phút, mặt dưới sẽ chuyển sang màu vàng, trở trứng chiên tiếp mặt kia. Lại qua ba bốn phút nữa, hai mặt đều đã được chiên vàng, mùi vị vô cùng thơm ngon. Dùng xẻng xắt trứng thành từng phần nhỏ, bỏ lên dĩa là xong. Rau chân vịt xào chay thì lại càng đơn giản, bỏ vào vài quả ớt, mùi vị sẽ càng ngon hơn. Làm xong hai món này thì cơm cũng đã chín.

Cá luộc làm cuối cùng, cá luộc là món tủ của Đường Miểu. Kỳ thật cậu thích cá kho hơn, nhưng món này tốn rất nhiều thời gian, cần ít nhất hai tiếng nên cuối cùng đổi sang cá luộc.

Cơm nước xong xuôi, hai người đánh một giấc trong không gian. Tuy Đường Miểu chuẩn bị ba căn phòng, nhưng hai người vẫn ngủ ở phòng ngủ tầng hai. Charles và Hắc Uy ăn xong thì tự do tự tại chơi đùa trên bãi cỏ. Mấy con gà, vịt, dê đã gặp Charles và Hắc Uy nhiều lần nên cũng không còn sợ chúng nữa.

Ngủ dậy, Đường Tư Hoàng cầm giỏ vào phòng bếp, một lúc sau bưng một dĩa trái cây đi ra. Dâu, táo và dưa hấu đều được cắt thành miếng, đỏ, vàng chỉnh tề, trông rất đẹp mắt.

Nhịp sống nhẹ nhàng như vậy làm Đường Miểu nhất thời quên mất hiện tại đang là mạt thế. Bất quá, con người là động vật sống quần cư, dù ngồi trong đây bao lâu cũng muốn ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play