Chương 124 : Thực trạng
“Sao thế?” “Không có gì.” Chủ nhân trước đó của căn phòng này cũng không biết là ai, Đường Miểu dứt khoát đổi hết đồ đạc trong phòng, nhất là giường. Nội thất cũ kỹ hiển nhiên không thể dùng, lúc trước cậu và Đường Tư Hoàng đã thu được không ít vật dụng nội thất trong nhà kho cửa hàng kia. Đường Tư Hoàng nhàn nhã đứng một bên, nhìn đồ đạc trong phòng lúc thì biến mất lúc lại hiện ra, cả căn phòng rất nhanh đã biến thành bộ dạng khác. Y hết sức hài lòng với việc này, tuy chỉ hơi khiết phích nhưng y cũng không thích sử dụng đồ người khác đã từng dùng qua. Đường Miểu lại lấy ra từ không gian một cái khung ảnh và một đống ảnh chụp, bày đầy ra giường xem từng cái một. Đường Tư Hoàng có chút hứng thú ngồi bên cạnh nhìn. Trong đó đa số là hình chụp lúc đi dã ngoại, không ít tấm chỉ có mình y không biết bị chụp từ khi nào. (e nó chụp lén anh ạ =]]]) Đường Miểu lật tới lật lui cả buổi, cuối cùng chọn ra được bốn tấm, hai tấm chụp chung ba người cậu, Đường Hâm và Đường Tư Hoàng, hai tấm kia thì chỉ có cậu và Đường Tư Hoàng. “Cha, con định đặt một khung ảnh ở tủ đầu giường, cha thấy tấm nào được?” Đường Miểu nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, làm như không có gì hỏi. Đường Tư Hoàng trầm mặc một hồi : “Con thấy sao?” Đường Miểu lén liếc nhìn y, lấy ra một tấm chụp chung cậu và Đường Tư Hoàng. Là tấm chụp hôm đi dã ngoại. Đường Tư Hoàng hai tay khoanh trước ngực người tựa dưới gốc cây, kính râm móc trên cổ áo, ánh mặt trời len lỏi qua khe hở giữa lá cây chiếu xuống mặt y, ý cười không sâu, nhưng có thể thấy rõ sự vui vẻ. Cậu đứng bên trái Đường Tư Hoàng, hai tay đút trong túi quần, nở một nụ cười sáng lạn, mặt còn hiện lên hai cái lúm đồng tiền. “Tấm này thế nào?” Đường Miểu đáp. “Không tệ, ta trong tấm đó trông đẹp đấy.” Đường Tư Hoàng nhìn thoáng qua tấm hình, gật đầu hài lòng. Đường Miểu ha ha bật cười. “Không đồng ý?” “Đồng ý, đồng ý.” Đường Miểu nhét tấm hình vào khung ảnh, nghĩ nghĩ, lại lấy thêm một cái khung nữa bỏ tấm ba người chụp chung vào đặt sau tấm kia. Cậu có tư cách gì gạt bỏ Đường Hâm ra ngoài chứ… “Con hôm nay không giống bình thường.” Đường Tư Hoàng đứng sau, một tay chống lên giường, cúi người nghiêng đầy nhìn một bên mặt cậu. Đường Miểu cả kinh, xoay người nhìn y. Trước kia khi còn dùng thân phận con trai nhìn người đàn ông này, cậu đã thấy người này rất tuấn tú. Hôm nay, trong mắt cậu Đường Tư Hoàng lại càng mê người, toàn thân tỏa ra mị lực, luôn hấp dẫn ánh mắt của cậu nhìn qua một cách vô thức. “Con không sao, chỉ là đang suy nghĩ vài việc thôi, cha còn muốn bày cái gì không?” Đường Miểu tự bịa một lý do tùy tiện nói, “Bất quá một lần không thể lấy ra quá nhiều vật, để về sau đi.” Đường Tư Hoàng lại quan sát cậu thêm một hồi, xác thực không có chuyện gì không ổn, gật nhẹ đầu. Đường Miểu đứng ở cửa phòng kiểm tra vài lần, mới từ trong không gian lấy ra một chậu hoa đặt lên bệ cửa sổ, trong chậu là hoa clivia [1] có thể tinh lọc không khí. Những người khác chưa qua nhìn phòng này, không cần phải lo bọn họ sẽ phát hiện trong phòng đột nhiên xuất hiện một chậu clivia. Đường Tư Hoàng đứng một bên nhìn một hồi, cầm lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa. WH thị giáp với sông Trường Giang, điều kiện không tồi, có nguồn cung cấp nước, nhưng vẫn không có điện. Đường Miểu lúc này mới chú ý cửa phòng tắm cư nhiên lại là kính thủy tinh mờ, trong lòng không khỏi thầm mắng ‘Ohshit’ một tiếng. Cậu vừa phát hiện tình cảm của mình đã lập tức quăng cho cậu một quả bom như thế, bộ đang muốn khảo nghiệm trái tim bé nhỏ của cậu sao? ỌỌ Cậu vội vàng cưỡng ép mình chuyển lực chú ý qua việc sửa sang lại căn phòng, bận bịu đến cả đầu ướt đẫm mồ hôi, sau khi khóa cửa lại thì tiến vào không gian. Lúc này lại phát hiện ra một chỗ tốt khác của không gian : ít nhất cậu không cần phải tranh đoạt phòng tắm với cha. Cả người nhẹ nhàng khoan khoái ra khỏi không gian, Đường Miểu không dám nhìn về phía phòng tắm nữa, chân mang một đôi dép lê mềm mại, xuống lầu vào phòng bếp, chuẩn bị hỗ trợ làm bữa tối. Tối nay sẽ thết đãi vài người, chuẩn bị thức ăn không thể quá keo kiệt được. Không có ai trong phòng bếp, Xuân thẩm và Xuân bá có lẽ đang sửa sang phòng mình. Đường Tư Hoàng mặc một bộ thường phục xuống lầu, lại đi dạo một vòng quanh sân trước và sân sau. Đường Võ cất bước theo sau, khó hiểu hỏi : “Tiên sinh, có vấn đề gì sao?” “Tường vây phải cao hơn, dày hơn.” Đường Võ nhịn không được cười rộ lên : “Không cần phải thế chứ? Căn cứ rất an toàn, chẳng lẽ mấy con tang thi đó còn có thể chạy vào?” Đường Tư Hoàng bình thản nói : “Tốc độ tang thi đang dần tăng lên, các cậu cũng đã thấy. Ai có thể đảm bảo về sau chúng sẽ không nhảy, không bò, không bay?” “Không phải chứ?” Đường Võ cả người vã đầy mồ hôi lạnh. Đường Tư Hoàng xoay người đi vào nhà. Nói biết bay đương nhiên có chút khoa trương, nhưng tang thi đang tiến hóa vẫn là sự thật. Đường Võ vội vàng đuổi kịp : “Ngày mai tôi sẽ tìm người tới xử lý việc này.” Ước chừng qua thêm một tiếng nữa, Đường Văn mới trở về, xin được hai chiếc xe tải lớn chở đống dầu ma-dút còn lại cùng vật tư về. Trần Lập nhận lời tối sẽ đưa thuộc hạ tới dùng cơm, 6 giờ 30 phút, hắn đã xuất hiện cực kỳ đúng giờ cùng với mười thuộc hạ của mình, may mà phòng ăn khá lớn, bằng không sẽ không thể nào dùng bữa được. Ba người Đường Miểu cùng Xuân thẩm, Đường Xuân chuẩn bị gần hai tiếng, làm ra một bàn cơm khá phong phú. Gà hầm khoai tây, thịt khô hầm củ cải trắng, cà rốt xắt sợi xào lạp xưởng [2] , cải trắng muối chua [3] , bắp cải xào cay [4] và canh rong biển nấu tép [5] . Vì có nhiều người nên phần lớn các món đều được đựng bằng đĩa lớn. Trần Lập dù sao cũng là người của chính quyền, sợ bị hoài nghi nên Đường Miểu không dám dùng rau quả trong không gian, nhưng vì có đủ gia vị nên hương vị vẫn rất ngon. Mỗi bàn còn khui thêm một bình rượu. Trần Lập lúc thấy rau quả xanh tươi và bình rượu, hai mắt lập tức phiếm xanh. “Má ơi, tối nay tôi có lộc ăn rồi, trời biết tôi đã lâu không được ăn rau quả rồi a, đều sắp…Ha ha…” Trần Lập cuối cùng cũng ý thức được mình đang ở trên bàn cơm, kịp thời nuốt hai chữ kia vào cổ họng, mắt nhìn chằm chằm vào chai rượu. Ở tận thế, thuốc lá và rượu chính là thứ hàng xa xỉ chân chính. Trần Lập và người của Đường gia ngồi một bàn, Đường Võ và Trương Vọng thì ngồi bàn khác chiêu đãi mười tên thuộc hạ của Trần Lập. Đồ ăn trên hai bàn đều như nhau. “Nói không chừng một ngày nào đó chúng ta đều sẽ biến thành thức ăn của tang thi, mọi người không cần khách khí, có ăn chính là phúc.” Đường Tư Hoàng trước tiên kính Trần Lập một chén rượu. Chỉ cần y muốn, cũng sẽ có lúc y trở nên bình dị gần gũi. Hơn nữa y dùng hai chữ ‘chúng ta’ mà không phải là ‘các anh’. Một câu nói kia quả thực đã chạm tới đáy lòng Trần Lập cùng đám thuộc hạ của hắn. Từ khi tang thi bùng phát, bọn hắn đã mất đi không biết bao nhiêu anh em! Hốc mắt Trần Lập có hơi ửng đỏ, nong nóng, ra lệnh với một thuộc hạ của mình : “Tiểu Lưu, đi bật đèn, Đường tiên sinh bọn họ mới tới đây, chắc không biết buổi tối WH thị vẫn có điện.” Trần Lập giải thích : “Khu dân cư chỉ có điện từ lúc 6 giờ tới 8 giờ tối thôi.” Thấy hắn nhắc tới tình trạng hiện tại của WH thị, Đường Tư Hoàng liền thuận theo đó hỏi tiếp : “Tình trạng hiện tại của căn cứ rốt cuộc là thế nào? Tang thi đã tiến hóa tới mức độ nào rồi?” Đây cũng là một nguyên nhân khác y mời Trần Lập đến ăn cơm. Trần Lập thở một hơi dài : “Tình hình hiện tại của căn cứ chỉ tốt hơn những nơi khác một chút…” Hiện tại dân cư bản địa của WH thị chỉ còn 400 vạn, dân số hiện tại toàn thành phố là hơn 1000 vạn. Chính quyền thành phố vừa mới ban bố chế độ giấy chứng minh thân phận mới. Toàn bộ vật tư trong thành phố đều được quản lý một cách thống nhất, tất cả người sống sót, bất luận là người từ bên ngoài vào hay người bản địa, chỉ có làm việc, mới có thể có được điểm, có điểm mới có cơm ăn. Ví dụ, một cái bánh bao tương đương 2 điểm, một chén cơm 200g cần 4 điểm. Người không tìm được công việc trong thành phố có thể tổ đội cùng người khác ra ngoài thu thập vật tư hoặc giết tang thi. Giết một con có thể đổi được 3 điểm, chính sách này được lập ra để khuyến khích người sống sót giết nhiều tang thi hơn. Sau khi giết tang thi, chỉ cần lấy về một bộ phận trên cơ thể nó, chủ yếu là tóc. Căn cứ đã phát minh ra một loại máy kiểm nghiệm DNA cấp tốc, có thể nhanh chóng kiểm tra thực hư đống tóc mang về là của bao nhiêu con tang thi. Nếu như không có năng lực kiếm được điểm, dù có ngồi ngốc trong thành thì một ngày nào đó cũng sẽ bị chết dưới họng súng. Mỗi cá nhân hoặc mỗi đội ngũ thu thập được vật tư cần nộp lên một phần ba. Dù sao trong thành có nhiều binh lính ngày đêm bảo hộ sự an toàn cho cư dân như vậy, bọn họ cũng cần ăn cơm, thức ăn của họ chỉ có thể có được từ sự đóng góp của chính người sống sót. Còn với trường hợp của Đường gia, về sau chỉ cần nộp lên một phần tư. Những binh sĩ thủ thành như Trần Lập, mỗi tháng được phát cho 800 điểm, có thể bảo đảm sáng hai cái bánh bao sáu chén cháo, trưa hai chén cơm một chén thức ăn kèm và tối một tô mì. Cơ bản đều được ăn no. Hạ lưu sông Trường Giang là vùng đất lành, theo như trước mắt, lương thực dự trữ của căn cứ vẫn khá đầy đủ. Ngoài ra, giống với suy đoán của mấy người Đường Tư Hoàng, tang thi đang từ từ tiến hóa. Hiện nay, gần một nửa tang thi đã không còn sợ mặt trời, tốc độ càng lúc càng nhanh, tình trạng tứ chi cứng ngắc cũng giảm bớt. Mỗi một mặt tiến hóa đều làm người ta thấy lo lắng không thôi. “Nguyên nhân xuất hiện tang thi rốt cuộc là gì? Phía trên vẫn chưa tìm ra sao?” Đường Miểu hỏi. Xuân thẩm dùng đũa chung gắp cho Trần Lập rất nhiều đồ ăn, đổi lấy nụ cười cảm kích của hắn. “Có lẽ liên quan tới cơn bão Mặt Trời kia, rất nhiều chuyên gia suy đoán vì bão Mặt Trời làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự biến đổi hóa học trong các lớp khí quyển tầng ozon. Trong ánh sáng mặt trời xuất hiện một loại tia sáng gì đó, mà nó sẽ làm cho con người phát sinh biến dị. Sau khi tầng ozon bị phá hủy, loại tia sáng này đã chiếu thẳng xuống Trái Đất, cuối cùng làm cho nhân loại biến thành tang thi. Bất quá, mấy chuyên gia trong phòng thí nghiệm đang nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh…” Trần Lập không biết vì sao chỉ lắc lắc đầu. Những thứ hắn nói ra cũng không được xem là cơ mật gì, thuận nước đẩy thuyền cũng không sao. Đường Hâm tò mò truy vấn, Trần Lập cười cười nhưng không trả lời. “Virus tang thi đến tột cùng là lây thế nào? Bình thường bọn tôi ăn cơm đều mỗi người hai đôi đũa.” Đường Văn nói. Trần Lập cười cười, nhấp một hớp rượu : “Yên tâm, ăn chung không bị gì. Virus tang thi lây nhiễm qua đường máu, bị cắn hay cào đều bị biến thành tang thi. Đúng rồi, các anh tới từ đâu? Nghe khẩu âm các anh hình như là người của G thị bên kia?” Đường Văn gật đầu, lại châm thêm một chén rượu cho hắn : “Rất dễ đoán sao? Khẩu âm ở đó khá đặc biệt.” “Đường…” Trần Lập vỗ bàn, “Đúng rồi, tôi nhớ rồi, lúc trước cũng có một nhà họ Đường tới từ G thị, nói không chừng là người nhà các anh.” Đường Miểu lập tức nghĩ tới đám người Đường Lập Quang, khẩu vị đang tốt lập tức vơi đi một nửa, đặt đũa xuống. Đường Tư Hoàng gắp cho cậu một khối thịt gà, ra hiệu bảo cậu ăn, thấy cậu cầm đũa lên mới tùy tiện hỏi : “Trùng hợp như vậy? Tên gì?” “Hình như là Đường Lập Quang?” “Không quen. Dùng bữa đi.” Thần sắc Đường Tư Hoàng vẫn không đổi. —————————————— [1] Hoa clivia : [2] Cà rốt xắt sợi xào lạp xưởng : ko tìm thấy tấm nào chỉ có cà rốt vs lạp xưởng, mng tự động bỏ mấy cọng mì kia đi ha =)) [3] Cải trắng muối chua : [4] Cải trắng xào cay : [5] Canh rong biển nấu tép : Carly : tiểu Miểu thực là, tận thế tới nơi mà thế lày lày =))))